Chương 21.1: Cậu ấy đến rồi

Chương 21: Cậu ấy đến rồi

Tô Nguyên dùng hai tay leo lên lan can cầu, giống một người thiếu niên tò mò, đang hưởng thụ phong tình sông Nguyên Giang.

Lúc này, một tràng tiếng chuông vang lên.

Tô Nguyên không nghe, trực tiếp đem điện thoại chỉnh thành yên lặng.

Lúc này Thẩm Thụy rất là hoảng loạn, trái tim kịch liệt mà nhảy lên, giống như có chuyện gì xấu sắp xảy ra, mà hậu quả anh tuyệt đối không chịu nổi.

Anh gửi WeChat cho Tô Nguyên không có ai trả lời, điện thoại cũng gọi không được.

Thẩm Thụy nắm thật chặt lấy tay lái, càng thêm nhanh chóng đi về hướng cầu Bát Lí, một bên nói với kênh điều hướng, “Gọi điện thoại cho Chung Lãng.”

“Chung Lãng, Tô Nguyên hiện đang ở đâu? Anh để cho cậu ấy nghe điện thoại.”

“Thiếu gia, cậu ấy đang ở trên cầu ngắm phong cảnh, tôi đi ngay, anh đừng cúp máy.”

Chung Lãng giơ di động, chạy nhanh đến chỗ Tô Nguyên.

Đột nhiên trong đám người một tiếng hô to ——

“Là cá heo vây trắng kìa! Mọi người nhìn xem, đó có phải là cá heo vây trắng hay không??”

Tô Nguyên đã kiễng chân bỗng dừng lại.

Bởi vì bên cạnh cậu lập tức chen đầy người, tất cả mọi người đều đang thò đầu qua lan can.

“Thật sao? Thật sự có cá heo vây trắng sao?”

“Ở kia kìa, cậu xem con cá heo trắng mặp mặp kia, miệng còn nhòn nhọn”

“Bên cạnh vậy mà còn có cá heo sông, trời ạ vận khí chúng ta cũng thật tốt quá đi”

“Hello Hello cá heo vây trắng nhìn chị nè, xin chào nha hoan nghênh tới Nguyên Giang ——”

……

Quá nhiều người, thậm chí bởi vì náo động bên cầu, có không ít ô tô cũng ngừng lại ở một bên, một hai phải hóng chuyện, trong lúc nhất thời chen đến đến chật như nêm cối.

Tô Nguyên ngắm nhìn cá heo vây trắng cùng cá heo sông từ xa, cậu từng xem qua trong thế giới động vật, cá heo vây trắng thường xuyên đồng hành cùng cá heo sông.

Chỉ là cá heo vây trắng nhát gan, lớn tiếng như vậy nói…… Sẽ chạy mất.

Đang lúc Tô Nguyên do dự còn muốn nhảy sông tiếp hay không, có người chen vào đám người vỗ vỗ bờ vai của cậu, “Tô Nguyên, Thẩm Tiên sinh tìm cậu nè.”

Ừa, không cần nghĩ nữa.

Độ cao sáu tầng lầu, cũng không nhất định là chết được.

Huống chi phía dưới là nước sông, cậu cũng không thể khống chế tư thế chính mình rơi xuống nước.

Tô Nguyên cúi đầu bước ra khỏi đám đông, người xung quanh lần lượt nhường đường, cậu vừa rời khỏi đã bị người phía sau chen đến kín mít.

Cậu nhận cuộc gọi từ tay Chung Lãng, “Thẩm Thụy?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này truyền đến, tim Thẩm Thụy tâm lỡ một nhịp.

Những nỗi hoang mang lo lắng, sợ hãi, không có tin tức hoảng loạn đều như nước chảy mà đi, tim anh lại về tới nhân gian.

“Tô Nguyên cậu ở đâu? Tôi không gọi được cho cậu, có chút lo lắng.”

Khi Thẩm Thụy nói ra những lời này, giọng nói của anh rất nhẹ, thậm chí âm cuối còn có chút run rẩy, nhưng không dễ bị phát hiện.

“Tôi đang ở trên cầu Bát Lí, nghe nói có cá heo trắng xuất hiện, liền muốn đến nhìn xem,” vừa rồi lúc hai người kia phát sóng trực tiếp có nói tới, Tô Nguyên trực tiếp lấy đó làm cớ, “Trên thực tế, đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy động vật quý trong thế giới động vật, nó thực đáng yêu, cậu muốn tới xem nó không?”

Bạn cùng phòng của cậu mỗi ngày đều cùng cậu xem thế giới động vật, hẳn là cũng là thích đi.

Cá heo vây trắng là quốc bảo dưới nước, động vật sắp tuyệt chủng, thật là phải cần vận khí cực tốt mới có thể nhìn một lần.

Nghĩ đến đây, Tô Nguyên nhất thời ngẩn ra.

Vận khí cực tốt ư?

Nhưng với cậu mà nói, có thể là vận khí cực tệ đi.

Hôm nay trời trong nắng ấm, cậu thực thích, nhưng lại vô tình bị cắt ngang.

