Chương 3: Không thể ôm hắn

Thẳng cho đến khi người phía trên an tĩnh, trái tim treo trên cuống họng của Thời Tễ mới tuột xuống trở lại.

Hai tay hắn chống trên mặt đất duỗi thẳng thân trên, Lê Thầm đang nằm trên ngực hắn đột nhiên lăn xuống, sợi xích sắt trên mắt cá chân phát ra âm thanh.

Thời Tễ nâng tay xoa cổ, chỗ kia còn lưu lại cảm giác bị bóp thật mạnh, nghĩ lại chuyện vừa rồi Thời Tễ còn cảm thấy sợ hãi, trong thoáng chốc hắn cảm giác mình thật sự sẽ chết, bị Lê Thầm bóp, chết queo.

Omega bất tỉnh nằm cuộn tròn trên mặt đất, bộ dáng không chút phòng bị cùng với bộ dáng lúc nãy như hai người hoàn toàn khác nhau, Thời Tễ cúi người qua, đang muốn vươn tay xem thử hắn có phải thật sự mất ý thức hay không, lại không ngờ đầu ngón tay còn chưa kịp chạm vào cánh tay Lê Thầm, người trước mắt đột nhiên mở to mắt, gắt gao trừng Thời Tễ.

Hận ý trong mắt đôi phương làm Thời Tễ hoảng sợ, trên cổ tay lại truyền đến một xúc cảm nóng rực, Lê Thầm bắt lấy hắn

"Cút ngay!"

Âm thanh Omega khàn khàn, giống như quạt gió bị rỉ, sau khi quăng hai chữ này xong thì gục đầu xuống, mắt nhắm lại lần nữa.

Xung quanh lại yên tĩnh, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ có tim của Thời Tễ lại nhảy loạn lên, hầu kết lăn lộn, rũ mắt nhìn chằm chằm Lê Thầm đang nắm chặt tay của mình.

Những đốt ngón tay thon dài vươn ra, cổ tay hắn nhỏ đến mức một bàn tay là có thể nhẹ nhàng nắm lấy, cổ tay áo rộng lộ ra cánh tay có cơ bắp mỏng manh, Thời Tễ nhịn không được nhíu mày, mấy ngày trước hắn còn cung phụng Lê Thầm đồ ăn ngon thức uống tốt, tại sao lại không nuôi lên chút thịt nào ?

Hay là...hắn căn bản không ăn đồ ăn mình cung cấp sao ?

Thời Tễ mím môi, hắn hiện tại giữ nguyên dáng vẻ này của nguyên chủ, Lê Thầm đương nhiên sẽ không tin tưởng hắn.

Trên cổ tay truyền đến nhiệt độ hơi cao, đối phương dường như đang truyền nhiệt độ của cơ thể mình cho Thời Tễ thông qua việc tiếp xúc làn xa hắn, Thời Tễ nâng tay còn lại chạm vào trán Lê Thầm, sau đó bị nhiệt độ của cơ thể này làm cho hoảng sợ.

Thuốc ức chế có tác dụng phụ.

Các Omega khác có thể tự mình hấp thu, nhưng Lê Thầm lại là Omega thấp kém, năng lực hấp thu vốn không mạnh, thuốc ức chế trong cơ thể hắn lại thành nhân tố gây rối loạn, chạy lung tung trong mạch máu.

Khoé mắt Lê Thầm đỏ bừng, từng hơi thở đều nóng đến đáng sợ, Thời Tễ cảm nhận được nhiệt độ của hắn không hề giảm, lập tức hoảng sợ.

Nếu nhân vật chính bị thiêu chết thì cốt truyện còn đi được nữa không ?

Thời Tễ nghĩ vậy, định vươn tay bế Lê Thầm từ trên mặt đất, vừa đυ.ng đến bả vai đối phương, động tác Thời Tễ cứng lại, ngượng ngùng thu tay trở về.

Không được.

Hắn không thể chủ động ôm Lê Thầm được.

