Chương 15: Tôi cũng chưa sờ được

Chương 15: Tôi cũng chưa sờ được

Sau khi ăn trưa trời trong như vừa tẩy rửa, cổ thụ trong chùa che trời, tiếng chim hót giữa núi rừng vang động không ngừng, là một chỗ vô cùng tuyệt trên đời.

Thẩm Thụy kéo Tô Nguyên đi về phía đông, hướng của bảo tháp Bạch Thạch.

Lúc đi ngang qua đạo tràng, có rất nhiều bồ câu béo màu xám, một chút đều không sợ người, đều vây quanh người muốn được cho ăn.

Thẩm Thụy quen cửa quen nẻo mà tìm được một bào lão, mua một túi cơm rang nhỏ, cho Tô Nguyên một nắm.

Tô Nguyên tiếp nhận nếm một ngụm, “Một chút cũng không ngọt.”

“Khụ, không phải cho cậu ăn đâu.” Thẩm Thụy vỗ vỗ vai cậu, ý bảo cậu nhìn về phía sau.

Có một con bồ câu béo đang vui vẻ mà nhặt hạt cơm rang rơi trên mặt đất, dẫn tới một đám bồ câu tranh ăn.

Tô Nguyên ngây ngốc.

Cậu cũng rải một nắm.

Sau đó thu hoạch được một đám bồ câu béo, điên cuồng mà dùng miệng nhỏ mổ ở dưới chân.

Chúng nó tuy rằng béo, lại rất linh hoạt, Tô Nguyên cũng chưa sờ được một cọng lông nào.

Thẩm Thụy không tiếng động cười khẽ, không dám để Tô Nguyên nghe thấy.

Sau khi ăn xong sau chúng nó sôi nổi sải cánh, phần phật đều bay lên cây, cục cục cù cù mổ lông cho nhau.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua bóng cây, chiếu đến trên thân bồ câu cùng trên người ở dưới tàng cây, khói hương nhẹ lượn lờ, đẹp tuyệt trần.

“Khi còn nhỏ tôi thường tới nơi này, kỳ thật……” Thẩm Thụy hoài niệm mà quay đầu nhìn một vòng, lại nhỏ giọng nói ở bên tai Tô Nguyên, “Đó giờ tôi cũng chưa sờ được bồ câu.”

Vành tai Tô Nguyên đột nhiên đỏ lên.

【 không sai, sờ không được bồ câu mới là bình thường, dù sao thì tụi nó cũng có cánh. 】

Chuông gió dưới mái hiên rung động từng trận, dường như là trời cao đang đáp lại lời cậu.

Hai người tiện đường du lãm tới hoa viên, mùi hoa quế quen thuộc ập vào mặt.

Hồ nước có rất nhiều cá vàng màu sắc tươi đẹp, có không ít người cầm cơm rang đút ăn, những người còn lại đang vây xem một con mèo con bên cạnh.

“Ăn nhiều ghê, nó cũng không nhìn xem chính mình còn không to bằng con cá.” Du khách cười hết sức vui vẻ.

Tô Nguyên cũng nở nụ cười.

“Thích sao?” Thẩm Thụy thấy thế ghé sát vào, “Thích liền mang về nuôi.”

Anh cảm thấy chính mình giống một tên hôn quân, mới vừa xây cho người ta một bức tượng vàng, hiện tại ngay cả mèo cũng đều không buông tha.

Tô Nguyên tuy rằng ôn nhu, lúc cười lên lại có thể đếm được trên đầu ngón tay, phần lớn thời điểm đều là an tĩnh buồn bực.

Chỉ cần em cười một chút, anh cái gì cũng sẽ cho em.

Thẩm Thụy cuốn tay áo lên, bộ dáng chuẩn bị bắt mèo.

“Đừng, nó ở chỗ này khá tốt.” Tô Nguyên bắt lấy cánh tay đối phương, đem người ấn ở tại chỗ, “Trường học chúng ta có rất nhiều mèo, tôi cũng thực thích.”

【 ngôi chùa vừa lớn lại vừa đẹp như vậy, là chỗ ở trong mộng rồi, thích thì phải cho nó tự do. 】

“Vậy được rồi.” Thẩm Thụy tiếc nuối mà buông tay áo xuống, bắt mèo so với hái sao hái trăng còn đơn giản hơn nhiều.

