Chương 1: Xuyên sách

Chương 1

“Tô Nguyên, con sao lại không hiểu chuyện như thế? Mẹ rất thất vọng về con.”

Tô Nguyên vẻ mặt mê mang nhìn vị phu nhân kích động trước mặt, người xa lạ này còn tự xưng là mẹ cậu.

“Anh trai không thương em chút nào ô ô ô ——”tiểu cô nương xinh đẹp kiêu căng khóe mắt ửng đỏ ủy khuất mà nhìn cậu, nước mắt một chuỗi lại một chuỗi rơi xuống, khiến người ta nhìn mà thương.

“Anh trai sao lại không thương con, con chính là tiểu công chúa của chúng ta, đừng khóc, khóc nữa liền hết xinh đẹp, ngoan.”

Tô ba cẩn thận dỗ dành, nói xong còn liếc mắt trừng Tô Nguyên.

“Oánh Oánh hiếm khi đòi đồ của con, chỉ là bộ trà cụ thôi, con làm anh trai cho em nó thì có sao đâu?”

Tô Nguyên nghi hoặc, “Trà cụ nào?”

Tô Trạch chỉ bộ ấm tử sa có hình cây trúc cây mây trên bàn, và một cái tách vỡ, hơi do dự mở miệng

“A Nguyên, anh biết em cất giữ bộ trà cụ này rất nhiều năm, nhưng như vầy cũng không còn nguyên bộ, không bằng đem cho em đi? Anh cả sau này lại mua cho em cái mới, mấy bộ cũng được.”

Anh thật sự đau lòng em gái, sợ nó khóc hỏng , chỉ có thể ủy khuất em hai một chút.

Tô Nguyên không chút do dự liền đáp ứng, “Vâng.”

Dù sao cậu cũng không sống được bao lâu nữa, chỉ là chút vật ngoài thân.

Yên lặng chút, ồn ào làm cậu đau đầu.

Tiếng khóc Tô Oánh đột nhiên im bặt, giống như vịt con bị bóp cổ, trong chốc lát mọi người đều trầm mặc.

“Thật…… Thật hả? Vậy anh hai cũng không trách em làm vỡ cái tách này sao? Em không phải cố ý ô ô ô……”

Tô Nguyên yên lặng nhìn nó, nhẹ giọng lắc đầu nói: “Không trách.”

Tô ba rất vui mừng, đều là người một nhà huyết mạch tương liên, như vậy thật tốt.

“Khụ khụ, A Nguyên trưởng thành, cuối cùng cũng biết thương em gái. Ngày mai con phải khai giảng rồi, quay về phòng ngủ sớm một chút đi.”

Anh cả vỗ vỗ vai Tô Nguyên, “Đi ngủ sớm một chút, A Nguyên.”

Tô ba cùng Tô mẹ vui vẻ cầm bộ trà cụ kia, dỗ dành đưa Tô Oánh về phòng.

Cuối cùng chỉ còn lại một mình Tô Nguyên, trầm mặc hai tay ôm đầu ngồi trên sô pha phòng khách.

Cậu rõ ràng đã nhảy vào biển sâu, tuyệt đối không thể còn sống.

Mãi cho đến khi ký ức nguyên chủ được hấp thu hoàn toàn, cậu mới phát hiện hóa ra mình xuyên sách, trở thành ánh trăng sáng chết sớm của nam chính trong sách, còn trùng tên trùng họ.

Chết sớm? Ánh trăng sáng?

Nghe cũng thật không tệ.

Có lẽ do vừa xuyên tới, Tô Nguyên hơi mệt, theo ký ức đi về phòng mình.

Không hổ là nhà giàu, con thứ hai không được sủng ái cũng có thể có phòng ngủ trang nhã xa hoa như vậy.

Giường rộng gối êm, cậu nằm xuống không bao lâu liền ngủ mất.

Sáng sớm ngày thứ hai, chim sơn ca trong khu biệt thự hót vang, ánh mặt trời rải trên giường, chiếu lên mặt Tô Nguyên.

Tối hôm qua ngủ rất ngon, tinh thần cũng hiếm khi mà hoạt bát.

Tô Nguyên đứng trước bồn rửa mặt, thiếu niên trong gương vừa tỉnh, môi hồng răng trắng, mi đen da tuyết, giống như hải đường nở dưới trăng, lại đẹp đến bất ngờ.

“Ánh — trăng — sáng ——”

Danh xứng với thực.

Cậu nở một nụ cười trước gương, lại giống như rối gỗ bị giật dây, lạnh lẽo trong mắt không giấu được.

Có cái gì buồn cười đâu?