“Tô Nguyên? Tô Nguyên?”

Thẩm Thụy vừa chạy vừa thở hổn hển, anh đỗ xe ở dưới cầu Bát Lí, nơi này đã đổ đến chật như nêm cối, chỉ có thể xuống xe đi bộ.

“Cậu nghe thấy tôi nói không? Cậu đang ở đâu?”

Tô Nguyên bị kêu đến hoàn hồn, mắt nhìn bốn phía xung quanh, “Tôi ở…… giữa cầu.”

Lời còn chưa dứt, cậu liền nhìn đến Thẩm Thụy chạy như điên mà đến, ôm chặt lấy cậu.

Tô Nguyên bị cái ôm này đem linh hồn gọi về cơ thể, không còn lang thang, không còn giống như bèo không có rễ.

Chỉ trong một phút, đối với họ, dường như cả một thế kỷ đã trôi qua.

Thẩm Thụy gắt gao ôm Tô Nguyên, cho đến khi anh nghe thấy tiếng rêи ɾỉ đau đớn yếu ớt, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, chậm rãi buông người ra.

“Đừng không nghe điện thoại của tôi, tôi không tìm thấy cậu, thật sự rất sợ……”

Anh nhớ những lời đó của đại sư Pháp Ninh, trên đường đi đều lo lắng đề phòng, sợ chớp mắt một cái sẽ không bao giờ thấy được người nữa.

Nếu con cháu nhà họ Thẩm đánh mất người trong thiên mệnh, đều sẽ nổi điên đến chết.

Thẩm Thụy lại cảm thấy, ây không phải là một lời nguyền, chỉ là anh đã yêu rất sâu, anh không thể chịu đựng được rằng sẽ không còn Tô Nguyên trên thế giới này nữa.

“Thực xin lỗi, là lỗi của tôi,” Tô Nguyên lập tức nhận sai, vỗ vỗ lưng Thẩm Thụy, thấp giọng nói, “Lần sau tôi sẽ không làm như vậy nữa.” 【 thật sự thực xin lỗi, làm cậu lo lắng 】

Trong mắt Thẩm Thụy hiện lên một tia sáng, hơi thở hổn hển, giống như thở dài, “Được rồi, tôi nhớ rồi.”

Không thành vấn đề, anh sẽ ở bên cạnh Tô Nguyên cho đến khi xây xong tượng vàng.

Cho đến lúc đó, một tấc cũng không rời.

“Ừm,” Tô Nguyên rũ mắt xuống lên tiếng, quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, “Tôi vừa rồi ở đây, nhìn thấy cá heo vây trắng, cậu mau đến xem một chút.”

Nói xong cậu lôi kéo Thẩm Thụy đi đến bên cầu, đáng tiếc dòng người chen chúc xô đẩy, bọn họ chen không vào.

Trên môi Thẩm Thụy nở một nụ cười, anh cao 1,83 mét, cao hơn Tô Nguyên nửa cái đầu, kỳ thật có thể nhìn rõ ràng.

Nhưng anh thích nhìn dáng vẻ Tô Nguyên sốt ruột vì anh rất đáng thương và dễ thương.

【 làm sao bây giờ? Không chen vào được, sớm biết vậy vừa nãy mình không nên đi ra. 】

Thẩm Thụy cho rằng cậu muốn xe, ôm chân cậu nhấc lên.

Tầm nhìn của Tô Nguyên lập tức được nâng lên trên mọi người, gần như ngồi trên vai Thẩm Thụy.

“Thấy được không?”

“Thấy…… thấy được.” Tô Nguyên bối rối đáp. 【 bạn cùng phòng không nhìn thấy thì làm sao bây giờ, mình chắc là…… nâng không nổi cậu ấy 】

Thẩm Thụy dõi mắt trông về phía xa, một vài con cá heo sông cách không xa đang chơi đùa với cá heo vây trắng.

“Hình như là năm con cá heo sông cùng một con cá heo vây trắng, tôi đếm có đúng không?”

Tô Nguyên nghe xong liền đếm đếm số lượng, quả thật không sai.

【 hóa ra bạn cùng phòng thấy được a, vậy là tốt rồi. 】

“Bỏ tôi xuống, tôi nhìn thấy rồi.”

“Đây là một cảnh tượng hiếm thấy, có biết bao người cả đời đều sẽ không bao giờ gặp, không vội, cậu ngắm thêm mấy lần đi.”

Thẩm Thụy biết Tô Nguyên mê luyến thế giới động vật như thế nào, nhưng đối với một loài động vật có nguy cơ tuyệt chủng như cá heo vây trắng, ngay cả chủ tịch cũng không thể nói xem liền xem.

Anh chỉ có thể để Tô Nguyên ngắm càng nhiều càng tốt.

Khi nói chuyện, cá heo vây trắng bơi càng ngày càng xa, cơ hồ đều sắp nhìn không thấy.

Lời của editor: Mình tính dịch một chương mà mình sợ em Nguyên nhảy cầu thật nên cố dịch tiếp đoạn này, vừa edit vừa đọc thôi nên là muốn rớt tim ra ngoài lun