Chương 16: Kính gọng vàng

Chương 16: Kính gọng vàng

Tô Nguyên cho rằng chính mình nghe lầm, lại lặp lại một lần, “Thân cận?”

Hướng Chi Nhu thấy đối phương mở to hai mắt, con ngươi ánh nước thật giống một chú nai con thuần khiết, thẹn thùng đến cả khuôn mặt đều nhiễm đỏ ửng, quả nhiên là sắc đẹp vô biên.

Hôm qua cô nghe nói Tô gia chuẩn bị cho nhị công tử làm quen với người, đang tìm kiếm người phù hợp, cô liền đáp ứng.

Không thử xem thì làm sao biết, có thể hái được đóa kiều hoa này hay không?

Hướng gia nhà cô mấy năm nay phát triển thế cực mạnh, Tô gia thậm chí có thể nói là trèo cao.

Nhưng chàng trai đẹp như Tô Nguyên như này, có rất nhiều người nguyện ý gả thấp, cô phải nắm lấy cơ hội.

“Đúng vậy,” Hướng Chi Nhu nhẹ nhàng đem tóc vén ra sau tai, lộ ra mặt bên trái đẹp nhất, “Tuy rằng chúng ta đã gặp qua, nhưng vẫn để em tự giới thiệu lại đi. Em là Hướng Chi Nhu, sinh viên năm 2 đại học Thái Tân. Trước đây chưa từng yêu đương, lần trước ở tiệc từ thiện đã đối với anh nhất kiến chung tình.”

Tô Nguyên như bị bóng ném ngay đầu, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

“…… Tôi là Tô Nguyên, đại học Thanh Bắc, cũng là năm hai, mới vừa cùng bạn trai chia tay.”

Hướng Chi Nhu cũng chứng kiến hiện trường chia tay, nhưng cô không để ý chút nào, “Này em biết rồi, yêu cầu về giới tính có thể không cần cứng nhắc như vậy hay không?”

Tô Nguyên im lặng một hồi, bưng trà chanh trước mặt lên uống một ngụm.

“Ngại quá, tôi tạm thời còn không muốn nhanh như vậy lại bước vào một cuộc tình mới.”

Cậu cố ý làm ra bộ dáng ảm đạm đau thương, ý đồ làm đối phương bỏ cuộc.

Hướng Chi Nhu giống như đoán ra Tô Nguyên sẽ nói như vậy, ý cười nhẹ nhàng như cũ, “Chúng ta đây có thể làm bạn bè trước á, em nguyện ý chờ anh thoát khỏi đoạn khói mù này, đến lúc đó, anh suy xét đến em một chút, được không?”

“Hả?” Tô Nguyên nghe được lời của cô, da đầu tê dại, vội vàng nói, “Tôi không biết phải mất bao nhiêu thời gian, tôi không muốn làm chậm trễ cô.”

Cậu là một cái người sắp chết, cần gì lại phải chọc đến người khác thương tâm khóc lóc vì cậu.

Dù sao thì một thoáng cũng chia tay.

Hướng Chi Nhu tựa hồ nhìn ra cậu kháng cự, không có kiên trì thêm, “Chúng ta đây cũng coi như là bạn bè rồi, lần trước anh chia tay với trên tra nam kia, em cùng em họ Ôn Dĩ Đồng đều thực cảm ơn anh, em ấy hiện tại cũng coi như là thoát ly biển khổ.”

Tô Nguyên có chút kinh ngạc, nam nữ chính lẽ ra nên là trời sinh một đôi, như thế nào lại chia tay nhỉ?

Chẳng lẽ là sức mạnh của cốt truyện, thế nào cũng phải làm cho bọn họ trải qua một lần cốt truyện ngược thân ngược tâm sao?

Tô Nguyên: “Mặc kệ như thế nào, nếu hai người bọn họ có thể kết hôn, tôi nhất định chúc phúc bọn họ.”

Hướng Chi Nhu trìu mến mà nhìn Tô Nguyên, cậu là một người quân tử chân chính ôn nhu, cho dù đã chịu thương tổn cũng chưa từng trách cứ người làm hại.

Thứ tự đến trước và sau, tuy rằng em họ cũng là người bị hại, nhưng rõ ràng bị thương càng sâu chính là Tô Nguyên.

