Nhắc tới tính cách của ‘cô nương’ này thì cô ấy có một câu cửa miệng: ‘Bổn cung bất tử, còn các ngươi là đám ti tiện. Ngươi mãi mãi là đường chủ*, còn bổn cung là hải vương**.’
* Đường chủ (chủ của cái ao): chỉ những người có nhiều lốp xe dự phòng hay bạn tán gẫu, giống như chủ ao nuôi cá trong ao muốn câu con cá đó.
** Hải vương (vua biển): không còn câu cá trong ao mà là quăng lưới ngoài biển lớn, chơi đùa tình cảm của nhiều người cùng một lúc.
Đúng vậy, ‘cô nương’ này chính là một cô gái cặn bã, cặn bã một cách quang minh chính đại, có rất nhiều hậu cung.
Có thể làm bạn bè với nguyên chủ đã cho thấy điều kiện gia đình của cô ấy cũng rất khá giả, là người trong giới thượng lưu.
Nhưng cô ấy cảm thấy tiêu tiền của gia đình cho thì quá tầm thường, vì vậy, cô ấy muốn tự mình kiếm tiền.
Đối tượng của cô ấy chính là đám đàn ông, đào sâu vào tâm lý của họ, thỏa mãn nhu cầu của họ. Anh muốn tôi dỗ dành, tôi lập tức dỗ dành, giọng nói ngọt ngào nhưng trong lòng lại không có chút tình cảm.
Anh thích một cô gái mạnh mẽ cá tính, tôi có thể mạnh mẽ cá tính, anh thích một cô gái dễ thương đáng yêu, tôi cũng có thể làm ra vẻ đáng yêu, anh ơi, anh à, em muốn ôm hôn…
Cô ấy sẽ tự tạo nên những đặc điểm riêng tương ứng để đáp ứng nhu cầu phù phiếm và tâm lý cần thiết của mỗi loại đàn ông khác nhau.
Tất nhiên, mục tiêu cuối cùng là lấy tiền từ túi của họ. Dù đám đàn ông mua đồ tặng hay đưa tiền trực tiếp thì đối với cô ấy cũng coi như là đã kiếm lời.
Mặc dù cô ấy không thiếu những tiền và những thứ đồ này, nhưng cô ấy cảm thấy đây chính là tiền tự mình kiếm được, không giống với tiền nhận từ gia đình kia.
Còn về tình cảm, cô ấy nói, tôi đáp ứng nhu cầu tinh thần của anh, vậy tôi chính là bác sĩ tâm lý, tôi tư vấn, điều trị cho anh thì tôi đòi tiền công là đúng rồi.
Anh vừa gọi tôi đã lập tức chạy tới, anh nói ăn cơm tôi liền ăn cơm, chẳng lẽ không báo đáp tôi chút gì sao? Mỗi ngày tôi đều sống như bị tâm thần phân liệt, đâu phải dễ dàng?
Chưa đủ sao? Bổn cung vẫn còn một khuôn mặt xinh đẹp đây này.
Đây hoàn toàn là giao dịch tâm lý, thử hỏi một cô gái bình thường gặp được cái cô có tư duy cởi mở, hiểu tâm lý và biến hóa theo muôn kiểu đàn ông thích này, ai có thể chịu được? Bạn trai vài phút đã bị câu, mình lại chờ bị tẩy não.
Cách suy luận này kể cả thiên tài cũng phải gọi bằng cụ, Kiều Mạn Phàm không nhịn được mà vỗ tay, suýt chút nữa cũng bị thuyết phục.
Cam Manh buông Kiều Mạn Phàm ra, hỏi: “Mạn Mạn, cậu đang làm gì vậy?” Vẻ mặt Cam Manh vô cùng ngạc nhiên.
“À, mình định làm món gì đó, tối nay cậu ở lại ăn cơm chung đi.” Kiều Mạn Phàm trả lời, tay cũng không ngừng lại.
Cam Manh quay đầu nhìn Kiều Mạn Phàm, một lúc sau mới hỏi: “Sao cậu có thể bình tĩnh như vậy? Kết quả sao rồi? Hoắc Sâm và Kiều Ngữ Phù thế nào?”
Kiều Mạn Phàm nở một nụ cười miễn cưỡng: “Còn thể thế nào được nữa? n ân ái ái, gϊếŧ chó* vô số.”
* Gϊếŧ chó: thể hiện tình cảm một cách vô lương tâm, vô nhân đạo trước mặt những con chó độc thân.
“Xảy ra chuyện như vậy mà còn có thể ân ân ái ái?” Cam Manh vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu, điều này hơi vượt qua nhận thức của cô.
Đàn ông nɠɵạı ŧìиɧ, cùng nằm với người phụ nữ khác trên một cái giường, vậy mà vẫn thân mật được, không bình thường chút nào.
“Lẽ nào cậu cứ nhìn như vậy thôi sao?” Cam Manh hỏi: “Hay là chúng ta nghĩ cách khác? Nếu không thì cậu muốn nhìn Hoắc Sâm và Kiều Ngữ Phù ân ái như vậy à?”
Kiều Mạn Phàm xoay người lại, trên tay cầm một con dao sáng bóng, nghiêm túc nhìn Cam Manh: “Đồng chí Cam Manh, tôi cảm thấy suy nghĩ bây giờ của chị rất nguy hiểm, chúng ta làm sao có thể chia rẽ hai người có tiền, khụ khụ, có tình được.”
Cam Manh càng thêm mờ mịt: “Không phải chúng ta chỉ muốn chia rẽ những người có tiền và những người có tình sao?”
Kiều Mạn Phàm: ...
Đúng là không thể phản bác được.
Cam Manh nói rất đúng, cô ấy tận lực lấy tiền từ túi của đàn ông, đàn ông chính là khách hàng, khách hàng có bạn gái, bạn trai hay chưa thì liên quan gì? Nó quan trọng sao?
Còn Kiều Mạn Phàm thì tận lực chia rẽ Hoắc Sâm và Kiều Ngữ Phù.
Kiều Mạn Phàm: “Bây giờ mình không muốn chia rẽ hai người họ nữa.”
Cam Manh càng mơ hồ hơn, cũng không dám tin tưởng lời nói của cô bạn: “Tại sao chứ?”
Kiều Mạn Phàm: “Mình nghĩ Hoắc Sâm không còn là khách hàng của mình, mình không thể lấy được thứ mình muốn từ trên người anh ta.” Dù là tiền hay là tình.