Chương 10: Khóc thút thít

Chương 10: Khóc thút thít

Sống không được bao lâu nữa?!

Tim Thẩm Thụy lập tức bị nắm chặt, “Cậu giống như đang nói di ngôn lúc lâm chung.”

Tô Nguyên rũ mắt xuống, không hề xem TV.

Thẩm Thụy ngồi ngay ngắn, sau khi để Tô Nguyên cũng ngồi ngay lại, nghiêm túc mà nhìn vào mắt Tô Nguyên.

“Cậu có phải đang lo lắng vì bệnh của cậu hay không?”

Tô Nguyên gật gật đầu.

Thẩm Thụy đứng dậy đi tới bàn học lấy một tờ giấy, đặt ở trên tay Tô Nguyên.

“Lần trước cậu nằm viện, có bác sĩ tới khám mạch cho cậu, dựa theo phương thuốc này mỗi ngày không ngừng uống, cậu có thể sống đến lúc răng đều rụng hết.”

Tô Nguyên cúi đầu nhìn trên phương thuốc có linh chi, nhân sâm, Long Tiên Hương cùng lộc nhung và dược liệu quý báu, không khỏi líu lưỡi.

“Phương thuốc quý như thế, mà còn muốn uống mỗi ngày sao?”

“Đúng vậy, một ngày đều không thể ngưng.”

“Nhưng tôi rốt cuộc bị bệnh gì?”

Thẩm Thụy sờ sờ đầu Tô Nguyên, tiếng cười mềm nhẹ, “Không phải bệnh gì nặng, chỉ cần uống thuốc đúng hạn, cậu sẽ sống lâu trăm tuổi.”

“Như vậy à.” 【 thì ra là thế, Tô gia nuôi mình không nổi, cho nên mình tuổi xuân chết sớm là đã định. 】

“Cậu đừng lo lắng, Thẩm gia có rất nhiều dược liệu, ba tôi mấy năm nay dự định tiến vào cái ngành sản xuất này, cậu khẳng định sẽ không cần ngừng thuốc.”

Thẩm Thụy trực tiếp nói bừa, đây là dự định của chính anh, mạch máu của vợ anh không thể nắm ở trong tay người khác.

Tô Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu, “Dược liệu kia quá quý trọng……”

Lời còn chưa dứt đã bị cắt ngang, “Không, cậu sai rồi, không phải thuốc quý trọng, chân chính quý giá chính là vị bác sĩ kia cùng cái phương thuốc này.”

Giọng nói vừa ngừng, tay Thẩm Thụy nắm lấy bả vai Tô Nguyên, cho đến khi hai người nhìn thẳng vào mắt nhau.

“Tô Nguyên, chúng ta là bạn tốt, cuộc sống sau này của tôi hy vọng cậu vẫn luôn ở cạnh, cậu có hiểu rõ ràng không?”

“Thực xin lỗi!”

Tô Nguyên thở dài, “Tôi luôn cảm thấy tôi không sống được bao lâu nữa, cậu mau theo đuổi người cậu thích, sau đó để tôi gặp cô ấy, cũng đem cậu phó thác cho cô ấy. Cậu cứ nghe tôi nói trước đã, cho dù tôi thân thể khỏe mạnh, cũng chưa chắc sẽ không có ngoài ý muốn. Cuộc đời không nói dài ngắn, chỉ xem ý trời, điều duy nhất chúng ta có thể làm chính là quý trọng người trước mắt.”

Nói xong Tô Nguyên cười, mang theo một chút vui vẻ cùng thoải mái.

Thẩm Thụy tham lam mà bắt lấy ý cười khó gặp, trái tim vừa chua xót vừa tê dại.

“Tôi đây có lẽ khác với cậu, cái tôi muốn chính là cùng người tôi yêu bạch đầu giai lão, hoặc là cùng nhau chịu chết, tôi sẽ không để người đó một người lẻ loi mà rời đi.”

Thẩm Thụy dừng một chút, thật cẩn thận mà mở miệng, “Tôi biết, cậu vẫn luôn không muốn về nhà, là bởi vì người trong nhà không đủ yêu thương cậu. Nhưng không sao, cậu còn có tôi, lúc ăn tết cậu có thể đến nhà tôi, hoặc là tôi mang cậu đi ra ngoài du lịch. Mặc kệ trong ngoài nước, đi xem thế giới bên ngoài, gặp một vài người cùng phong cảnh chưa bao giờ gặp qua, làm cái gì cũng được. Giống như thế giới động vật cậu thích, chẳng lẽ cậu không muốn chính mắt thấy sao?”