Sống hay chết, cũng không có ý nghĩa gì.

Chỉ là nguyên chủ còn một người bạn trai, trước khi ra đi phải xử lý tốt, cậu không hy vọng nhiều năm sau còn có người thương tâm khổ sở do cậu chết đi.

Lại nghĩ đến trò cười hôm qua, Tô Nguyên rửa mặt xong liền bắt đầu thu thập hành lí, chuẩn bị đi trọ ở trường.

Tô ba Tô mẹ đều yêu các con, nhưng lại không công bằng, làm cho Tô Oánh một lần lại một lần khóc nháo thành ra được một tấc lại muốn tiến một thước, điểm này xuất hiện quá nhiều lần trong trí nhớ của nguyên chủ.

Hay là bỏ đi, có mỗi một ngày, cậu chỉ muốn yên tĩnh vượt qua.

“A Nguyên, đi báo danh mà thôi, sao còn mang rương hành lý theo?” Giải quyết vụ trà cụ tốt đẹp, Tô mẹ vui sướиɠ kéo con gái ăn sáng, thần sắc rất tốt.

“Học kỳ này bài học rất nhiều, con muốn trọ ở trường, chờ nghỉ lại về nhà ở.” Tô Nguyên chỉ thu thập chút quần áo, đồ khác đều mua được.

Tô mẹ sửng sốt một chút, nhưng cũng không để ý, “Như vậy, được thôi, nếu ở không thoải mái thì về nhà.”

“Vâng, con hẹn bạn học, muốn cùng đi mua đồ đạc trên giường, đi trước đây.”

“Ăn sáng xong rồi đi chứ?”

“Không kịp rồi, con mua trên đường.”

Tài xế chở người đến cổng trường liền đi.

“Đại học Thanh Bắc——”

Tô Nguyên đứng ở cổng trường, một thân T-shirt trắng quần jeans đơn giản, lại càng hiện rõ dung nhan mỹ nhân, hấp dẫn người qua lại không ngừng trộm ngắm.

Sau khi báo danh, vì không có báo trước muốn ở lại, đã không còn thừa giường ngủ.

Học tỷ tóc búi đỏ mặt nhìn Tô Nguyên, hỏi cậu muốn ở ký túc xá nghiên cứu sinh hay không, đắt một chút nhưng là phòng hai người, còn trống một giường.

Tô Nguyên nhẹ mỉm cười, “Cảm ơn học tỷ.” Nộp phí xong liền cầm lấy chìa khóa.

Sau khi rời khỏi, tại chỗ vang lên một tràng la hét.

“A a a học đệ cũng quá đẹp nha, mới năm hai.”

“Tớ biết tớ biết em ấy, giáo thảo Thanh Bắc chúng ta đó, năm trước vừa vào học liền lên bảng xếp hạng đệ nhất giáo thảo.”

“Người khác trường còn nhờ người chụp cậu ấy giùm nè, một tấm ảnh chụp năm đồng, phát tài làm giàu không phải mộng nữa!”

“Quá tuyệt, đây quả thực là mỹ thiếu niên sống bước ra từ trong tranh.”

“Tiên tư dật mạo, phó phấn Hà lang, tớ không ổn không ổn rồi mau đỡ tớ một cái”

(“tiên tư dật mạo”: ý là đẹp như tiên; “phó phấn Hà Lang”: này là cái điển cố gì ý, đại loại là khen bạn Nguyên da mặt trắng như phấn í, tại là thành ngữ editor cũng hong biết dịch sao nên để nguyên vậy )

“Mấy đứa đừng có mơ nữa, người ta đã sớm có bạn trai, cái người phú nhị đại Lâu Thời Tấn đó biết không?”

“Cái gì? Hai ngày trước tớ còn thấy Lâu Thời Tấn ôm một cô gái đi dạo phố, hắn có bị mù không? Một cái đại mỹ nhân như này thì không cần, lại ăn cái loại cháo trắng rau xào đó?”

Mọi người: “……”

Chung cư nghiên cứu sinh mới xây mấy năm, kiểu nối tiếp nhau rất hiện đại, thang máy điều hòa đều không thiếu.

Thậm chí phòng xịn một chút còn có phòng khách, có thể đặt sô pha TV, các nam sinh rất thích chơi game ở đó.

-------------------------------------

Thẩm Thụy sáng sớm đã tới ký túc xá quét tước vệ sinh, ngốc ở nhà sắp phát bực.

Tối hôm qua, người trong nhà lại nói với hắn cái gọi là người trong thiên mệnh, vẫn là mấy lời nói từ nhỏ vẫn luôn nói.