Họ Lâu có tài đức gì, cư nhiên lại trái ôm phải ấp!

“Chúng ta thêm WeChat đi, anh lại nói với anh cả của anh, đang cùng em từ từtiếp xúc, bằng không anh ấy khẳng định còn sắp xếp cho anh buổi xem mắt khác.” Hướng Chi Nhu chớp chớp mắt với cậu, “Anh có thể lấy em làm tấm bia.”

Ai ngờ Tô Nguyên lại lắc đầu cự tuyệt, “Không được, cô chưa từng yêu đương, như thế sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cô, con gái luôn khổ hơn một chút. Xem mắt chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ đối với tôi, chỉ là phiền toái chút, cô không cần lo lắng, tôi có thể xử lý tốt.”

Sau một lúc lâu Hướng Chi Nhu mới tìm về thanh âm, tim cô đập thật nhanh, cúi đầu cười một chút bình phục tâm tình, “Anh ta đúng là mắt bị mù.”

Những lời này thực nhẹ, chính cô cũng gần như không nghe thấy.

Cuối cùng Tô Nguyên vẫn rời đi, cậu không có dựa theo lễ tiết cùng ăn cơm với đối tượng xem mắt, chặt đứt suy nghĩ của cô.

Cách đó không xa, Tạ Bân hơi hơi mỉm cười, đứng dậy đi đến chỗ Tô Trạch.

Hai ngày qua hắn đang cùng Tô Trạch hợp tác một hạng mục thương nghiệp, vốn dĩ hẹn buổi chiều gặp mặt ở công ty đối phương, nhưng tối hôm qua hắn nghe được tiếng gió Tô Nguyên muốn xem mắt, lập tức phái người đi tra xét địa điểm gặp mặt.

Sau đó chứng kiến hiện trường xem mắt, may mắn Tô Nguyên cự tuyệt đối phương, nhưng thật ra thức tỉnh hắn không ít chuyện.

“A Nguyên, Hướng tiểu thư đi rồi?” Tô Trạch nói chuyện điện thoại xong, mang theo một người đàn ông trở về.

Tô Nguyên đang muốn đi ra ngoài tìm anh cả, thấy thế thân thể lập tức căng thẳng, gật gật đầu nhìn về phía người đàn ông nho nhã bên người anh cả, suy đoán này có phải trận xem mắt thứ hai hay không.

“À, giới thiệu một chút, đây là đối tượng hợp tác của anh tên Tạ Bân, vừa vặn gặp được, anh liền mời anh ta cùng nhau ăn bữa cơm, buổi chiều tụi anh còn phải về công ty trao đổi chi tiết hạng mục.”

Tô Trạch có chút thất vọng, lúc trước Hướng tiểu thư rõ ràng thực nhiệt tình mà, như thế nào đi nhanh như vậy, em trai hắn rõ ràng tốt như vậy.

Tô Nguyên âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Hóa ra không phải một trận xem mắt khác, vậy là tốt rồi.

Tiếp theo Tô Nguyên lễ phép duỗi tay, “Xin chào Tạ tổng, tôi là Tô Nguyên.”

Năm nay Tạ Bân hai mươi tám tuổi, bằng tuổi Tô Trạch.

Hôm nay tới gặp Tô Nguyên cũng là trang điểm một phen, tóc đều tém về phía sau để lộ ra gương mặt anh tuấn, mang cặp kính gọng vàng, có vẻ văn nhã lại không mất khí phách.

“Xin chào Tô Nguyên, kêu tôi Tạ Bân là được, tôi và anh trai cậu là bạn học cũ, quen biết rất nhiều năm.”

Hắn nhìn đôi tay trắng như tuyết kia, lúc hai người bắt tay cảm giác cực kỳ mềm mại.

Tạ Bân chỉ là nhẹ nhàng nắm lấy, sợ Tô Nguyên đối với hắn có ấn tượng đầu tiên không tốt.

Sau khi buông tay xúc cảm ấm áp tinh tế phảng phất còn lưu lại ở trên tay, hắn âm thầm vuốt ve ngón tay mình.

“Được rồi, đều đừng khách khí, người một nhà cả.” Tô Trạch cười kéo ghế dựa ra ngồi xuống, “Nhanh lên đồ ăn đi, đừng để em trai tôi đói lả.”

