Mặt trời chiếu xuống bóng họ kéo dài dưới nền đất, vài chiếc lá khô bị thổi bay dưới chân như đóng vai trò định mệnh cho cuộc chạy trốn của họ.
Thời Tễ ngước mắt nhìn trời xanh, trong lúc nhất thời nghĩ: hành động lần này của mình đi luôn vô sử sách rồi.
[ Cảnh báo! Nhân vật OOC cấp độ 6---]
Cảm giác bị điện giật tê liệt truyền đến, sắc mặt Thời Tễ trắng bệch, trái tim đập nảy ngày càng dữ dội, hắn cảm giác như không thở nổi nữa, tứ chi bắt đầu chết lặng mà thiếu chút nữa té ngã, Lê Thầm ở một bên túm túm cái áo trên đầu, thấy Thời Tễ kỳ lạ thì lo lắng hỏi: "Anh làm sao vậy?"
Môi Thời Tễ khô khốc nhấp một cái không trả lời, hoặc là nói hắn không thể mở miệng thì hơn, có trời mới biết hiện tại hắn muốn túm cổ áo Lê Thầm, nói cho hắn biết lần này vì cứu hắn mà mình đã sắp quăng luôn cái mạng này rồi!
[ Cảnh báo! Nhân vật OOC cấp độ 7---]
Cấp độ hỏng tính cách nhân vật không ngừng tăng lên, xương cốt trong thân thể cứ như có gì đó lôi kéo, trước mặt Thời Tễ như biến thành màu đen, tai ù cả đi, vô cùng đau nhức. Lê Thầm nhìn chằm chằm sắc mặt Thời Tễ dần trở nên trắng bệch, cảm giác bất an mãnh liệt muốn kéo Thời Tễ dừng lại, nhưng Thời Tễ ngoan cố chỉ lặp lại một hành động duy nhất.
Hắn cứ lao về phía trước như một cỗ máy.
Cho đến khi hắn bị Nghiêm Quảng Thịnh ngăn lại, bốn Alpha đang đuổi theo phía sau cũng bị người của Nghiêm Quảng Thịnh chế phục hoàn toàn.
"Thời tiên sinh?" Nghiêm Quảng Thịnh kinh ngạc mà nhìn Thời Tễ, sau đó đảo mắt về phía Lê Thầm, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!"
Lê Thầm run rẩy đến bên người Thời Tễ, hắn rũ mắt nhìm chằm chằm Thời Tễ đang run lên kịch liệt, sắc mặt đối phương xám ngắt làm hắn cảm giác......Thời Tễ sẽ chết ngay lập tức.
[ Cảnh báo! Nhân vật OOC cấp độ 8!! ]
[ Cảnh báo! Nhân vật OOC cấp độ 9!! ]
Âm thanh cảnh báo của hệ thống quá lớn, Thời Tễ không nghe được gì cả.
Hắn cảm giác như có thứ gì trong cơ thể đang bắt đầu bốc cháy, độ nóng như thiêu đốt lục phủ ngũ tạng, cơ bắp toàn thân đau đớn như bị xe tải nghiền nát, người xung quanh có gọi thế nào đi chăng nữa hắn cũng chẳng còn khả năng suy nghĩ mà trả lời.
Hắn hẳn là đang bắt đầu chảy máu, có lẽ là đã ngừng hô hấp.
Kết thúc rồi sao?
Thời Tễ nhìn bầu trời không một gợn mây trên đầu.
Độ nhạy cảm của các giác quan dần được mở rộng, hắn cảm tưởng như mình đang tan ra vì nóng.
Bỗng nhiên, hình ảnh trước mắt bị một người ngăn trở, cặp mắt xanh biếc kia của đối phương còn loá mắt hơn bầu trời mà hắn thấy rất nhiều.
Hai hàng lông mày đối phương nhíu chặt, trán rịn mồ hôi, đôi môi hồng nhuận lúc khép lúc mở, như là đang gọi tên hắn.
Thời Tễ mơ màng nhìn Lê Thầm.
