Chương 2: Thủ đoạn nhục nhã

Trong không gian tối tăm chật hẹp có thể nghe rõ tiếng thở dốc của Lê Thầm.

Không biết là do lần đầu bị ép buộc phát tình hay là do tư chất Omega kém cỏi, rõ ràng Thời Tễ dùng lượng thuốc rất ít nhưng phản ứng của Lê Thầm so với Omega bình thường mãnh liệt hơn rất nhiều.

Hắn nằm trên mặt đất, cả người không ngừng run rẩy, mồ hôi ướt tóc mai, quần áo cọ xát trên mặt đất phát ra âm thanh sột soạt.

Lê Thầm mặt đỏ như hấp, ánh mắt bướng bỉnh nhìn chằm chằm Thời Tễ.

Thời Tễ nhìn xuống hắn từ trên cao, trong lòng lật đi lật lại mấy lần nhiệm vụ hệ thống giao.

Xấu hổ, nhục nhã?

Thời Tễ, người đã nhận được một nền giáo dục chất lượng cao, cảm thấy thật khó khăn khi nói đến hai chữ này.

Trước kia hệ thống cũng giao không ít nhiệm vụ, Thời Tễ lúc nào cũng có thể khôn lỏi tránh né, nhưng mà lúc này......

Hắn đột nhiên nghĩ, trong nguyên tác đoạn cốt truyện này đóng vai trò quan trọng bởi vì sau khi nguyên chủ Thời Tễ hạ dược Lê Thầm liền cưỡng bức Lê Thầm ngay tại chỗ này.

Đây cũng là lý do chính dẫn đến cái chết thảm sau này của nguyên chủ.

Thời Tễ theo bản năng mà rùng mình.

Nếu hắn dựa theo cốt truyện mà đi thì chẳng khác nào nhảy vào hố lửa đâu chứ ?

Ý nghĩ này vừa loé lên, Thời Tễ phản xạ có điều kiện mà lùi lại mấy bước, nhìn Lê Thầm đang nằm trên mặt đất, khẽ nhíu mày.

Hơi nóng khó chịu theo máu chảy trong cơ thể toả ra, tuyến thể ở sau gáy đang đập thình thịch, Lê Thầm không cần sờ cũng có thể cảm nhận được khối thịt mềm mại đó đang sưng lên một cách khó coi.

Chỉ là, người đàn ông trước mặt này ngày thường luôn ác mồm ác miệng, hận không thể gϊếŧ chết mình giờ đây lại lùi bước khi hắn đang yếu ớt nhất.

Lê Thầm có thể cảm nhận được Thời Tễ kia là đang rối rắm và phản kháng, điều này làm cho hắn nghi ngờ khó hiểu.

[ Kiểm tra đo lường cho thấy ký chủ cự tuyệt hoàn thành tình tiết này ]

Âm thanh của hệ thống lạnh lùng vang lên ở bên tai.

Bước chân của Thời Tễ dừng lại.

Hắn không biết hệ thống muốn làm gì nhưng sự yên tĩnh kỳ quái này làm tinh thần hắn cảm thấy không an tâm.

[ Hệ thống sẽ cưỡng chế ký chủ hoàn thành đoạn tình tiết này ]

Nghe thấy câu này, đồng tử màu đen của Thời Tễ bỗng nhiên co rụt.

Giấy tiếp theo, hắn cảm giác được có một luồng nhiệt kỳ quái xông xuống bụng dưới, cả người bỗng nhiên bị sự ham muốn gắt gao vây hãm, nhịp tim Thời Tễ đập nhanh, giác quan hắn đột nhiên nhanh nhạy, mỗi nhịp hô hấp của Lê Thầm đều có thể trêu chọc trái tim hắn một cách kỳ diệu.

Rồi sau đó, một mùi hương hoa diên vĩ lướt qua chóp mũi Thời Tễ, hương vị ngọt ngào tựa như chui vào từng lỗ chân lông của Thời Tễ.

Nháy mắt Thời Tễ đã hiểu, đây là tin tức tố của Lê Thầm.

Nhưng hắn là Beta, nếu không phải hệ thống đứng ở giữa gây khó dễ thì làm sao có thể cảm nhận được tin tức tố của Omega cơ chứ ?!!

Thời Tễ nuốt nước bọt, không khống chế được mà run rẩy, máu trong huyết quản như kết một tầng sương giá, nhất là khi đối diện với ánh mắt lam sắc kia của Lê Thầm, Thời Tễ trực tiếp cứng đơ tại chỗ.

Hắn trơ mắt nhìn Lê Thầm xoay người, chiếc áo sơ mi trắng mặc trên người lúc này đã bị mồ hôi làm dính ướt nhẹp trên da, đối phương bò lên phía trước vài bước, vươn tay bắt lấy mắt cá chân Thời Tễ.

Lòng bàn tay nóng hổi chạm vào da thịt mát mẻ trong nháy mắt, Lê Thầm không nhịn được mà nức nở, âm thanh nhỏ bé lại đáng thương, thiếu chút nữa đánh sụp lý trí đang gồng gắng của Thời Tễ.

