Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Sách Tôi Bị Vai Thụ Theo Dõi Không Tha

Chương 10: Cầu xin tôi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong lúc tắm Thời Tễ suy nghĩ đến nửa ngày, cho dù phần lớn thời gian hắn cùng Lê Thầm ở cạnh nhau nhưng cũng có đôi lúc tách ra với Lê Thầm.

Ví dụ như, ngủ.

Hắn nghĩ, nếu hệ thống có thể khống chế thân thể hắn, vậy việc khống chế thân thể Lê Thầm còn không phải dễ như trở bàn tay sao, Thời Tễ sợ là lúc hắn ngủ hệ thống lại khống chế thân thể Lê Thầm trốn ra ngoài hoàn thành đoạn cốt truyện kia, thế chẳng phải là phiền phức lớn hay sao!

Bàn tính Thời Tễ đánh lách cách, không chú ý tới Lê Thầm vì một câu này của hắn mà hai mắt trợn tròn.

"Anh......Anh......"

Âm thanh lắp bắp truyền tới, Thời Tễ ngẩng đầu nhìn qua chỉ thấy giữa mày Lê Thầm chấn kinh, hắn lùi lại mấy bước, sắc mặt từ trắng chuyển thành đen sì, sau đó là một mảng đỏ ửng.

Ngón tay hắn vặn xoắn vạt áo, ánh mắt dâng lên vẻ chán ghét, cứ như trước mắt là đồ vật ghê tởm gì đó chứ không phải là Thời Tễ.

"Thời Tễ."

Môi mỏng của Lê Thầm khẽ mở, hắn nghiếng răng: "Anh cho tôi một chút tôn nghiêm có được không?"

Thời Tễ: "?"

"Tôi không phải là người tuỳ tiện như vậy!"

Thời Tễ: "?"

Hắn hình như......đang hiểu lầm gì đó thì phải

Nhìn thấy vẻ mặt đối phương dần như trở nên "thiếu nữ hoa cúc sắp bị vấy bẩn", Thời Tễ vội vàng che đi mờ mịt bối rối trong đáy mắt, nghiêm túc nói: "Nghĩ đi đâu vậy?"

Giọng nói của hắn luôn lạnh lẽo cộng thêm khuôn mặt băng giá kia chỉ khiến người ta có cảm giác hắn luôn coi thường tất cả.

Sắc mặt Lê Thầm lập tức thay đổi.

"Đối tốt với cậu vài ngày, cậu sẽ không phải cảm thấy---" hắn cố ý dừng lại vài giây, "Tôi đối với cậu có ý tứ gì chứ?"

Thời Tễ lắc đầu, giọng nói mang ý vị cười nhạo: "Dùng cái đầu óc của cậu mà nghĩ lại đi, hiện tại tôi cho cậu ngốc bên cạnh tôi như vậy là vì nguyên nhân gì?"

Hắn từng bước một đi đến trước mặt Lê Thầm, vươn ngón tay điểm điểm ngực Lê Thầm: "---tôi muốn tra tấn cậu."

"Chậm rãi tra tấn cậu."

"Cho nên---" Thời Tễ chậm rãi nâng mắt, "Lê Thầm, đừng tự mình đa tình."

"Nói lại lần nữa, tôi không có hứng thú với Omega."

Hắn cúi người xuống bên tai Lê Thầm.

"Đối với Omega thấp kém, càng không có hứng thú."

Nói xong, hắn chỉ chiếc ghế sofa cạnh ban công, nó không rộng lắm nhưng cũng đủ cho Lê Thầm nằm.

"Qua đó nằm xuống." Thời Tễ học ngữ khí ra lệnh của nguyên chủ.

Lê Thầm đứng bất động tại chỗ, vẻ mặt không phục mà nhìn chằm chằm hắn.

Bướng như lừa.

Thời Tễ nhịn xuống xúc động muốn đá hắn.

"Đừng nghĩ tới việc chống lại tôi." Hắn đẩy Lê Thầm, "Trước khi cậu có thể dẫm lên đầu tôi."

Lời nói vừa dứt, Lê Thầm rốt cuộc cũng cử động, hắn vài bước đi đến ghế sofa ngồi, sau đó nghiêng người nằm xuống.

Thời Tễ nhìn bóng dáng đối phương, cảm thấy tim mình lại muốn từ trong ngực nhảy ra ngoài.

Hắn trộm lau mồ hôi trong lòng bàn tay, xoay người về giường kéo chăn che đỉnh đầu, thuận tay tắt đèn phía đầu giường.

Trong phòng nháy mắt rơi vào bóng tối, âm thanh yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hô hấp.

Không biết qua bao lâu, Thời Tễ lặng lẽ kéo chăn ra đứng dậy nhìn Lê Thầm.

Đối phương cuộn tròn trên sofa, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu lên sườn mặt hắn, hàng mi cong vυ"t đổ bóng xuống mi mắt.

Thời Tễ nhẹ nhàng thở phào, lần nữa quay lại giường nhắm mắt.

Khi hắn mở mắt ra lần nữa, ánh sáng trắng chiếu lên sàn gỗ, Thời Tễ xoa xoa thái dương đau nhức theo phản xạ quay về phía sofa.

---nhưng lúc này trên sofa không một bóng người.

Không thấy Lê Thầm đâu.

Thời Tễ bật dậy, chân trần trụi vài bước chạy lại sofa.

