Chương 21.2: Cậu ấy đến rồi

Tô Nguyên nghiêng đầu nhìn nhìn chung quanh, có một ông lão đang mang theo một bó kẹo hồ lô, đang rao hàng ở trong đám người, đáng tiếc mọi người đều đang vây xem động vật quý hiếm, cũng không có người tới mua.

“Nhìn không thấy nữa, thả tôi xuống dưới đi, tới chỗ kẹo hồ lô kìa.”

Thẩm Thụy chậm rãi thả người trên mặt đất, cau mày nhìn bó kẹo hồ lô kia.

Anh không mang bình giữ ấm, Tô Nguyên ăn cái này có chút lạnh.

Hừm, nếu thật sự không được, cũng có thể mang về ăn.

Mua thì vẫn phải mua.

Thẩm Thụy giơ xâu kẹo hồ lô, không cho Tô Nguyên với tới, “Hiện tại không thể ăn, chúng ta về phòng ngủ rồi ăn, cái này quá lạnh.”

“Vậy cho tôi liếʍ một chút đi.”

Tô Nguyên nghiêng nghiêng đầu, vươn một ngón tay ra trước mắt Thẩm Thụy, sự háo hức bộc lộ ra ngoài.

【 muốn ăn kẹo, kẹo ngọt như thế. 】

Thẩm Thụy hiển nhiên hơi do dự một tí, “Chỉ có thể liếʍ một chút, nếu không thì hôm nay phải uống gấp đôi thuốc.”

Cuối cùng anh vẫn là không chống lại được sự làm nũng như vậy, đặt xâu kẹo hồ lô bên môi Tô Nguyên.

Sau đó liền thấy Tô Nguyên vươn đầu lưỡi non nớt, nhẹ nhàng liếʍ một chút, thực mau liền biến mất vào trong đôi môi đỏ mọng.

“Ngọt quá,” Tô Nguyên như bị vị ngọt của lớp đường bao phủ gây mê, tâm trạng đột nhiên tốt lên, “Được rồi, cậu ăn đi.”

【 kẹo quả nhiên là loại thuốc phổ thông nhất mà, mình rất vui vẻ】

Đám người dần dần tan đi, trên màn hình của Thiến Thiến Tiểu Trư cũng mất đi bóng dáng của đàn cá heo vây trắng.

Vốn định có thể kết thúc phát sóng trực tiếp, lại phát hiện người thiếu niên đẹp tuyệt trần kia vẫn đang ở đây, hơn nữa bên cạnh còn có một bóng dáng thanh dục minh hoa khác.

Phòng phát sóng trực tiếp ——

“Oa, quả nhiên người đẹp chỉ kết bạn với người đẹp.”

“Tôi muốn làm xâu kẹo hồ lô kia, bị người đẹp liếʍ một chút hihihi”

“A a a xoa đầu kìa ngọt quá huhuhu”

“Nhìn kỹ, bên cạnh còn có một anh đẹp trai, vừa nhìn là biết dạng có thể đánh nhau.”

“Đây là cái chỗ thần tiên gì vậy, hâm mộ”

“Anh đẹp trai kia nhìn qua, anh ấy trừng mắt nhìn chủ kênh một cái ha ha ha ha”

……

Tô Nguyên không rõ nguyên do mà bị Thẩm Thụy xoay người lại.

Chung Lãng thu được ánh mắt của thiếu gia, thò đầu ra khỏi đống cẩu lương đầu miệng, tiến đến nói chuyện với hai người đang phát livestream.

“Xe còn đỗ ở dưới cầu, không thể lại để đó nữa, chúng ta trở về thôi.”

Lúc Thẩm Thụy đi lấy xe, không ngoài ý muốn bị chú cảnh sát giao thông giáo huấn, còn dán hóa đơn phạt.

Hai người cúi đầu ngoan ngoãn nghe giáo huấn.

.

Phòng ngủ nghiên cứu sinh, 1212.

Thẩm Thụy cầm cái hộp ở cửa vào, mở ra thì thấy quả nhiên là ảnh chụp ngày hôm qua đã rửa xong.