Tô Nguyên biểu tình ngơ ngẩn, phảng phất bị bức tranh mà anh miêu tả hấp dẫn, trong mắt chậm rãi dâng lên một tầng hơi nước.

“Ừm cậu nói đúng, thế giới này tất cả đều tốt đẹp. Nếu thân thể tôi khỏe mạnh, tôi có thể đi trượt tuyết, đi nhảy dù, đi lặn xuống nước, đi leo núi, cái gì cũng được. Nhưng tôi không leo núi nổi cũng không biết bơi lội, ngay cả xe đạp đều chỉ có thể chạy một đoạn ngắn ở vườn trường. Vậy thế giới này tốt đẹp, cùng tôi lại có quan hệ gì?”

Nước mắt không ngừng từ khóe mắt chảy xuống, Tô Nguyên cúi đầu nhấp môi, bả vai từng chút từng chút mà run rẩy, tiếng khóc gần như không thể nghe thấy.

Thẩm Thụy một chút liền luống cuống, lập tức đem người ôm lấy, không ngừng vuốt ve lưng Tô Nguyên.

“Tô Nguyên? Tô Nguyên cậu đừng khóc, leo núi không nổi cũng không sao, tôi có thể dùng phi cơ trực thăng mang cậu đi lên. Không biết bơi lội cũng không sao hết, tôi biết bơi, tôi mang theo cậu đi bơi lội đi lặn xuống nước đi trượt tuyết. Xe đạp tôi cũng có thể mang theo cậu chạy khắp toàn bộ thành thị, có tôi ở đây, cậu muốn làm cái gì đều có thể, được không? Được không?”

Trả lời anh chính là Tô Nguyên không ngừng chảy ra nước mắt, ngực áo ngủ đã thấm ướt một mảnh.

Thế giới động vật vẫn đang chiếu như cũ, nhưng không còn ai xem.

Thẩm Thụy không biết nên làm như thế nào cho phải, bạn nhỏ của anh khóc đến một chút thanh âm đều không có, làm anh vô cùng đau lòng.

Thời gian thực mau qua 0 giờ.

“Tô Nguyên? Tô Nguyên? Tôi đi lấy cái khăn ấm lau mặt cho cậu nha, mệt nhọc đi, có đau đầu không?”

Thẩm Thụy muốn nhìn một chút đôi mắt cậu có sưng lên hay không, lại bị Tô Nguyên duỗi tay che lại không cho xem.

“Được được được, tôi không xem.”

Thẩm Thụy bất đắc dĩ mà đem người ôm ngang bế lên, trực tiếp đưa tới phòng vệ sinh, vắt một cái khăn ấm, đắp ở trên mắt Tô Nguyên.

“Cậu có muốn đánh răng rồi ngủ hay không?”

Tô Nguyên khẽ gật đầu.

Thẩm Thụy lui ra ngoài, đóng cửa giúp cậu.

Tô Nguyên đem khăn ấm lấy xuống, quay đầu nhìn về trong gương, đây là một gương mặt thực xa lạ, cậu tổng cộng cũng không thấy qua vài lần.

Cần phải thừa nhận, đây là gương mặt mỹ nhân danh xứng với thực, mặc dù bị phá hỏng như vậy, cũng làm cho người ta không rời mắt được.

Thiếu niên trong gương yếu ớt mà nhìn về phía trước, dường như đang ngó nhìn vực sâu.

Cậu chậm rãi nở một nụ cười trước gương, lại càng giống như đang khóc.

Xử lý một chút vệ sinh cá nhân, trừ bỏ khóe mắt có chút đỏ lên, cậu đã cùng bình thường không có gì khác mấy.

Không nói lời nào trở lại trên giường chính mình, an tĩnh đắp chăn đàng hoàng.

【 đã khuya rồi, bạn cùng phòng cũng mệt nhọc, mình muốn an tĩnh một chút. 】

Thẩm Thụy thanh âm cực kỳ ôn nhu, “Tô Nguyên, ngủ ngon.”