Tô Nguyên tùy ý gọi một phần bò bít tết.

Tạ Bân: “Hai ta là bạn học nhiều năm như vậy, tôi là lần đầu tiên gặp em trai cậu, vừa rồi cũng thật khéo, đây là đang xem mắt sao?”

Tô Nguyên: “……”

“Chuyện này cậu đừng nói ra ngoài, nhìn là biết không thành.” Tô Trạch gật đầu, lại chuyển mắt nhìn về phía Tô Nguyên, “A Nguyên, em không thích cô gái như vậy sao? Vậy em thích dạng gì, nói với anh cả. Vừa hay Tạ Bân cũng ở đây, để cậu ấy giúp em tìm.”

Tạ Bân hơi hơi cứng lại.

Hắn rất muốn nói em thấy tôi thế nào, rốt cuộc vẫn nhịn xuống, tính toán nghe một chút suy nghĩ của Tô Nguyên.

Tô Nguyên cúi đầu, “Anh cả, em còn nhỏ mà……”

Tạ Bân tham lam nhìn chàng trai nhan sắc nùng lệ, chỉ cảm thấy hô hấp có chút dồn dập, vội vàng uống ngụm nước chanh áp chế.

“À, cái người làm anh trai như cậu còn chưa có đối tượng, Tô Nguyên so với cậu bé hơn nhiều.”

Tô Trạch bực bội mà nhíu mày, “Tôi vẫn luôn bận rộn xử lý sản nghiệp trong nhà, không có suy nghĩ đó. Cậu còn không phải cũng giống tôi, nhiều năm như vậy cũng không nghe nói có bạn gái.”

Tạ Bân cười một cái, “Được, vậy tôi đây tranh thủ mau chóng thoát ế.”

“Cậu á?” Tô Trạch hít vào một hơi, tiện đà cười nói, “Có đối tượng?”

“Thật ra đã coi trọng một người, chỉ là không biết đối phương có thích tôi hay không.” Tạ Bân đẩy đẩy mắt kính gọng vàng trên mũi, cười ưu nhã.

Tâm bát quái của Tô Trạch lập tức trỗi dậy, “Cậu yên tâm, người như cậu chính là đốt đèn l*иg đều khó tìm, tuyệt đối không thành vấn đề, nói nghe thử? Tôi tham mưu cho cậu.”

Bà chủ nhà hàng bưng đồ ăn đi đến.

“Tiên sinh, đây là bò bít tết ngài gọi, salad hoa quả là tặng kèm, xin hỏi còn cần gì khác không?”

Vốn dĩ không có tặng đồ ăn, nhưng vị tiểu công tử này lớn lên thật sự đẹp, so với đỉnh lưu giới giải trí đều không kém tí nào.

Cô bị mỹ mạo đối phương hút hồn, giành việc gọi món và bưng đồ ăn lên, muốn nói nhiều thêm vài lời.

Tô Nguyên lễ phép gật đầu, “Không cần, cảm ơn.”

Bà chủ vui vẻ mà cười cười, “Vậy mời ngài chậm rãi dùng.”

Tô Nguyên gật gật đầu, cầm lấy dao nĩa bắt đầu dùng cơm.

“Haizzz……” Tô Trạch thấy vậy rầu rĩ , “A Nguyên chúng ta được thật nhiều người thích nha, vị kia tiểu thư như thế nào lại không lưu lại ăn bữa cơm chứ?”

Hắn nhìn thấy rõ ràng.

Người gọi món trước Tô Nguyên cũng chưa thấy có đồ ăn, mới uống mấy ngụm nước liền có người tới, còn có ánh mắt chung quanh không ngừng vọng lại đây, đều đang nói rõi em trai hắn được hoan nghênh cỡ nào.

Tô Nguyên vùi đầu cắt bò bít tết, không lên tiếng.

Chỉ là cậu rất ít ăn cơm Tây, cắt đến xiêu xiêu vẹo vẹo, còn thực cố sức.

“Để tôi làm cho.” Tạ Bân đoạt lấy cái đĩa, lại giơ tay lấy dao nĩa trong tay Tô Nguyên.

Nhẹ nhàng đem bò bít tết cắt thành mười hai phần đều nhau, lớn nhỏ bằng nhau, cảnh đẹp ý vui.