Dựa theo tính tình của nguyên chủ, hắn căn bản sẽ không quan tâm Lê Thầm sống chết ra sao.

Tuy rằng đang trong khoảng thời gian tạm nghỉ, nhưng Thời Tễ không xác định được hắn có thể làm gì trái với tính cách của nguyên chủ hay không.

Không thể lỗ mãng như vậy được, nghĩ biện pháp khác vậy.

Thời Tễ cắn khoé môi, răng cọ xát cánh môi mỏng, thẳng đến khi nghe mùi máu có vị kim loại, đột nhiên vang lên gõ cửa rất nhỏ ở bên ngoài cửa bí mật.

"Thiếu gia, ngài ở bên trong sao?"

Âm thanh kia nghe thật cẩn thận, cách vài giây mới gõ cửa một lần.

Thời Tễ nghiêng đầu cẩn thận nghe, xác định ở ngoài có người, hắn mới đứng dậy từ mặt đất, đi đến cạnh cửa, kéo cánh cửa đang đóng chặt ra.

Người ở ngoài rõ ràng không dự đoán được Thời Tễ sẽ đột nhiên xuất hiện, hắn phản xạ có điều kiện lui lại vài bước, một bàn tay đỡ ngực, sắc mặt trắng bệch mà nhìn chằm chằm Thời Tễ trước mặt.

Thời Tễ nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một chút, sau đó theo trí nhớ của nguyên chủ phát hiện ra được người này là quản gia của nguyên chủ, họ Vương.

Vương quản gia nuốt nước bọt, nhanh chóng che giấu bộ dáng hoảng sợ: "Thiếu gia, ngài tại sao lại ở......"

Hắn một câu còn chưa nói xong, ánh mắt thấy được vết ngón tay còn chưa kịp tan trên cổ Thời Tễ, Vương quản gia trừng lớn hai mắt, trong nháy mắt hiểu được: "Ngài bị thương ?! Có phải tạp chủng kia làm không! Cái đồ vật không biết trời cao đất dày này, để tôi đi thu phục nó!"

Trong giọng nói không hề kiên dè ngôn từ dơ bẩn, hắn không biết nguyên chủ đã bắt nạt Lê Thầm trước mặt người hầu bao nhiêu lần rồi mới có thể khiến cho đám hạ nhân này dám kiêu căng ngạo mạn mà đạp lên đầu Lê Thầm như vậy.

Thời Tễ cau mày.

"Làm sao ngươi biết Lê Thầm ở bên trong đó?"

Hắn vừa hỏi xong, Vương quản gia ngây ngẩn cà người, người đàn ông hơn năm mươi giương mắt nhìn Thời Tễ, đôi mắt tam giác có chút bối rối

Vương quản gia mấp máy môi vài cái, ngập ngừng nói: "Thiếu gia...... lúc trước khi ngài trừng phạt tạp chủng kia, vẫn luôn nhốt hắn ở chỗ này"

Thời Tễ gật đầu hiểu rõ.

Thì ra không ai biết hắn hạ dược Lê Thầm.

Thời Tễ rũ mi, chỉnh lại cặp kính.

"Thả hắn ra, chăm sóc cho tốt vào"

Thời Tễ bắt chước giọng điệu của nguyên chủ, mở miệng.

"Chăm...chăm sóc?" Vương quản gia lẩm bẩm hai chữ này, tưởng rằng đã nghe lầm.

Nhưng ánh mắt người đàn ông sau cặp mắt kính kia luôn luôn cất giấu sự khôn khéo, hắn căn bản không hiểu được Thời Tễ rốt cục muốn làm gì.

"Chăm sóc." Thời Tễ lạnh lùng nói, "Nghe không hiểu ?"

Vương quản gia cảm thấy giọng điệu hắn không đúng, thoáng chốc phản ứng lại, cười hùa nói: "Hiểu! Khẳng định hiểu"

Sau vài giây, Thời Tễ lại bổ sung nói: "Nếu chăm sóc không hợp ý tôi, vậy nhân lúc còn sớm thu dọn đồ đạc cút đi."