Cổ tay áo của Lê Thầm bị cuốn lên, lộ ra đoạn cánh tay trắng nõn, mắt cá chân của hắn bị cùm ma sát đỏ bừng, khuỷ tay cũng bởi vì vừa rồi trườn lên mà nhiễm một tầng đỏ ửng.

Hắn tiếp cận cũng làm cho tin tức tố trên người ngày càng tiến gần, Omega thấp kém không thể nào khống chế phóng thích tin tức tố, làm cho Thời Tễ bị cỗ mùi hương ngọt nị này đánh sâu vào đại não mà choáng váng.

Hơn nữa, Lê Thầm là vai chính thụ, tin tức tố đương nhiên có tác dụng câu dẫn người khác, lần này với Thời Tễ nó như là một liều thuốc kí©ɧ ɖụ© mạnh mẽ!

Chuông cảnh báo vang lên trong đầu Thời Tễ, hắn nắm chặt tay thành quyền, móng tay cắm chặt vào thịt.

Hắn tuyệt đối không thể đi theo nguyên tác được.

Đây chính là Omega bị nguyên chủ bức bách, sau đó trực tiếp bức chết nguyên chủ !

Hắn phải tìm cách vừa không OOC vừa tránh được cốt truyện.

Trong lòng bàn tay truyền đến đau đớn làm đầu óc đang hỗn độn của Thời Tễ thanh tỉnh lại vài phần.

Hắn cắn chặt răng không ngừng tính toán.

Nhục nhã...nhục nhã.

Trong nguyên tác, nguyên chủ đã dùng phương pháp mạnh mẽ làm nhục Lê Thầm.

Hắn có thể thay đổi phương pháp hay không......?

Thời Tễ nghĩ đến cái gì đó, hầu kết lăn lên lăn xuống, sau đó ngồi xổm xuống nắm cằm Lê Thầm.

Omega trước mặt quá gầy, gầy đến mức dùng một tý lực là có thể bóp nát xương cốt, Lê Thầm mở nửa mắt, khoé mắt bị tìиɧ ɖu͙© huân đỏ, mông lung hơi nước nhìn về phía Thời Tễ.

Đôi môi hắn hé mở, thở ra hơi thở nóng rực vào lòng bàn tay Thời Tễ, lưu lại một mảnh ấm áp ướŧ áŧ.

Cổ áo rộng mở, nãy giờ lăn lộn đã từ trên vai trượt xuống, lộ ra đầu vai mảnh khảnh trắng bóc cùng xương quai xanh hõm sâu.

Thời Tễ miễn cường dời mắt, không kiềm chế được mà nuốt nước bọt, tay khác lặng lẽ chuyển qua phía sau, trong túi áo lấy ra thuốc ức chế đã giấu trước đó.

May mắn thay, sau khi được cấp nhiệm vụ hạ dược Lê Thầm, Thời Tễ liền tìm một đường lui cho chính mình.

"Lê Thầm"

Thời Tễ giật giật môi, dùng giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng gọi tên đối phương.

"Không khó chịu sao"

Âm thanh hắn vang vọng trong không gian chật hẹp, l*иg ngực Thời Tễ kịch kiệt phập phồng nhưng lại muốn duy trì bộ dáng vui sướиɠ khi người khác gặp hoạ.

"Hay là mày cầu xin tao đi, tao liền cho mày, thế nào?". Tiếng nói Thời Tễ thêm vài phần trào phúng không đàng hoàng, hắn đang ngồi xổm cách Lê Thầm rất gần, bị mùi hương hoa diên vĩ cuốn đến mức không ngửi được mùi nào khác.

Khi nghe được những lời này, Lê Thầm rốt cuộc có phản ứng, hắn mở to hai mắt, cho dù khuôn mặt đầy ửng hồng cũng không che đậy được sự phẫn hận.

"Nếu để cho người ngoài biết mày bị một Beta cưỡиɠ ɧϊếp, mày nghĩ bọn họ sẽ cảm thấy thế nào?". Ngón tay Thời Tễ lướt trên gương mặt bóng loáng của Lê Thầm, đối phương nhíu chặt mi, giãy giụa kịch liệt.

Thời Tễ vội vàng bắt lấy hắn, một tay khác lặng yên không tiếng động cầm lấy thuốc ức chế di chuyển ra phía sau cổ Lê Thầm, hắn tiếp tục nói những lời làm Lê Thầm phản kháng, sườn mặt trắng nõn bị du͙© vọиɠ tán loạn trong cơ thể quấy rầy, nóng như thiêu đốt.

Trong khoảng khắc Lê Thầm thoát khỏi tay hắn, Thời Tễ đâm ống kim tiêm chứa thuốc ức chế vào tuyến thể Lê Thầm, mũi kim mảnh mai sắc bén xuyên qua làn da trong suốt lạnh lẽo, dịch thuốc thuận lợi rót vào cơ thể Lê Thầm.

Sau đó vài giây, tin tức tố tràn ngập trong không khí dần dần biến mất.