Tô Nguyên nhẹ nhàng thở ra, hai người xuyên qua hành lang hồ nước, ngạc nhiên mà thấy có người đang bán đường hồ lô.

Thẩm Thụy nhìn thấy mắt Tô Nguyên sáng lấp lánh, tiến đến mua một chuỗi, “Cái này lạnh, chỉ có thể ăn một viên.”

Nói xong lại lấy bình giữ ấm vàng nhạt từ trong túi ra.

“Ồ.” Tô Nguyên chỉ là thèm.

Cậu nhìn thấy hồ lô ngào đường đỏ rực liền nhịn không được muốn ăn, một viên đủ để đỡ thèm.

Từ trên tay Thẩm Thụy cắn một miếng, vỏ bọc đường thực ngọt, bọc sơn tra hơi chua, quả thực là tuyệt phối.

“Ăn ngon.” Tô Nguyên nhận lấy bình giữ ấm uống mấy ngụm, hòa tan khí lạnh của trái cây.

Thẩm Thụy cũng không thích ăn loại đồ ăn ngọt ngấy này, tiểu hài tử mới thích ăn, nhưng biểu tình thỏa mãn của Tô Nguyên làm trong lòng anh rung động, cầm lòng không đậu mà cũng cắn một viên.

Hai người cùng ăn một chuỗi đường hồ lô, đây là hành vi cực kì thân mật.

Anh tinh tế cảm thụ được niềm vui kì diệu.

Sau đó ăn sạch đường hồ lô.

Tô Nguyên muốn nói lại thôi, vẫn không nhịn được, “Ăn nhiều như vậy, có ngọt quá không? Uống miếng nước nè?”

Cậu đem bình giữ ấm vàng nhạt của mình giơ lên trước mặt Thẩm Thụy.

【 thiếu chút nữa quên là mình đã uống qua rồi, bạn cùng phòng sẽ ghét bỏ. 】

Đang muốn đem cái bình thả xuống, đã được Thẩm Thụy nhận lấy, “Có hơi khát, cảm ơn nha.”

Nước hình như cũng ngọt ngay như vậy.

Tại nhà hàng Bạch Nguyệt Hiên.

Buổi tối Tô gia mở tiệc tại đây, đáp tạ Thẩm Thụy chăm sóc Tô Nguyên trong lúc

nằm viện.

Sau khi Tô Nguyên cùng Thẩm Thụy xuống núi, ở ký túc xá nghỉ ngơi rồi mới lái xe lại đây.

Toàn bộ cũng chỉ có sáu người, xem như bữa tiệc nhỏ tư nhân.

Tô Trạch vốn định đãi tiệc lớn, nhưng bị em trai cự tuyệt.

“A Nguyên.” Tô Trạch bận rộn nhiều ngày, cuối cùng có chút nhàn rỗi để bổ sung cho xong bữa cơm này.

Hắn vén tóc trên trán em trai lên, tinh tế xem xét miệng vết thương, “Khép lại không tồi.”

Lúc này mới yên lòng.

Khóe miệng Tô Trạch khẽ nhếch, nhẹ nhàng xoa mặt em trai, “Thẩm Thụy, mấy ngày qua thật sự cảm ơn cậu, A Nguyên đều béo lên chút rồi.”

Đuôi lông mày Thẩm Thụy đều lộ ra đắc ý, “Là béo lên hai cân, trước khi tới em vừa mới cho cậu ấy cân xong.”

Đặc biệt là khuôn mặt, cuối cùng cũng có chút thịt, anh cũng muốn sờ một chút.

Ân, nhất định sẽ có cơ hội.

Không có cơ hội cũng có thể tạo ra cơ hội.

Nhìn Tô Nguyên nỗ lực thu nhỏ khuôn mặt, Tô Trạch nhẫn nhịn không cho chính mình cười ra tiếng.

“Ha ha ha ha anh trai mập lên mập lên, lớn lên còn béo hơn Oánh Oánh, còn béo hơn anh cả.”