【 ngủ ngon, bạn cùng phòng. 】

Sau khi tắt đèn, phòng trong một mảnh hắc ám, ngoài cửa sổ mưa nhỏ tí tách tí tách mà bắt đầu rơi.

Tô Nguyên vẫn không nhúc nhích mà lại bắt đầu tự nhiên rơi lệ, cậu nỗ lực áp chế thanh âm, chính là trong bóng tối một chút thanh âm đều rất lớn, may mắn tối nay có mưa.

Thẩm Thụy không có bỏ qua âm thanh rất nhỏ này, “Tô Nguyên? Cậu khóc sao?”

Không có hồi âm, Tô Nguyên giống như ngủ rồi.

【 mình không biết, mình có khổ sở hay không, hình như là có một chút, chỉ một chút thôi】

“Tô Nguyên?” Một bàn tay sờ lên khóe mắt cậu, một cái tay khác vỗ nhẹ bờ vai của cậu, giống như đang dỗ trẻ con vậy.

Thẩm Thụy lập tức liền duỗi tay đem người mang xuống, khóc thút thít trong ngực anh như vừa nãy.

Thẩm Thụy do dự một chút, “Tôi đêm nay ngủ với cậu được không? Đừng khóc.”

An tĩnh một lát, Tô Nguyên nhích lại gần ven tường, đây là đồng ý.

Cậu ngày thường sẽ không dựa người gần như vậy, nhưng đêm nay không trung giống như biến thành biển rộng, ngay cả trong không khí đều là mùi vị bi thương.

Mãi đến khi Tô Nguyên khóc mệt mỏi, cậu mới ngủ thϊếp đi.

Mà Thẩm Thụy mắt nhìn thời gian trên di động, rạng sáng bốn giờ.

11 giờ sáng hôm sau, phòng ngủ nghiên cứu sinh 1212.

Lúc Tô Nguyên tỉnh lại mí mắt thực nặng, di chứng tối hôm qua khóc lớn một trận đã tới.

“Tỉnh rồi? Có đói bụng không?”

Tiếng của Thẩm Thụy cách thật gần lỗ tai, Tô Nguyên đều cảm nhận được hơi thở.

Sau khi mở mắt cậu nghĩ tới, tối hôm qua là cậu khóc đến lợi hại lôi kéo Thẩm Thụy không bỏ, bạn cùng phòng mới cố mà cùng cậu ngủ trên cái giường nhỏ này một đêm.

Giường ngủ 1 mét 3 cậu một người nằm thì dư dả, nhưng thêm một Thẩm Thụy thân thể đàn ông thành niên, có thể tưởng tượng hai người là ngủ gần nhau bao nhiêu.

Tô Nguyên gần như là bị ôm vào trong ngực, nhưng cậu xác thật là ngủ thật sự an tâm.

“Tôi…… Tối hôm qua là tôi không tốt, cậu có bị trật cổ hay không bị?” 【 thực xin lỗi, lại liên lụy cậu rồi 】

Thẩm Thụy xoa xoa đầu tóc rối loạn của Tô Nguyên, ôn nhu trong mắt rõ ràng có thể thấy được.

“Tôi cái gì cũng tốt, tôi đã xin nghỉ phép cho cậu, buồn ngủ liền ngủ tiếp đi.”

Tô Nguyên gật gật đầu, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Mưa tối hôm qua vẫn luôn rơi đến bây giờ, Thẩm Thụy thậm chí cảm thấy trận mưa này là bởi vì Tô Nguyên khóc thút thít.

Mãi đến buổi chiều, Tô Nguyên mới lần nữa tỉnh lại.

Thẩm Thụy thấy trong người lòng ngực giật giật, nhẹ giọng, “Đói bụng rồi hả, cậu rửa mặt một chút, tôi đi làm chút đồ ăn lập tức liền xong.”

Cậu thật ra cũng có thể ngủ tiếp, nhưng bị đói mà ngủ hại tới thân thể, huống chi hôm nay thuốc còn chưa có uống.

Đồ ăn thực mau liền được đem lên, thịt xào đơn giản, cà chua xào trứng cùng canh cải với trứng, thuốc bổ còn cần thêm chút thời gian.

Thẩm Thụy thấy sắc mặt Tô Nguyên tái nhợt, đáy mắt cũng có chút phát đen, rất là đau lòng.

“Tới đây, ăn cháo trước, làm ấm dạ dày một chút.”

