Chương 17: Tình địch

Chương 17: Tình địch

“Bạn cùng phòng?”

Lông mày Tô Trạch nhướng lên, buông giấy tờ hạng mục trong tay xuống.

Tô Nguyên nằm tại chỗ, đôi mắt vẫn nhắm, nhẹ giọng nói, “Đúng vậy, ngày hôm qua Thẩm Thụy cũng về nhà, cậu ấy nói sẽ ghé công ty anh cả, tiện đường chở em về ký túc xá.”

Ánh sáng vàng cam của hoàng hôn chiếu vào trên mặt cậu, cả người đều ánh lên sắc vàng nhợt nhạt.

Tạ Bân không chớp mắt nhìn gương mặt mỹ nhân rung động lòng người kia, giống như một đóa hải đường ngủ say giữa xuân.

“A Nguyên, em chỉ ở nhà ở có một đêm.” Tô Trạch có chút không vui, muốn xoa xoa đầu em trai, nhưng nhớ trên đầu cậu vết thương còn chưa khỏi hẳn, chỉ có thể hậm hực mà thu hồi tay.

“Vâng……” Tô Nguyên vươn tay, chống trên sô pha chậm rãi ngồi dậy, đôi mắt mê mang mà nhìn anh cả, “Ngày mai còn phải đi học.”

Cậu không thể ở trong nhà mãi, người nhà nguyên chủ gần đây đối với cậu càng ngày càng tốt.

Ting ——

Bạn có tin WeChat mới.

Tô Nguyên mở ra thì thấy, là WeChat Thẩm Thụy.

【 tôi tới rồi, tôi đi lên đón cậu nha, bãi đỗ xe ở đây rất phức tạp, sợ cậu lát nữa tìm không ra tôi. Nói với anh cả cậu một tiếng, để tôi đi lên ha? 】

Tô Nguyên ngáp một cái, “Anh cả, có thể để cho cậu ấy đi lên không? Bãi đỗ xe dưới công ty của anh quá lớn, em không biết đường.”

Nói xong lại duỗi cái eo lười.

Dáng người mỹ lệ mảnh khảnh nhìn không sót gì, đặc biệt là phần eo cực nhỏ, Tạ Bân cảm giác một tay là có thể ôm trọn.

“Ừm,” Tô Trạch sủng nịch mà cười cười, hắn vốn dĩ cũng chuẩn bị đưa em trai đi xuống, đi đến gọi vào máy số 9, “Có một người tên Thẩm Thụy đến, để cậu ta đi lên.”

Lễ tân nhận được điện thoại, lễ phép mà cười với Thẩm Thụy, “Mời đi bên này, văn phòng tổng tài ở tầng cao nhất, ngài đi thang máy chuyên dụng là có thể tới.”

Sau khi người đi, tiểu cô nương lễ tân đặc biệt hưng phấn cùng đồng nghiệp kế bên nhỏ giọng trao đổi.

“Tớ nói mà đó không phải người bình thường đâu, Tô tổng để anh ấy đi lên.”

“Hừ, kỳ thật tớ cảm thấy sếp của chúng ta, ít nhiều cũng có chút kém vị này.”

“Tuy rằng Tô tổng chúng ta lúc niên thiếu nhiều tiền lại đẹp zai, nhưng rõ ràng không phải cùng một đẳng cấp.”

“Khí chất như kia hẳn là công tử siêu cấp hào môn á, quá xịn, lớn lên cũng quá ngon zai”

……

“Tô Nguyên còn trọ ở trường à?” Tạ Bân không có che giấu sự kinh ngạc của hắn.

Đám con cháu trong vòng hào môn đều có xe, không có mấy người sẽ thật sự trọ ở trường.

Tô Trạch cười khổ, “Đúng vậy, học kỳ này A Nguyên chương trình học nặng lắm, liền xin trọ ở trường. Đây vẫn là lần đầu tiên em ấy trọ ở trường, hiện tại ngay cả tôi cũng khó gặp được em ấy một lần.”

Nói xong lại ngồi vào bên cạnh Tô Nguyên, ôm bờ vai của cậu, thấp giọng dụ dỗ, “A Nguyên, bằng không liền về nhà ở, anh trai sắp xếp một người tài xế chuyên môn đón đưa em.”