Tô Oánh vừa nhảy vừa vỗ tay, nói siêu lớn tiếng.

Tô ba Tô mẹ cũng nhịn không được cười.

Có lẽ là lén dạy dỗ Tô Oánh rồi, hôm nay biểu hiện của con bé trong yến hội thật sự ngoan ngoãn, hoàn toàn là bộ dáng của một đứa em gái tri kỷ.

Trước khi dự tiệc, Thẩm Thụy đã cho Tô Nguyên uống thuốc xong.

Suy xét đến khả năng đồ ăn không hợp khẩu vị, liền ăn cơm tối trước, bởi vậy Thẩm Thụy cũng không có nhìn chằm chằm Tô Nguyên ăn cơm.

Ánh mắt hoài nghi của Tô Trạch cũng giảm bớt rất nhiều.

Trong bữa tiệc Tô Nguyên đi nhà vệ sinh, lúc đi ngang qua đình viện say mê nhìn cảnh đẹp.

Có một cây hoa quế lớn lên cực kỳ um tùm, cậu nhẹ nhàng bẻ một cành, đặt trên mũi nhẹ ngửi.

Ánh trăng như cát, rối tung ở đầu vai mỹ nhân, ánh nến mờ nhạt đẹp đến rung động lòng người.

Mỹ nhân ở trong đình viện ngắm phong cảnh, trong phòng cũng có người đang ngắm mỹ nhân.

Tạ Bân che lại trái tim như bị điện giật, lẩm bẩm nói, “Tô Nguyên……”

Yến hội lần trước kinh hồng thoáng nhìn, hắn để cho cấp dưới đi tra xét đối phương, đó là nhị công tử Tô gia Tô Nguyên.

Đều là người trong vòng, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, hắn không tiện làm chút cái gì.

Vốn đã định bỏ cuộc, giờ phút này vừa thấy lại là động tâm.

.------------------

Ăn xong một bữa cơm khách và chủ đều vui vẻ.

Đêm đó Tô Trạch liền mang theo Tô Nguyên về nhà ở, chờ ngày hôm sau lại về trường học.

“A Nguyên,” Tô Trạch vào phòng Tô Nguyên, trà cụ trên bàn sách vẫn còn nguyên như cũ, “Là không thích trà cụ anh cả chọn sao? Anh cho em tiền nè, thích cái nào liền chính mình mua.”

Hắn mua nhiều bộ như vậy, em trai một cái đều không thích.

Tô Nguyên quay đầu nhìn án thư, “Không cần, em hiện tại không thích trà cụ.”

Nếu nhất định phải mất đi, còn không bằng chưa bao giờ có được.

Bất quá là chỉ là chút vật ngoài thân.

Cái gì cũng không bằng gợn sóng năm tháng.

Tô Trạch: “Vậy hiện tại em thích cái gì? Anh cả đều mua cho em.”

Trong đầu Tô Nguyên liền hiện ra một tòa tượng Phật vàng kim, cậu lắc lắc đầu làm chính mình chặt đứt ý niệm.

Quá quý, rút cạn vốn lưu động của Tô gia cũng không đủ.

“…… Em hiện tại thích cây hoa quế.” Cái này tiện nghi lại thực dụng.

“Được, ngày mai anh để người trồng một cây quế ở trong sân, về sau A Nguyên mỗi năm đều có thể ngửi được.” Tô Trạch liền thu được một ánh mắt sáng lấp lánh.

“Quan hệ của em với Thẩm Thụy rất tốt sao? Cậu ta chăm sóc em như vậy, còn tri kỉ hơn anh.”

Tô Trạch nói nói liền ngưng, lại có chút nói không nên lời.

Vì công việc, hắn ngay cả lúc em trai nằm viện cũng không ở bên cạnh.

“Cũng khá tốt.” Cậu ấy vì em mà xây cả tượng vàng kia.

Từ sau khi Tô Nguyên xuyên sách, liền đối với đồ vật quỷ thần khó lường gì đó có chút sợ hãi.

Ngày đó khi Pháp Ninh đưa ra điểm kì lạ của đèn trường minh hai trăm năm đăng, đầu óc của cậu trống rỗng, ngay cả hô hấp đều sắp ngừng.