Nói xong, hắn cất bước rời khỏi thư phòng.

"Vâng...vâng!"

Vương quản gia vội vàng khom lưng cúi chào Thời Tễ, nhìn bóng dáng Thời Tễ, hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa là quỳ xuống luôn.

--

Thời Tễ gần như là chạy trốn tới phòng ngủ của mình.

Lúc đóng cửa phòng, trái tim treo trên cuống họng mới hoàn toàn trở về l*иg ngực.

Ở chỗ này mỗi thời khắc đều phải duy trì tính cách của nguyên chủ, Thời Tễ cảm thấy kỹ thuật diễn của mình xịn sò tới mức ngang hàng ảnh đế.

Kéo hai chân, ngã vào chiếc giường mềm mại, bị bao quanh bởi ấm áp dễ chịu, một cỗ mệt mõi lập tức nuốt chửng hắn.

Thời Tễ trở mình, trong nơi tối tăm mở to mắt, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.

Không trung u lam bị ánh trăng nhuộm màu mông lung, nhìn một chút, Thời Tễ lại theo bản năng nhớ đến ánh mắt kia của Lê Thầm.

Hắn không tự chủ được mà lo lắng, không biết Lê Thầm có tỉnh lại hay không, không biết đã hạ sốt chưa, càng không biết khéo lần gặp tiếp theo thì có luôn ý định gϊếŧ chết mình.

Khi đôi mắt thù hận kia nhìn Thời Tễ, Thời Tễ thừa nhận, hắn có sợ hãi.

Nếu không phải vì bị hạ dược giả tính nóng lên, lấy sức lực vừa rồi của Lê Thầm thật sự có thể đem hắn đang sống sờ sờ mà bóp chết.

Có thể Lê Thầm đã sớm muốn làm như vậy rồi.

Nổi khϊếp sợ trong lòng Thời Tễ vẫn còn, hắn nghĩ không muốn đối mặt với Lê Thầm như vậy chút nào.

Nhưng hắn muốn sống, càng muốn sống trở về nhà.

Nghĩ một hồi, cơn buồn ngủ đè nặng mí mắt, Thời Tễ nhịn không được khép mắt lại, nhưng trước khi trượt vào ảo cảnh trong mơ một giây, hắn đột nhiên bị một tiếng kính vỡ đánh thức.

Thời Tễ cau mày, chỉ nghe ngoài cửa truyền đến vài tiếng xôn xao, âm thanh cười vang hỗn loạn cùng nhau rót vào tai Thời Tễ.

Hắn xoay người bước xuống giường, mở cửa ra ngoài, còn chưa xuống lầu đã nghe tiếng Vương quản gia kêu to: "Đánh! Để tao đánh gần chết thì thôi! Thiếu gia của chúng tao mà mày cũng dám chạm vào ?! Tao nghĩ mày chán sống lắm rồi!"

Khi hắn vừa dứt lời, vài tiếng gậy gộc va vào thân thể phát ra âm thanh trầm đυ.c, đồng tử Thời Tễ co rụt lại, chân vốn đang đứng tại chỗ nhưng lại như có phản xạ bước lên trước vài nước.

---tiếp theo, hắn thấy dưới lầu năm sáu người vây quanh Lê Thầm, mỗi người cầm trong tay cây gậy gỗ dày như cổ tay em bé, từng chút từng chút đánh lên sống lưng Lê Thầm.

Mà Lê Thầm vì bảo hộ chính mình, nằm co lại gắt gao ôm lấy đầu mình, da thịt đều bị đánh nát, máu dỏ tươi trên vải trắng lưu lại một dấu vết ghê người.

Hắn gắt gao cắn môi dưới, đầu răng cắn lên cánh môi khô khốc, máu theo khoé môi nhỏ trên mặt đất, Lê Thầm hơi ngẩn đầu lên, trừng mắt nhìn Vương quản gia đang ôm cánh tay đứng bên cạnh mình.