Tô Nguyên cứng đờ, cúi thấp đầu xuống, “Anh cả, em sau một thời gian nữa còn có khóa thực tập bên ngoài, có thể sẽ rời đi trường học một đoạn thời gian.”

Chờ đến khi Tô Trạch kết hôn dọn ra ở, cơ hội gặp mặt của bọn họ tự nhiên cũng sẽ càng ngày càng ít, nhân sinh vốn chính là một hồi li biệt.

Tạ Bân tự hỏi, tính toán đường cong cứu quốc, “Trọ ở trường, có thể nghỉ ngơi không tốt hay không, dù sao thì nhiều người ồn ào nhốn nháo như vậy.”

Hắn đương nhiên không muốn nhìn thấy Tô Nguyên cùng một đám con trai ở cùng một chỗ, vừa nghĩ tới liền bực bội.

Tạ Bân khuyên nhủ tiếp, “Tôi ở đại học Thanh Bắc còn mấy căn hộ, đều không không ai ở. Em trai cậu qua đó ở đi, cũng có thể giúp tôi thêm chút hơi người chúng ta cùng có lợi.”

Tô Trạch vỗ vỗ bả vai em trai, thở dài nói, “Tôi cũng nói như vậy với A Nguyên, nhưng em ấy chính là không muốn, ngại xa. Này diện tích đại học Thanh Bắc quá lớn, em ấy cũng không thích lái xe.”

Từ khi hắn biết em trai cùng Lâu Thời Tấn từng có một đoạn tình cảm, liền nổi lên lòng nghi ngờ với Thẩm Thụy, luôn cảm thấy cậu ta có mục đích không đơn thuần với em trai.

Nhưng Thẩm Thụy gốc gác cao quý, hắn không thể vô duyên vô cớ liền ngăn cản em trai làm bạn bè với cậu ta.

Tô Nguyên ở bên yên lặng không nói lời nào.

Cốc cốc ——

Có người gõ của.

Tô Trạch: “Mời vào.”

Tô Nguyên quay đầu thì thấy, quả nhiên là bạn cùng phòng, “Anh, em đây liền đi trước.”

Tạ Bân duỗi tay nâng mắt kính gọng vàng, hắn tưởng chính mình nhìn lầm rồi.

Người tới lại là người thừa kế Thẩm gia—— Thẩm Thụy.

Tô Trạch luyến tiếc em trai nhanh như vậy liền đi, ôm Tô Nguyên như cũ, “Thẩm Thụy, hiếm khi tới một lần, vừa lúc Tạ Bân cũng ở đây, hai người hẳn là biết nhau. Không bằng cùng nhau ăn bữa cơm, tôi mời khách.”

Tô Nguyên nghiêng đầu nhìn anh cả, có chút bội phục anh chấp nhất.

【 giữa trưa đã ăn một bữa, mình không muốn cùng người xa lạ cùng nhau ăn cơm. 】

Thẩm Thụy thấy Tạ Bân hơi hơi mỉm cười với anh, tự nhiên cảm thấy đối phương có chút địch ý.

“Biết, hôm khác đi, hôm nay không ăn. Tô Nguyên còn có bài tập chưa làm, sáng mai phải nộp.” Thẩm Thụy nghiêm trang mà nói hươu nói vượn.

Giảng viên đã sớm nói qua, Tô Nguyên đi học điểm danh, bài tập, thậm chí thành tích thi đều ổn, anh chính là khi dễ Tô Trạch không biết chuyện.

Tô Nguyên lập tức gật đầu, “Đúng vậy, em còn muốn trở về làm bài tập.”

Tô Trạch bất đắc dĩ mà buông xuống cánh tay, ôn nhu mà sửa sang đầu tóc có chút loạn của em trai, “Ừa, vậy em trở về đi. Việc học gì đó không quan trọng, về sau cho dù em có ăn nhậu chơi bời, anh cả cũng nuôi nổi em.”

Tạ Bân cũng cười nói thêm một câu, “Không sai, Tô Nguyên có đi phòng triển lãm ảnh hay không, lần sau lúc tôi và anh trai cậu đi, cậu cũng cùng tới đi.”

Trước làm quen một chút, có Tô Trạch ở đó, cảnh giác của Tô Nguyên tất nhiên là thấp nhất.

Nói cách khác, tỷ lệ hắn theo đuổi thành công cũng sẽ lớn hơn nữa.