Thẩm Thụy: “Con sao mà biết ai là người trong thiên mệnh của con?”

Thẩm ba: “Nếu con có thể nghe được tiếng lòng một người, nhớ kỹ phải chặt chẽ bắt lấy người đó, bởi vì chỉ có người đó mới là đường sống duy nhất của con.”

Thẩm Thụy: “…… Nếu gặp không được thì sao?”

Thẩm lão gia tử: “Nếu gặp không được, con có lẽ sẽ độc thân cả đời.”

Thẩm ba: “Ai, chú hai của con chính là do mất đi người trong thiên mệnh, mới có thể đau lòng do mất người yêu nổi điên đến chết.”

Thẩm Thụy: “Nếu mà con gặp rồi, không thích thì sao?”

Thẩm lão gia tử: “Ha ha ha ha ha không có khả năng, đến lúc đó con sẽ biết.”

Thẩm Thụy lắc lắc đầu, rốt cuộc vẫn thấy hai người là đang đùa hắn, trên đời này sao lại có thể có chuyện thần kỳ như vậy, còn có thể nghe thấy lời trong lòng của người khác?

Lạch cạch một tiếng.

Thẩm Thụy lấy ra một lon Coca từ tủ lạnh, ngửa đầu uống.

Cửa sổ sớm đã mở ra để thông gió, đợi lát nữa sửa sang lại một chút đồ đạc là được.

Thẩm Thụy ngậm thìa vàng lớn lên, nhưng ông nội cùng ba vì để hắn có thể thuận lợi giành được tình cảm chân thành của người trong mệnh, từ nhỏ đã dạy hắn các loại kỹ năng sống.

Giặt quần áo nấu cơm trải giường gấp chăn, mọi thứ đều do tay hắn làm.

Tô Nguyên kéo rương hành lý đi một đường, rốt cuộc cũng tìm được phòng 1212.

Lúc này cửa phòng mở rộng, vậy là bạn cùng phòng đã tới rồi.

Cốc cốc ——

Nhẹ nhàng gõ lên khung cửa, “Xin chào bạn cùng phòng, tôi là Tô Nguyên.”

Trái tim Thẩm Thụy bỗng nhiên đập thất thường, tựa như núi lửa phun trào, lại giống địa long xoay người, mãnh liệt mà đến không thể đỡ kịp.

Thế nên cả người hắn gần như trống rỗng trong chốc lát, người trong tầm mắt có nhan sắc mĩ miều nhất, như là nhìn thấy phong cảnh mỹ lệ nhất trên đời, chỉ liếc mắt một cái mà tim đập thình thịch.

Hoàn toàn mất đi lý trí, hắn muốn bước đến ôm chặt đối phương, một phút một giây đều không thể tách ra.

Tô Nguyên nghi hoặc mà nhìn đối phương, bạn cùng phòng mới dung mạo tươi sáng, khí chất toàn thân lại giống quý công tử nhà cao cửa rộng mới có thể dưỡng ra, nhìn qua cao không thể với.

“Xin chào?” 【 Vậy nên…… Mình có thể đi vào không? 】

“Mời vào!! Xin chào, tôi là Thẩm Thụy, năm hai ngành quản lý.” Thẩm Thụy rốt cuộc phục hồi tinh thần, hơi khô khan mà đáp lại.

“Tô Nguyên, năm hai ngành triết học, xin hỏi tôi ngủ cái giường này phải không?”

Thẩm Thụy nhìn mấy vật dụng hàng ngày trên cái giường đó, “Xin lỗi, tôi dọn liền. Nhưng mà…… cậu không mang chăn đệm hả?”

Rương hành lý của Tô Nguyên chỉ có kích cỡ bình thường, không thể nào nhét vừa cái chăn.

“Tôi đợi lát nữa mới đi mua.” 【 thời gian còn sớm, phơi chăn giặt khăn trải giường, chắc vẫn kịp. 】

Quay đầu lại nhìn thấy Thẩm Thụy nghiêm mặt đứng ở đó.

Tô Nguyên: “Chúng ta quét phòng ngủ trước hả? Bắt đầu từ chỗ nào?” 【 thấy bạn cùng phòng lớn lên ngốc ngốc thế nào ấy. 】

Thẩm Thụy chụp lấy cây chổi trên tay đối phương, “Không vội, chúng ta đi siêu thị mua sắm trước, trở về rồi quét cũng kịp. Đi thôi, tôi lái xe.”

Đôi mắt của người trong thiên mệnh cực kỳ trong, đầu tóc mềm mại xõa tung qua loa hơi vểnh lên, dung mạo thanh lệ đẹp đẽ, mỗi một điểm đều hợp với thẩm mỹ của hắn.