Hai đời làm người, còn không phải là hai trăm năm sao?

Tô Trạch: “Chuyện của Lâu Thời Tấn, có thể nói với anh cả không? Em…… thực thích hắn ta sao?”

Ngữ khí Tô Nguyên bình tĩnh, “Ân kỳ thật cũng không có gì, lúc học 11 anh ta thổ lộ với em, em đồng ý, không có gì thích không thích. Khoảng thời gian trước em phát hiện anh ta nɠɵạı ŧìиɧ, liền bảo muốn chia tay, hy vọng anh ta có thể cùng cô nương người ta quang minh chính đại mà ở bên nhau, nhưng anh ta…… hình như không đồng ý.”

Nếu nam nữ chính sớm hay muộn gì cũng sẽ ở bên nhau, cậu cũng không muốn làm chướng ngại vật trên con đường yêu đương của người khác.

Ánh trăng sáng dù có đẹp, thì cũng là không chiếm được.

Cái chiếm được phải là cơm tẻ.

Tô Trạch thiếu chút nữa nổi giận, cải trắng nhà hắn bị heo bên ngoài củng, heo còn dám không quý trọng.

“Chia tay rất tốt!” Lúc trước Lâu Thời Tấn luôn là đi theo phía sau em trai, từng tiếng anh cả, hiện tại Tô Trạch nhớ tới chỉ hận lúc ấy không đem người đuổi ra đi.

“Anh cả giới thiệu cho em người càng tốt, so với hắn ta tốt một vạn lần.”

Tô Nguyên lập tức lắc đầu, “Anh cả còn chưa có đối tượng, em không vội.”

Cậu thì thôi đi, không thể gây tai họa cho người tốt nữa.

Tô Trạch dường như bị cắm một đao, gian nan mở miệng, “Ngày mai anh cả mang em đi ra ngoài ăn, có nhà hàng vừa khai trương, nghe nói cũng không tệ lắm.”

Nói xong sờ sờ đầu Tô Nguyên liền đi ra ngoài, căn bản không cho cậu cự tuyệt.

Sáng hôm sau, Tô Nguyên ngủ nướng, 10 giờ mới rời giường.

Nghe thấy bên ngoài ầm ầm ầm, rất là ầm ĩ.

Cậu thăm dò thì thấy, có người lái một chiếc xe, nâng một cây hoa quế cao bốn năm mét, khi mở cửa sổ liền có một mùi hương hoa quế nồng đậm ập vào mặt.

Người nhiều thì lực lớn, bốn năm người công nhân sau một giờ liền trồng xong cây.

Tô Trạch đi phía trước còn đang dặn dò đốc công, “Anh nhớ kêu người định kỳ tới chăm sóc, đây là em trai tôi điểm danh muốn, nhất định phải nuôi sống, tiền không là vấn đề.”

Tô Nguyên: “……”

Cây hoa quế mà anh cũng có thể trồng cho chết hả?

Lúc giữa trưa, hai anh em Tô gia liền tới một nhà hàng cơm Tây.

Nơi này cách điệu cao nhã, không gian trống trải, lầu hai có thể nhìn thấy cảnh hồ, cây xanh ngoài cửa sổ thấp thoáng rất là đẹp mắt.

“A Nguyên, anh đi ra ngoài gọi điện thoại.” Tô Trạch kéo ghế dựa cho em trai.

Tô Nguyên gật gật đầu, nhìn anh cả đi ra sân, một tay còn cầm điện thoại.

Cậu đang thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ, ghế dựa đối diện đột nhiên bị người kéo ra.

“Tô Nguyên xin chào, tôi là Hướng Chi Nhu, chúng ta gặp qua ở tiệc từ thiện buổi tối lần trước.” Một cô gái tóc dài xinh đẹp ngồi xuống, vừa thấy chính là tiểu thư khuê các.

“Xin chào,” Tô Nguyên có chút không rõ nguyên do, quay đầu nhìn nhìn anh cả, “Cô cũng tới này ăn cơm sao?”

Hướng Chi Nhu bỡn cợt mà cười một cái, “Đúng vậy, anh trai cậu mời tôi tới, tới cùng cậu thân cận.”

Sấm dậy đất bằng.