Thẩm Thụy ánh mắt trầm trầm, trực giác của anh quả nhiên không sai, Tạ Bân đối với Tô Nguyên có ý tứ.

Tô Nguyên có lệ mà chống đỡ, đứng dậy vẫy tay với hai người, “Được, chúng ta đi trước, hẹn gặp lại.”

Tạ Bân cũng vẫy vẫy tay, chỉ thấy Tô Nguyên lôi kéo tay áo Thẩm Thụy rời đi.

Đây là khoảng cách thực thân mật.

Tô Nguyên đối với anh cả cậu đều không có chủ động dựa đến gần như vậy.

Cũng khó trách Tô Trạch có cái sắc mặt thối này, so với chính mình, em trai thân cận hơn với một người ngoài, xác thật không thế nào vui vẻ nổi.

“Vậy thì hai ta, uống một chén đi?” Tạ Bân tính toán đem quan hệ hai người càng gần một bước, dù sao thì cũng coi trọng em trai đối phương, gần quan được ban lộc.

Hắn không nói thạo đời nhân tình, nhưng ở thương trường nhiều năm như vậy, ánh mắt nhìn người vẫn là có vài phần.

Trong lòng Tô Nguyên cũng không có người.

Tô Trạch đang có vài phần buồn rầu, bạn học cũ kiêm đối tượng hợp tác mở miệng, hai người ăn nhịp với nhau.

“Đi, tôi mời khách.”

Đêm nay, Tô Trạch rõ ràng cảm giác Tạ Bân thân thiết rất nhiều, giống như không còn ngạo khí như trước.

.

Phòng ngủ Nghiên cứu sinh, 1212.

Tô Nguyên đã quen dựa vào trên người bạn cùng phòng xem thế giới động vật, đặc biệt thời tiết hiện tại chậm rãi lạnh xuống, dựa vào phải nói là vô cùng ấm áp.

Thẩm Thụy bưng cái ly đem ống hút tới bên miệng Tô Nguyên, “Cậu biết Tạ Bân à?”

“Hôm nay mới vừa biết,” Tô Nguyên hút một ngụm trà cẩu kỷ âm ấm, “Lúc ăn cơm trưa vừa vặn gặp được, anh cả hẹn bàn chuyện làm ăn với anh ta vào buổi chiều, liền cùng nhau ăn bữa cơm.”

【 anh ta còn nhìn thấy tôi xem mắt. 】

Xem mắt?

Tay Thẩm Thụy cứng đờ tại chỗ.

“Tôi uống xong rồi.” Tô Nguyên không hiểu mà đẩy đẩy cái ly trước mặt.

Thẩm Thụy phục hồi tinh thần lại, đem cái ly đặt lại trên bàn, “Nhà hàng bên ngoài dầu muối quá nhiều, tôi cho rằng anh cả của cậu sẽ để cậu ăn cơm ở nhà.”

Tô Trạch mím môi, có chút nhụt chí mà nằm liệt trên người Thẩm Thụy.

“Hương vị cũng không có gì khác nhau, cũng không ngon bằng cậu nấu.”

【 lần sau mình cũng không dám cùng anh cả đi ra ngoài ăn, một lần không thành anh ấy khẳng định sẽ an bài lần xem mắt thứ hai. 】

“Vậy lúc trưa cậu là đói bụng hả?” Thẩm Thụy duỗi tay, sờ sờ bụng Tô Nguyên.

“Ha ha ha ha ha,” Tô Nguyên một chút liền cuộn thân mình lại, trên bụng cậu có chỗ thịt nhột, “Nhột quá, không có đói bụng, anh cả còn mua trà chiều cho tôi.”

【 bạn cùng phòng lại chọc cho mình nhột!! 】

“Khụ khụ……” Tô Nguyên cười nhiều, có chút thở không nổi.

Thẩm Thụy vội vàng thuận khí cho cậu, “Chậm một chút chậm một chút, tôi không đùa cậu nữa.”

“Không có việc gì.” Tô Trạch nghỉ ngơi xong liền ổn.

Cậu hiếm khi cười lớn như vậy, khuôn mặt trắng nõn nhiễm rặng mây đỏ, ngay cả vành tai cùng khóe mắt cũng biến đỏ.

Thẩm Thụy ánh mắt âm trầm, duỗi tay lau khóe mắt Tô Nguyên một chút, lau đi một giọt nước mắt.

