Chương 14.2: Cầu thần bái phật

Chuỗi Phật châu này là vật được Pháp Ninh mang quanh năm, từ nhỏ Thẩm Thụy đã thấy ông mang nó ngày ngày tụng kinh trước mặt Phật tổ, qua nhiều năm nghiệp lực hơn hẳn bình thường.

Từng có quý nhân đại quan ra giá một trăm triệu muốn mua Phật châu, lại bị Pháp Ninh cự tuyệt, nói là chỉ tặng người có duyên.

Bên ngoài Phật châu sáng bóng đủ để có thể thấy được ngày thường quý trọng nhiều thế nào, Tô Nguyên có chút kinh ngạc, “Đại sư, đây có phải…… quá mức quý trọng rồi không?” 【 cho dù là đồ vật bên người của người thường, cũng sẽ không dễ dàng tặng người khác. 】

“Đại kiếp nạn của tiểu hữu vừa qua khỏi, sau này vẫn cần bảo trọng nhiều hơn.”

Trong lòng Thẩm Thụy chấn động, khom mình hành lễ với tượng Phật, “Hôm nay Thẩm Thụy cầu nguyện, vì Phật tổ đúc lại tượng vàng, cầu cho Tô Nguyên sống lâu trăm tuổi, cầu mong Phật Tổ rủ lòng thương.”

Nói đến cũng kì lạ, sau khi anh nói xong cả người dường như đều nhẹ nhàng rất nhiều, tựa như trong vận mệnh vô hình mở ra cho anh một con đường càng rộng lớn hơn.

Lời vừa nói ra, trong Bảo Điện Đại Hùng lặng ngắt như tờ.

Không nói đến nhóm khách hành hương và người qua đường tiến đến lễ Phật cầu nguyện, ngay cả Pháp Ninh đều kinh sợ.

“Vàng…… Đúc lại bằng vàng?” Tô Nguyên mở to mắt. 【 mình có phải điếc tai ù tai rồi hay không? 】

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn tượng Phật Tổ cao bảy tám mét phía trong điện, người trẻ tuổi này đã ước nguyện lớn như vậy ở trước mặt Phật Tổ, nhất định sẽ đặt được điều mình mong muốn.

“Tôi lễ Phật nhiều năm như vậy, gặp qua không ít người thắp hương, đốt đèn, quyên tiền mua dầu, vẫn là lần đầu tiên thấy đúc tượng vàng ……”

“Chùa Thiên Chiếu cổ tháp ngàn năm, chuyện đúc vàng như vậy cũng mới có vài lần, đều viết ở trên, bây giờ lại sắp có thêm một nét bút trên cửa bia đá rồi.”

“Ai da nha người trẻ tuổi bây giờ đều không lường trước được, một câu liền ném vạn kim a, hài tử xinh đẹp như vậy khó trách đau lòng”

“Đây cũng là không có biện pháp khác, bà nghe đại sư nói một chút, trong năm nay tính mạng của cậu bé như búp bê trong tranh rất đáng lo.”

“Đúng vậy đúng vậy, nếu là người nhà ta gặp nạn, chắc chắn cho dù táng gia bại sản cũng phải cầu được bình an”

……

Thẩm Thụy mặc kệ người khác nói như thế nào, xoay người hành lễ với Pháp Ninh, “Còn nhờ đại sư tương trợ.”

Xưa nay mặt mày thanh lãnh, giờ phút này cũng nhiễm vẻ khẩn trương, biểu tình cực kỳ kiên quyết.

Pháp Ninh nhắm mắt xoay xoay Phật châu, một lát sau mở mắt nhìn phía Tô Nguyên, ánh mắt kia tựa hồ nhìn thấu cậu từ trong ra ngoài.

“Có thể thử một lần, đúc tượng vàng cần hoàn thành trước cuối năm, đến lúc đó khắc tên của cậu ấy lên trên bạch ngọc liên, cung phụng hai trăm năm trước Phật.”

Lời vừa nói ra, đám người đều xôn xao lên.

“Từ giờ đến cuối năm chỉ còn có ba tháng, làm sao mà kịp?”

“Đúng vậy, không đủ một hai năm sao có thể xây xong loại công trình lớn như vậy”

“Bà lo lắng cái gì đâu, nhìn bộ dạng người ta đi, chậc chậc không phải là người thường đâu”

“Tôi phục rồi, như này đến cả thần phật đều phải động tâm thôi, dù sao tôi cũng đã động tâm rồi”

“Vàng thật bạc trắng bỏ ra rồi, Phật Tổ chắc chắn phù hộ cậu ấy bình bình an an”

……

Mày Thẩm Thụy cũng chưa nhăn một chút, “Được.”

Nhà anh cũng có sản nghiệp bên phía hoàng kim, dự tính lượng tồn kho sẽ tiêu hao không còn, thậm chí còn mua thêm từ bên ngoài.

Càng quan trọng hơn là nhân công, tuy rằng không biết vì sao Pháp Ninh cho thời gian gấp rút như thế, nhưng chắc chắn có nguyên nhân, anh chỉ lo làm theo đó là được.

Pháp Ninh gật đầu, quay đầu phân phó tăng nhân trẻ, “Phúc Tuệ, mở nhà kho thiên tự lấy đèn trường minh, vì hai vị tiểu hữu cung phụng hai trăm năm.”

Nhà kho thiên tự?

Phúc Tuệ thu hồi vẻ mặt khϊếp sợ, gật đầu hô vâng.

Pháp Ninh: “Ngày khởi công, chùa Thiên Chiếu mời một pháp sư, đến lúc đó mời hai người phải tiến đến, kính báo Phật Tổ.”

Thẩm Thụy nở nụ cười, khói mù đọng lại nhiều ngày đã trở thành hư không.

“Đa tạ đại sư, vật liệu cần thiết sẽ đưa đến trong vòng một tuần, nhờ đại sư khẩn cấp an bài nhân công, tiền công đều do tôi trả.”

Pháp Ninh: “Như vậy rất tốt.”

Tô Nguyên còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Thụy đều đã nói xong hết.