Hắn đột nhiên nghĩ nguyên chủ ngay từ đầu đã cưỡng bức Lê Thầm, mình mà cắn tuyến thể của Lê Thầm một chút hẳn không tính là đang OOC nhỉ.
Ý tưởng này vừa tới, Thời Tễ vươn tay ôm lấy cổ Lê Thầm, kéo xuống.
"Xin lỗi."
Lời nói xin lỗi của hắn cọ qua bên tai Lê Thầm.
Ngay sau đó, Thời Tễ cúi đầu, cắn sau cổ Lê Thầm.
[ Chúc mừng ký chủ hoàn thành một đoạn cốt truyện, đạt được 8000 điểm, nạp vào cơ sở dữ liệu, đồng bộ số liệu hoàn thành ]
[ Kiểm tra đo lường tính cách ký chủ OOC cấp độ 9, trừ 5000 điểm, kiểm tra đo lường nguy cơ nhân vật phụ trong cốt truyện phát hiện sự thay thế của nhân vật cấp 0, thêm 100 điểm. ]
[ Hiện tại ký chủ có tổng là 14200 điểm. ]
[ Tiến vào trạng thái nghỉ ngơi. ]
Âm thanh cảnh cáo oanh tạc cuối cùng cũng dừng lại, bên tai Thời Tễ còn có vài tiếng "xèo xèo" của dòng điện, âm thanh nhắc nhở của hệ thống cuối cùng cũng trở nên mơ hồ.
Hắn nuốt khan, há miệng, lông mi run rẩy, nhìn vết răng nông trên làn da trắng như ngọc, gần bên cạnh đó là một khối thịt mềm hơi nhô lên, đây là tuyến thể của Lê Thầm.
Sau đó, Thời Tễ chỉ thấy trời đất quay cuồng, xương cốt cả người như muốn tan ra, trực tiếp cúi đầu rũ mắt dựa vào vai Lê Thầm.
Thời Tễ không nghe rõ rốt cuộc là ai kêu tên hắn, âm thanh mọi người hỗn tạp ồn ào làm hắn có chút bực bội.
Hắn cảm thấy hình như có ai đó đang ôm eo mình, thậm chí còn ôm hắn hướng vào trong ngực, đầu ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng nhéo sau gáy hắn.
Xúc cảm này làm Thời Tễ nhớ lại buổi tối hôm đó Lê Thầm bị mất khống chế, nhưng hiện tại hắn không còn sức lực giãy giụa, cũng không có tâm tư nghĩ xem đối phương còn muốn gϊếŧ mình hay không.
Muốn làm gì làm.
Tuỳ cậu ta vậy.
Thời Tễ nghĩ vậy, tim đập mạnh, sau đó nghiêng đầu bất tỉnh.
Lúc Thời Tễ bất tỉnh, Lê Thầm cảm thấy vai mình trầm xuống, hơi nóng sau gáy nhanh chóng tiêu tan, khi Thời Tễ cúi đầu, đôi môi của hắn như đang cọ vào da Lê Thầm.
Người đàn ông cả người vô lực mà dựa vào l*иg ngực hắn, Lê Thầm quay đầu nhìn đối phương thấy khuôn mặt Thời Tễ không có huyết sắc, hai mắt nhắm nghiền. Đột nhiên hô hấp của hắn chợt cứng lại, vươn ngón tay run rẩy chạm vào hơi thở Thời Tễ, cảm nhận được nhịp hô hấp thật nhỏ, trái tim Lê Thầm mới tuột xuống trở lại.
Nghiêm Quảng Thịnh vẫn đứng ngốc ở một bên, hắn giật giật môi muốn nói gì đó, không ngờ thiếu niên đang ôm Thời Tễ giương mắt nhìn qua, khoé mắt phiếm hồng.
"Cứu anh ấy."
Hắn nói.
"Này......" Nghiêm Quảng Thịnh cau mày
"Làm ơn." Thiếu niên thấp giọng lẩm bẩm.
"Đừng để anh ấy chết."
---