[ Chúc mừng ký chủ hoàn thành một đoạn cốt truyện, đạt được 4000 điểm, nạp vào cơ sở dữ liệu, đồng bộ số liệu hoàn thành ]

[ Kiểm tra đo lường tính cách ký chủ OOC cấp độ 0, thêm 200 điểm, kiểm tra đo lường nguy cơ nhân vật phụ trong cốt truyện phát hiện sự thay thế của nhân vật cấp 0, thêm 500 điểm. ]

[ Hiện tại ký chủ có tổng là 1100 điểm. ]

[ Tiến vào trạng thái nghỉ ngơi. ]

Theo âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên, mùi hương quanh quẩn bên chóp mũi Thời Tễ chỉ một thoáng là biến mất sạch sẽ, khô nóng cuồn cuộn trong cơ thể cũng tiêu tán, Thời Tễ thở ra một hơi, thái dương rớt xuống một giọt mồ hôi lạnh.

Kết thúc rồi.

Hắn đã thật sự thoát được đoạn cốt truyện này rồi.

Xác nhận sự thật này một lúc lâu, Thời Tễ cảm giác toàn bộ sức lực đều bị rút cạn, không tự chủ được mà ngã về phía sau.

Chỉ là hắn còn chưa kịp ngã xuống, trước mắt Thời Tễ bỗng nhiên tối sầm, một lực làm hắn trở tay không kịp đã đánh ngã hắn xuống đất.

Lưng hắn đập mạnh xuống mặt đất cứng rắn, từng cơn đau đớn kịch liệt làm khoé mắt Thời Tễ rớt ra vài giọt nước mắt sinh lý, hắn nhếch môi kêu đau, quay đầu nhìn người đẩy ngã hắn.

Là Lê Thầm.

Đối phương đè chính mình ở dưới thân, thở hổn hển, mồ hôi trên mặt chưa kịp lau khô, tóc đen trên trán rớt xuống, từ góc độ này mà nhìn vừa hay có thể thấy được khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Lê Thầm, chỉ là trong ánh mắt hắn lúc này chứa đựng đầy sự căm ghét Thời Tễ.

Hắn cắn răng, hai tay bóp cổ Thời Tễ, khuôn mặt người đàn ông dưới thân tái nhợt, cặp kính cũng bởi vì hắn đẩy ngã mà lệch qua một bên.

Lê Thầm nhìn hắn chằm chằm, tròng mắt xanh lam kia tựa như biển lặng sắp dìm chết Thời Tễ.

Hai tay chặn đường hô hấp làm Thời Tễ không thể thở, oxy trong l*иg ngực bị nghẹn lại, mặt hắn trướng lên đỏ bừng, đôi mắt cũng trợn to, chân cũng không tự chủ mà đạp hai cái.

"Gϊếŧ ngươi" (2)

Hắn nghe thấy Lê Thầm thấp giọng lẫm bẩm, không ngừng lặp lại hai (1) chữ này

(1) Bản dịch là ba chữ mà dịch ra tiếng việt có hai chữ nên mình đổi lại

Gϊếŧ ngươi gϊếŧ ngươi gϊếŧ ngươi gϊếŧ ngươi......(2)

Nhưng đôi mắt đối phương lại tỉnh táo, đôi tay bóp chặt cổ hắn đang run rẩy.

Omega không biết lấy sức lực ở đâu lại có thể áp chế Beta, Lê Thầm nhìn chăm chú vào người đàn ông sắp chết này, hắn không rõ Thời Tễ rốt cuộc muốn làm gì.

Rõ ràng là khinh thường hắn, rõ ràng là hận hắn thấu xương, rõ ràng muốn đem hắn vĩnh viễn chà đạp dưới lòng bàn chân.

Nhưng vì sao ?

Thời Tễ lùi bước.

Bao gồm cả việc hiện tại bị mình bóp cổ đè dưới thân, hắn cũng chỉ thuận theo mình, không muốn phản kháng dù chỉ một chút.

Giống như một con sơn dương mặc người xâu xé.

Như này là như nào......

Một phương phức mới để nhục nhã mình sao ?

Thẳng đến khi Thời Tễ gian nan nâng tay lên, ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay đang run rẩy của Lê Thầm, giây phút da thịt chạm nhau, Lê Thầm mất sức lực, thuận thế ngã xuống ngực Thời Tễ.

Hắn giãy giụa muốn mở to mí mắt đang nặng trĩu, nhưng thuốc ức chế đã có tác dụng, ngoại trừ việc xua tan đi cơn phát tình của hắn thì còn để lại cho hắn cơn sốt cao.

Lê Thầm muốn từ trên người Thời Tễ bò dậy nhưng thân thể mềm như bông của hắn lại không cho phép hắn làm điều đó, hắn chỉ có thể duy trì tư thế này, nghe những nhịp thở đang dần vững vàng của người đàn ông dưới thân.

Sau đó, hắn nghe được một câu mà đời này cũng không dám tưởng tượng nổi.

"---tôi muốn cứu cậu"

----------