“Buổi chiều cậu ngủ lâu như vậy, buổi tối sẽ không ngủ được.”

Tô Nguyên thực tự tin mà lắc đầu, “Sẽ không, tôi ngủ được.”

Thẩm Thụy đỡ cậu ngồi ngay ngắn một lần nữa, thanh âm ôn nhu, “Vậy ngày mai cậu dậy nổi sao? Buổi sáng còn có tiết đó.”

“Dậy nổi,” Tô Nguyên nói xong lại chọc chọc gối ôm trong tay, “Dậy không nổi thì liền không đi, tôi còn cần nghỉ ngơi.”

【 Giảng viên cũng nói có thể không cần đi, mình không bao giờ muốn dự tiết học sáng sớm. 】

“Ừm.” Thẩm Thụy đều không sao cả.

Ngày hôm sau Tô Nguyên quả nhiên dậy không nổi.

Thẩm Thụy không có kêu cậu, trực tiếp đi phòng bếp bắt đầu chuẩn bị cơm trưa hôm nay.

Tô Nguyên ngủ nướng đến lúc ăn cơm trưa, mới đánh răng rửa mặt.

Thẩm Thụy: “Ăn cơm xong thì thay đồ đi, tôi dẫn cậu đi chỗ này.”

“Hả? Muốn đi ra ngoài sao?” Tô Trạch có chút lười biếng.

Xuân buồn ngủ thu mệt dễ ngủ gật, hiện tại lại là lúc đổi mùa cuối thu.

Thẩm Thụy hơi hơi mỉm cười, “Đi thôi, cậu khẳng định sẽ thích, tôi bảo đảm sẽ không mệt, được không?”

Tô Nguyên: “Ok.” 【 bạn cùng phòng đã mong mình đi như thế. 】

Sau đó Tô Nguyên nhìn bạn cùng phòng thu thập một đống đồ ăn.

Đây là đi ăn cơm dã ngoại sao?

Thẩm Thụy lái xe mang theo Tô Nguyên tới vùng ngoại ô núi Thanh Lộc, nơi này phong cảnh tú mỹ, có một cái hồ lớn.

Tô Nguyên tiếp nhận một cái mũ bảo hộ xe đạp, mặt đầy nghi hoặc, “Cậu là dắt tôi đi chạy xe?”

Cậu nhìn xe đạp lui tới bên người, cảm thấy chính mình đoán trúng.

“Chính xác mà nói, là tôi chạy.” Sau khi Thẩm Thụy mang xong mũ bảo hộ cho Tô Nguyên, phất tay với xe việt dã bên cạnh, “Cậu chỉ cần ngồi ngắm phong cảnh là được.”

Có người từ trên xe việt dã mang ra một chiếc xe đạp leo núi màu xanh trắng đã được sửa sang, sau bánh xe có thêm lưới ngăn ngừa chân va vào căm xe, còn lắp thêm một cái chỗ ngồi có chỗ tựa lưng.

“Đi theo chúng ta.” Thẩm Thụy đem chìa khóa xe ném cho người nọ, xoay người nói với Tô Nguyên, “Leo lên nào.”

Tô Nguyên gật đầu, nhấc chân ngồi lên, không nghĩ tới cái đệm cùng chỗ tựa lưng này còn rất mềm, chân cũng vừa vặn dẫm lên bàn đạp.

“Bám chắc vào,” Thẩm Thụy đặt tay Tô Nguyên ở trên eo mình, lúc này mới quay đầu lại, “Đi nào.”

Cây cối bên người đều bắt đầu lùi về phía sau, hồ nước bên phải sóng nước lóng lánh.

Gió nhẹ thổi, ánh mặt trời vừa ấm.

Tô Nguyên nhớ tới lúc đau lòng vào đêm khuya lần trước, cậu từng khóc lóc nói, “Nhưng tôi không leo nổi núi cao cũng không biết bơi lội, ngay cả xe đạp đều chỉ có thể đạp một đoạn ngắn trong sân trường. Thế giới dù có tốt đẹp, thì cũng có quan hệ gì với tôi đâu?”

Sau đó Thẩm Thụy nói cái gì?

Thẩm Thụy nói anh có thể mang theo xe đạp của mình, cùng nhau đi ngắm nhìn thế giới.

【 có cậu ở đây, tôi có thể làm bất cứ cái gì. 】