"Kỳ tổng, ngài đã hai ngày không chợp mắt rồi, nghỉ ngơi một chút đi."
"Tinh Tinh không tỉnh thì tôi không ngủ được... Lão gia và tiểu thư thế nào rồi?"
"Họ đang chờ ở phòng nghỉ bên cạnh, cũng chưa chợp mắt."
Ai đang nói chuyện vậy?
Kỳ Tinh Thần bị tiếng trò chuyện của hai người đàn ông đánh thức, muốn nhìn xem đó là ai, nhưng lại không mở nổi mí mắt.
Người được gọi là "Kỳ tổng" tiếp tục nói: "Một lát nữa anh hãy bảo đầu bếp riêng của tỉnh trưởng - gọi là lão Lý phải không, nấu chút cháo mang đến đây."
"Vâng."
"Đúng rồi," Kỳ tổng lại hỏi, "Nguyên nhân khiến Tinh Tinh ngã xuống đã điều tra ra chưa?"
Người bị hỏi im lặng một lúc, chắc là không có tiến triển gì.
"...Đã hai ngày rồi, 12 tên trợ lý đặc biệt các anh làm ăn kiểu gì mà chút chuyện nhỏ này cũng không điều tra ra?!"
"Nhị thiếu gia ngã ở chỗ góc chết không có camera của Giải trí Noah. Thời gian xảy ra sự việc quá muộn, không tìm được nhân chứng nào, nên..."
Có lẽ giọng nói phẫn nộ của Kỳ tổng đã đánh thức Kỳ Tinh Thần, cậu cuối cùng mở được mắt.
Nhìn xung quanh, cậu hiện tại đang ở trong một phòng bệnh. Bên giường có hai máy kiểm tra lớn, góc giường thêu dòng chữ “JingAn Hospital” và tên cậu, trên người cậu mặc áo bệnh nhân có ký hiệu riêng của cậu.
Nhưng nơi này lại không giống phòng bệnh - diện tích lớn hơn nhiều so với phòng bệnh bình thường, có nhà vệ sinh và phòng nhỏ. Rèm cửa làm từ sợi vàng, kính cửa sổ là kính chống đạn hai lớp, ngay cả ga giường và áo bệnh nhân cũng là chất liệu tơ tằm rất mềm mại.
Tóm lại, đây là loại phòng bệnh xa hoa đỉnh cao chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết Mary Sue.
Đầu giường có một người đàn ông khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi đang ngồi, mặc bộ vest đen cắt may cực kỳ tinh xảo, ngũ quan sâu sắc, kẹp cà vạt đính một viên kim cương xanh lớn bằng móng tay phát ra ánh sáng lấp lánh.
Lông mày nhíu chặt, nghĩ bằng ngón chân cũng biết đây chính là Kỳ tổng.
Nhưng vấn đề là, Kỳ Tinh Thần hoàn toàn không biết người này!
Kỳ tổng vẫn đang tức giận vì không tìm ra nguyên nhân, cười lạnh một tiếng: "Được, vậy thì để toàn bộ Noah cùng bồi tội với Tinh Tinh! Ngày mai anh bảo bộ phận chứng khoán và bộ phận pháp lý lập phương án, thu mua sáu mươi phần trăm cổ phần của Noah."
"Kỳ tổng, cổ phần của Giải trí Noah rất phức tạp, việc thu mua có thể sẽ tốn nhiều công sức và chi phí."
"Vì Tinh Tinh mệt một chút cũng không sao, còn về tiền bạc... " Kỳ tổng kéo dài giọng, "Mấy đồng bạc lẻ đó, cứ để cổ đông của Noah lấy làm tiền lì xì Tết đi."
Kỳ tổng, Giải trí Noah... Kỳ Tinh Thần càng nghe càng kinh ngạc, dần dần nhận ra một điều - cậu có thể đã xuyên vào một quyển sách rồi!
Hôm trước cậu từ trạm tỷ mà cậu quen mua được vé concert của idol Bách Dạ, kết quả là giữa chừng nhận được tin tức về tai nạn sân khấu concert, trong lúc bàng hoàng thì gặp tai nạn xe.
Tưởng rằng mình sẽ chết, không ngờ lại xuyên vào sách.
Tất nhiên đây không phải là chuyện tốt, bởi vì đây là một quyển tiểu thuyết YY của fan nữ, lấy Bách Dạ làm nam chính, fan nữ tự mình làm nữ chính, tập hợp ngọt ngào, tô sảng, quyền mưu thành một cuốn tiểu thuyết giới giải trí lớn - "Dạ Chi Đào".
Nội dung kể về nữ chính Đào Đào dẫm đạp ảnh đế, xé rách ảnh hậu, giành giải Kim Mã và tượng vàng.
Còn cậu chỉ là một pháo hôi cùng tên cùng họ, và rất may mắn khi có cả một gia đình pháo hôi.
Không, có lẽ cậu thậm chí còn không tính là pháo hôi. Cậu không có lời thoại, và chỉ xuất hiện một lần duy nhất.
Nguyên văn như thế này:
"Đã vào thu, gió lạnh cuốn những chiếc lá vàng khô, phát ra tiếng sột soạt. Đào Đào khoác chiếc áo len cashmere của Bách Dạ, đứng bên cạnh Bách Dạ tại một góc nghĩa trang, ánh mắt lần lượt lướt qua những bia mộ trước mặt.
"Kỳ Khiếu Minh, Kỳ Vân Tiêu, Kỳ Vũ Tễ, Kỳ Tinh Thần, Kỳ Gia Trạch, Lương Cảnh..." Đôi môi màu anh đào của Đào Đào run lên, "A Dạ, anh làm tốt lắm, họ đều ở đây. Một gia đình, quan trọng nhất là phải đầy đủ, đúng không..."."
Đúng vậy, không sai, chỉ xuất hiện một lần như thế.
Người thân của cậu cũng không có nhiều cảnh, sau đó đều bị nam chính tiêu diệt. Tiêu diệt gọn gàng, đó chính là chân lý của sảng văn.
"Tinh Tinh, em, em tỉnh rồi?" Lúc này Kỳ tổng phát hiện cậu đã tỉnh, nét mặt u ám lập tức biến thành vui mừng, vội vàng ra lệnh cho bảo vệ ở cửa gọi bác sĩ.
Một đám người ào ào xông vào, Kỳ Tinh Thần đầu óc trống rỗng, không biết làm sao mà bị đưa vào phòng chụp CT, rồi lại không biết làm sao mà bị đưa ra.
Khi cậu tỉnh lại, đã thấy mình ở trên bãi đáp trực thăng trên tầng thượng của bệnh viện.
...Đi khám bệnh mà phải dùng đến trực thăng, e rằng cả Jack Ma cũng không dám viết như vậy.
Kỳ Tinh Thần trong sự che chở của đám đông, được dìu lên máy bay.