“Nhìn xem thích tấm nào, đợi lát nữa tôi tới dán lên tường.”

Tô Nguyên nhìn một đống ảnh chụp trải ra trên bàn trà, cầm cái gối ôm ngồi vào trên sô pha vừa nhìn vừa chọn, “Được thôi.”

【 hình như đều đẹp hết, chọn không được thì làm sao bây giờ? 】

Thẩm Thụy thay tạp dề, bắt đầu chuẩn bị cơm chiều cùng thuốc của hôm nay.

Nhưng khi nhìn thấy đồ ăn lúc trưa cũng chưa hề đυ.ng tới, đồng tử liền co rút lại, ý cười cũng dừng ở khóe miệng.

Sắc mặt anh hơi tối sầm lại, đặt nắp nồi xuống đi về phía phòng khách, chống tay lên sô pha vây lấy Tô Nguyên, rất có cảm giác áp bách, “Vì sao lại không ăn cơm trưa?”

Trong mắt Thẩm Thụy có ánh lửa mỏng manh, vừa thấy liền biết là tức giận rồi.

Hai người gần như mặt đối mặt, Tô Nguyên chột dạ mà rũ mi xuống, đặc biệt nhỏ giọng mà mở miệng, “Tôi…… Tôi không đói bụng.”

“Cho nên hôm nay cậu chưa ăn một chút gì cả?”

“Cũng không phải.” Tô Nguyên liếc nhìn xâu kẹo hồ lô. 【 tôi có ăn đường hồ lô mà. 】

Thẩm Thụy thiếu chút nữa tức đến bật cười.

Chỉ liếʍ một ngụm, vậy cũng gọi là ăn?

“Tốt lắm, xem ra cậu không hài lòng với tay nghề nấu nướng của tôi.”

“Không phải đâu,” Tô Nguyên không chút do dự phản bác, “Tôi rất vừa lòng.”

“Thật không?” Thẩm Thụy dừng một chút, vẻ mặt rất đắc thắng, “Nếu như hôm nay cậu không ăn hết, vậy chính là đối với tôi không hài lòng.”

Anh làm thế nào cũng phải khiến cho Tô Nguyên đem lượng cơm ăn thiếu kia bổ sung cho đủ.

“Ơ?” Tô Nguyên đành phải gật đầu, lên tiếng trấn an bạn cùng phòng đang xù lông, “Vâng, ăn hết ăn hết mà.” 【 trong ký túc xá có thuốc tiêu hóa không nhỉ? 】

Cuối cùng Thẩm Thụy vẫn không ép cậu ăn hết, bởi vì bụng Tô Nguyên đã hơi phồng lên.

Buổi tối lúc xem thế giới động vật, toàn bộ quá trình Thẩm Thụy đều xoa bụng cho cậu, mãi cho đến khi trước lúc đi ngủ mới khó khăn lắm mà xẹp xuống.

Trong những ngày tiếp theo, trừ lúc Tô Nguyên đi học, Thẩm Thụy cơ hồ một tấc cũng không rời.

Chẳng bao lâu nữa sẽ đến ngày diễn ra pháp sự.

Thẩm gia mời công ty bảo an, hôm nay đem vàng bạc có được đều chuyển đến chùa Thiên Chiếu.

Bởi vì số lượng rất lớn, thậm chí có cảnh sát mở đường hộ tống.

Bên chùa Thiên Chiếu Tự cũng sớm đã chuẩn bị xong, rất nhiều cảnh sát cùng võ tăng đều canh giữ ở hiện trường.

Hôm nay là ngày trọng đại để xây tượng vàng cho Phật Tổ, chùa Thiên Chiếu cũng không có đóng cổng, mà để toàn thể tín đồ tham gia vào sự kiện trọng đại này.

“Cuối cùng cũng đợi được ngày này.”

Thẩm Thụy như trút được gánh nặng, trước cổng chùa Thiên Chiếu náo nhiệt, cười rạng rỡ với Tô Nguyên.