Tô Nguyên chỉ khuấy cháo trước mặt , lại chậm chạp không có nâng lên.

Thẩm Thụy thay đổi vị trí đến bên cạnh cậu, bưng chén của cậu lên, múc một muỗng đút đến bên miệng Tô Nguyên.

“Há miếng, đây là gạo loại mới nhất, vừa thơm vừa ngọt, nếm thử xem?”

Tô Nguyên quay đầu nhìn anh một hồi, rốt cuộc vẫn thỏa hiệp.

Một ngụm một ngụm mà ăn vào, ngay cả đồ ăn đều ăn không ít, mãi đến khi Tô Nguyên ợ một cái, Thẩm Thụy mới chưa đã thèm mà ngừng lại.

Vẫn là đồng dạng thế giới động vật, tiết mục bọn họ thích xem nhất sau khi ăn xong.

Bất đồng chính là, Tô Nguyên từ tư thế lưng dựa, chuyển thành trực tiếp nằm ở trên đùi Thẩm Thụy, còn bỏ thêm cái gối dựa, càng tiện cho Thẩm Thụy đút ăn.

Ngoài cửa sổ mưa rơi càng lúc càng lớn, thậm chí biến thành mưa to tầm tã.

“May mắn cậu hôm nay không có đi học, trận mưa này dầm một chút, cậu lại muốn bị cảm.” Thẩm Thụy cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh.

Tô Nguyên cũng nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời mờ nhạt, phảng phất giống như tận thế.

Lại nhìn bạn cùng phòng một ngụm một ngụm đút cậu đồ ăn vặt, cậu duỗi tay chụp một quả óc chó, muốn lột cho anh ăn.

Lột…… Không lột ra.

“Đừng nhúc nhích, cậu muốn ăn cái nào, tôi tới lột, cái này phải dùng công cụ, cậu xem nè.”

Thẩm Thụy cầm một vật kim loại màu bạc, hướng chỗ mở miệng của quả óc chó rắc một tiếng, liền mở ra.

“Há mồm,” Thẩm Thụy đem quả nhét vào trong tay Tô Nguyên, lại nắm tay cậu nhìn nhìn móng tay, “Không nứt chỉ có hơi hồng, móng tay bẻ không được đâu, lần sau để tôi, cậu chỉ cần chờ ăn là được.”

Tô Nguyên học nghề chưa thành lại thay thành quả nho khô, bỏ bên miệng Thẩm Thụy. 【 vừa rồi nên trực tiếp đút bạn cùng phòng ăn nho khô. 】

Thẩm Thụy thế mới biết, hóa ra quả óc chó kia là cho chính mình, liếc nhìn đối phương một cái thật sâu, quả nho khô vừa ăn kia, là nho khô ngọt nhất anh từng ăn.

“Cảm ơn, thực ngọt.”

Tô Nguyên cảm giác ánh mắt bạn cùng phòng vừa rồi giống như rất đói bụng, lại đút cho bạn cùng phòng khối chocolate.

Ngón tay cậu bị liếʍ một chút, cậu không thèm để ý, dù sao thì ngón tay bạn cùng phòng cũng trốn không thoát vận mệnh giống vậy. (í là cũng bị ẻm liếʍ rồi đó)

【 thế giới động vật thật là đẹp mắt. 】

Lúc ăn cơm chiều, Tô Nguyên rốt cuộc tự mình ăn.

Thẩm Thụy đương nhiên nguyện ý đút cơm cho cậu, nhưng càng hy vọng Tô Nguyên tự mình muốn ăn.

Ăn xong cơm chiều cùng thuốc, hai người lại nằm ở trên sô pha xem thế giới động vật.

Cùng Tô Nguyên xem tiết mục này lâu như vậy, Thẩm Thụy thậm chí cảm thấy nó đều sắp trở thành một bộ phận trong sinh mệnh chính mình.

Sắc trời chậm rãi đen đi xuống, bất tri bất giác Tô Nguyên dựa vào trong lòng ngực Thẩm Thụy, là một cái tư thế không muốn xa rời.

Thẩm Thụy đắn đo mở miệng, “Tô Nguyên, cậu đêm nay…… còn muốn tôi ngủ cùng hay không?”

Anh chưa từng tiến thoái lưỡng nan như vậy.

Tác giả có lời muốn nói: Thẩm Thụy: Mình thật là khó khăn o(╥﹏╥)o