Cảm giác trên tay ôn nhuận như ngọc, chỉ là bắt tay đơn giản, tim hắn lại đập nhanh như nổi trống, tựa như giây tiếp theo liền quá tải mà ngất xỉu.

“Ừm, được thôi, cảm ơn cậu.” 【 hôm khác giới thiệu nghiên cứu cho cậu. 】

Tô Nguyên nhận được thiện ý từ bạn cùng phòng, buổi sáng không vui lập tức biến mất hơn phân nửa.

Có người bạn cùng phòng tốt như vậy, những ngày còn lại sẽ trôi qua thật tốt.

Thẩm Thụy:??? Bảo cái gì nghiên?

(editor cũng muốn hỏi câu đó =))) bạn Nguyên bảo là “bảo nghiên” thì mình tra ra là giới thiệu nghiên cứu chứ mình cũng ko hiểu nó là gì :3 )

Nhưng sự vui sướиɠ đã xông cho đầu hắn ngây ngất, không có nghĩ nhiều liền mang theo người ra ngoài.

“Siêu thị lớn gần nhất là Kinh Quả, đi chỗ đó được không?”

“Được, phiền phức cho cậu, cơm chiều tôi mời, cậu muốn ăn cái gì?” 【 chỉ cần không phải lẩu là được. 】

Thẩm Thụy nhớ kỹ đối phương không thích ăn lẩu, “Ký túc xá chúng ta có phòng bếp, đồ ăn bên ngoài không lành mạnh, chúng ta mua chút đồ ăn cất tủ lạnh, để tôi xuống bếp nấu nha?”

“Đều được.” 【 ăn hay không ăn đều được. 】

“Cậu yên tâm, tài nấu ăn của tôi rất tốt, ăn rồi sẽ biết.”

“Được.” 【 quên đi, không thể làm bạn cùng phòng mới thất vọng. 】

Lúc trở về hai người bao lớn bao nhỏ, vật nặng đều là Thẩm Thụy cầm, chỉ đem hai cái túi nhỏ đưa Tô Nguyên cầm.

“Lúc ra ngoài, tôi đã nhờ phòng ngủ kế bên giúp quét sơ qua, cậu cởi đồ cho vào máy giặt đi, tôi đem chăn đi phơi trước.”

Hắn thật ra rất muốn nói là để hắn giúp, nhưng khỏi cần nghĩ cũng biết Tô Nguyên sẽ không đồng ý.

Thẩm Thụy: “Thời gian có hơi gấp, giữa trưa chúng ta ăn trước chén mì lót dạ, buổi tối tôi lại làm bữa tiệc lớn.”

Tô Nguyên: “Được, có điều tôi ăn ít, nửa chén là được rồi, cảm ơn.”

Thẩm Thụy làm kiểu tay OK, liền vào phòng bếp.

Chỉ sau hai mươi phút, liền bưng mì sợi ra.

Tô Nguyên ngơ ngác mà nhìn cái chén to bằng cái mặt kia, tính ra là nửa chén mì, nhưng so với một chén bình thường còn nhiều hơn.

Cậu đứng dậy đi lấy cái chén nhỏ, vớt một ít vào chén nhỏ, rau xanh cùng thịt xào trước mặt lại chưa chạm vào một chút.

“Không hợp khẩu vị sao?” Thẩm Thụy nhìn cậu ăn một miếng xong, có chút khẩn trương mà hỏi.

Không thể nào, hắn chính là người có chứng chỉ đầu bếp cao cấp á.

Tô Nguyên ngơ ngẩn, mì sợi này lại ăn ngon bất ngờ, cũng không giống mì sợi trước đây cậu ăn, hình như là nhiều hơn cái gì đó.

“Ăn ngon.” 【 có lẽ là người nấu ăn đem tâm ý bỏ vào bên trong, mùi vị mới khác biệt. 】

Sau khi xuyên sách, trong mắt Tô Nguyên lần đầu tiên có ý cười rõ ràng.

Thẩm Thụy dường như thấy được giọt sương rơi trên sứ trắng, từng giọt từng giọt đọng lại trong lòng hắn, trong lòng một trận rung động, là sự thỏa mãn cả đời này cũng chưa từng có được.

“Ăn một ít rau nữa.”

“Được thôi.”

Tác giả có lời muốn nói: Tương đối hằng ngày nha, chủ yếu là tình cảm nước chảy đá mòn, bệnh trầm cảm không có trị dễ như vậy, dễ dàng tùy tiện tái phát, phải chữa cả đời.