Tô Nguyên kỳ thật cũng không muốn ăn, nhưng bạn của anh cả đã giúp cậu cắt xong, chỉ có thể nói cảm ơn, sau đó chọc khối bò bít tết nhỏ nhất.

Tô Trạch bừng tỉnh, “Xem ra tôi phải tìm cho A Nguyên một người biết cắt bò bít tết.”

Tạ Bân mỉm cười.

Tô Nguyên: “……”

Thực mau, bò bít tết của hai người cũng bưng lên bàn.

Tô Trạch cắt một miếng nhỏ trước, bỏ vào đĩa Tô Nguyên, “A Nguyên, nếm thử cái này.”

Hắn thấy nửa ngày em trai cũng chưa động tới miếng thịt bò thứ hai, cho rằng cậu không thích.

“Vâng.”

Tô Nguyên bỏ miếng thịt bò kia vào trong miệng, cũng không cảm thấy có cái gì khác nhau.

Còn không nhai được vài lần, lại một miếng thịt bò khác được bỏ vào đĩa của cậu.

Cậu ngẩng đầu, là Tạ Bân học theo Tô Trạch cũng cắt miếng thịt bò đầu tiên cho cậu.

Cho tới lúc rời khỏi, Tô Nguyên chỉ ăn ba miếng thịt bò, còn dư lại lưu tại tại chỗ.

Tô Trạch thực quan tâm hỏi cậu có phải ăn không ngon hay không, không ăn no lại đi nhà hàng khác ăn một chút, em trai thật sự ăn quá ít.

“Trước khi ra ngoài em ăn hơi nhiều, hiện tại ăn không vô, không cần phải để ý tới em, em không đói bụng.” Tô Nguyên quen thuộc mà qua loa lấy lệ.

Tạ Bân như suy tư gì mà nhìn thủ pháp vụng về của cậu.

Tô Trạch không có nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là cậu không thích ăn, dù sao thì cũng đã nếm qua tay nghề của Thẩm Thụy, nhà hàng này xác thật không sánh bằng.

Có lẽ em trai càng thích ăn đồ ăn Trung Quốc, hôm nay thật là thất sách.

Vì địa điểm xem mắt cao nhã cách điệu, lại làm em trai đói bụng.

“Đi thôi, thời gian còn sớm, anh cả mang em đi công ty nhìn xem, chờ em tốt nghiệp liền tới thực tập.”

Tô Trạch đã phát WeChat cho trợ lý, để cậu ta chọn mua trà chiều ngon nhất, cho em trai lót dạ.

Sau khi tới rồi công ty, anh cả bàn hạng mục với Tạ Bân, Tô Nguyên ngồi ở một bên trên sô pha, từ từ ăn điểm tâm.

Sau giờ ngọ mặt trời thật sự ấm áp, sau khi Tô Nguyên trả lời WeChat Thẩm Thụy, không có chống lại buồn ngủ, chậm rãi nằm xuống ngủ rồi.

Lúc tỉnh lại mặt trời đã sắp lặn xuống.

Tô Trạch thấy hai mắt em trai mê mang, giống một chú mèo con mới vừa tỉnh ngủ, nhịn không được cười, “Tỉnh rồi? Ngủ đến cũng thật ngon, chúng ta đều bàn xong hợp đồng rồi, em một chút cũng chưa tỉnh.”

Đương nhiên hắn chưa nói là, Tạ Bân cũng sợ ồn đến em trai hắn ngủ, hạng mục hợp tác lần này hai người là lần đầu an tĩnh như vậy mà đạt thành.

“Có đói bụng không? Tôi mang hai người đi nhà hàng Lâm thị, đồ ăn chỗ đó chính là ngon nhất.”

Tạ Bân không nghĩ tới còn có chuyện tốt như này, tới bàn hợp đồng còn có thể nhìn thấy mỹ nhân ngủ trưa.

Lúc đàm phán hắn đều không tập trung, ít nhất để vụt mất ba điểm lợi nhuận.

Bất quá này đều không phải vấn đề, chờ bọn họ thành người một nhà, của hắn đều là của Tô Nguyên.

Tô Nguyên nhìn nhìn di động, Thẩm Thụy nói anh lập tức đến dưới lầu.

“Không được rồi, anh cả, em phải về phòng ngủ ăn cơm, bạn cùng phòng tới đón em.”