Vương quản gia bắt gặp ánh mắt của hắn, trong nháy mắt cảm thấy mình đang đối mắt với một con dã thú, hắn sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, hô hấp hỗn loạn vài phần, nhưng lại nghĩ chính mình thế mà lại bị một thằng nhãi ranh doạ sợ, lập tức sôi máu: "Trừng tao? Mày còn dám trừng tao?! Để xem tao thu thập mày như nào!"

Nói xong, hắn đoạt cây gậy gỗ trong tay người hầu bên cạnh, dùng hết sức nện vào lưng Lê Thầm, chỉ một đòn đánh thanh gỗ đã bị gãy làm hai, đoạn gãy không đều, thậm chí còn dùng bề mặt vết gãy đâm mạnh vào vết thương của Lê Thầm hai lần.

Nghe được tiếng kêu đau của Lê Thầm, Vương quản gia mới ném gậy gỗ ra: "Nếu thiếu gia bảo tao chăm sóc mày vậy thì tao phải chăm sóc mày thật tốt"

Trán Lê Thầm ướt nhẹp mồ hôi, phía sau lưng đau đến chết lặng, khi Vương quản gia nói ra những lời của Thời Tễ, hắn giương khoé môi, cười lạnh một tiếng.

Quả nhiên, chỉ là giả bộ để lừa hắn mà thôi.

Vương quản gia thấy Lê Thầm cười, nghĩ thầm đây là loại quái vật gì vậy chứ, rõ ràng bị đánh đến không bò dậy được vậy mà còn cười nổi.

"Cười, cười cái gì mà cười......!!" Hắn chớp mắt, giấu cảm giác bất an xuống đáy lòng, "Mày......"

"Các người đang làm gì đó."

Âm thanh phát ra từ phía trên khiến mọi người khựng lại.

Vương quản gia cùng người hầu dưới lầu ngẩng đầu nhìn, không biết từ khi nào, Thời Tễ xuất hiện ở phía trên bọn họ, một gương mặt tuấn mỹ ẩn dưới bóng đèn nhưng không thể ẩn được sự lạnh lẽo thấu xương trên người hắn.

Sắc mặt hắn lạnh lùng, đáy mắt dâng lên lửa giận không thể kiềm chế, hai tay đang nắm bên hông, gân xanh trên mu bàn tay nhô cả ra.

Thời Tễ không thể ngờ được Vương quản gia hoàn toàn hiểu sai ý câu nói "Chăm sóc thật tốt" kia của hắn

Hắn nhắm mắt, hít thật sâu, xoay người đi xuống lầu.

Đế giày da va chạm mặt đất, mỗi tiếng bước chân phát ra như thể đang dẫm đạp lên trái tim của Vương quản gia cùng đám người hầu.

Bọn họ nín thở, cúi đầu chờ Thời Tễ đi tới.

Sau đó, Thời Tễ ngừng lại, ánh mắt quét qua đám người hầu một vòng rồi cuối cùng dừng lại trên người Lê Thầm.

Làn da phía sau lưng Lê Thầm sớm đã không còn chỗ nào lành lặn, hắn sốt cao, đang hôn mê thì bị một chậu nước lạnh dội tỉnh, máu mồ hôi cùng nước lạnh trộn lẫn vào nhau, vô tình chảy vào vết thương khiến hắn đau từng cơn như bị xuyên tim.

Lê Thầm rùng mình, gió khi người khác đi lại làm hắn đau đến mặt mày trắng bệch.

Thời Tễ trợn mắt, sau đó, hắn đoạt lấy cây gậy gỗ trong tay người hầu, giơ tay dùng sức vung lên, đánh thắng vào chân của một người hầu, tên kia hét lên, ngay lập tức quỳ trên mặt đất!

Mọi người đều ý thức được rằng lúc này Thời Tễ đang rất tức giận, vội vàng ném gậy gỗ trong tay xin tha.

Thời Tễ nghiến răng.

"Lê Thầm, chỉ có ta mới có thể khi dễ hắn"

Ngay khi hắn nói, không khí chung quanh đều ngưng đọng.

"Ai cho phép các người động thủ?!"