Trên đệm mềm mại còn lưu lại dấu vết bị người nằm qua, nhưng khi Thời Tễ tìm kiếm khắp nhà thì không thấy dấu vết nào của Lê Thầm.

Trong phòng cũng không có người nào khác ngoài hắn, điều này khiến Thời Tễ vô cùng bất an, tim đập dưới l*иg ngực cũng ngày càng nhanh.

Có khi nào mình đã đoán trúng, hệ thống nhân lúc hắn đang ngủ mà khống chế thân thể Lê Thầm đi hoàn thành đoạn cốt truyện này rồi?!

Thời Tễ cắn môi dưới, ngọn lửa không biết từ đâu dâng lên trong lòng, ngón tay vặn xoắn chiếc đệm trên sofa, lúc hắn còn đang nghĩ nên cứu Lê Thầm như thế nào thì cửa phòng bên ngoài bị gõ vang,.

"Thiếu gia."

Tiếng đập cửa vang lên, sau đó là giọng nói nhỏ nhẹ của một cô gái.

Thời Tễ không nghe, vẫn phát ngốc mà nhìn sàn nhà.

Nhưng người ở ngoài cửa kia lại không buông tha, thấy Thời Tễ không phản ứng thì cố chấp không ngừng mà gõ cửa.

Âm thanh đập cửa thình thình thình làm Thời Tễ vốn đã bốc cháy nay lại càng khó chịu, hắn cau mày nhìn cửa đang đóng, hạ giọng quát: "Cút ngay."

Người ngoài cửa lại như không nghe thấy, hoặc là muốn cùng Thời Tễ đối nghịch, ngón tay gõ cửa như trống nhịp nhàng dày đặc.

Hai hàng lông mi Thời Tễ nhăn chặt, hắn đi tới một phen kéo cánh cửa ra----

"Tôi nói cút ngay, nghe không hiểu sao!"

Lòi nói chói tai buộc miệng thốt ra.

Thiếu niên đứng ở cửa trợn to hai mắt, đôi mắt màu xanh co rụt, gương mặt xinh đẹp đối diện với Thời Tễ, có lẽ là đêm qua ngủ không ngon mà mí mắt phía dưới lại có một mảng xanh đen.

Bờ môi hắn mấp máy hai cái, cuối cùng mím chặt.

Bên ngoài không phải hầu gái mà là Lê Thầm.

Thời Tễ ngây người.

Ánh mắt hắn quét qua Lê Thầm, ánh mắt dừng ở trên đống quần áo chỉnh tề mà đối phương đang ôm trong lòng.

Lông mi Lê Thầm run nhẹ, hắn bình tĩnh lại, sau đó nhét quần áo vào tay Thời Tễ, thấp giọng lẩm bẩm: "Cút liền đây."

Nói xong liền quay đầu, đáy mắt Thời Tễ chợt hoảng loạn, vô thức bắt lấy cánh tay Lê Thầm: "Từ từ, cậu muốn đi đâu!"

Cổ tay thiếu niên vẫn gầy gò đến mức một bàn tay là có thể nhẹ nhàng nắm lấy, Lê Thầm dừng chân, nghiêng đầu nhìn người đang túm tay mình, cau mày cong khoé môi, ẩn nhẫn nói: "Buông tôi ra."

Hắn vặn vẹo khuỷu tay muốn tránh thoát khỏi Thời Tễ, không ngờ người đàn ông phía sau lại như không nghe thấy gì mà túm hắn càng chặt.

Làn da trắng nõn bị túm chặt liền hiện vết ngón tay đỏ ửng, Lê Thầm cuối cùng vẫn không nhịn được, cuối cùng cũng nhượng bộ bất lực mà hỏi: "Anh rốt cuộc muốn làm gì?"

Ánh mắt hắn lướt qua vài cọng tóc đen đang dựng đứng trên đầu Thời Tễ rồi dừng lại ở đôi mắt đen láy của đối phương.

Thời Tễ vừa thức dậy đã lo lắng đến mức không kịp mang kính, khi nhìn Lê Thầm không tự chủ mà nheo mắt, hàng mi dài vừa khéo che đi sự khó chịu trong cặp mắt u uất kia.

Hắn mặc áo ngủ màu xanh biển chất lượng cực tốt, cúc áo nơi ngực không cài lộ ra một mảng làn da trắng nuột.

Hầu kết Lê Thầm lăn lộn, giây tiếp theo đã dời mắt đi.

Lúc trước hắn vẫn luôn cho rằng người sẽ phân hoá thành Omega là Thời Tễ chứ không phải là mình.

Lê Thầm xoay người, hơi nhướng mày, Thời Tễ thấy cuối cùng thì hắn cũng ngoan ngoãn mà chịu ở lại nên buông lỏng cánh tay, Lê Thầm nhân lúc đó đưa tay ra sau lưng xoa xoa chỗ vừa rồi vừa bị Thời Tễ cọ xát, trộm cảm thụ hơi ấm còn dư lại.

Bốn phía trong không khí nhiễm nhàn nhạt mùi tin tức tố hoa diên vĩ nhưng người đàn ông trước mắt là Beta, cái gì cũng không thể cảm nhận được.

Thời Tễ cau mày, vắt hết óc tìm lý do để lưu Lê Thầm bên người mình.

Xui xẻo thay đại não lúc này trống rộng, vì thế Thời Tễ không còn cách nào khác mà kích hoạt khả năng tự tìm chết của pháo hôi độc ác duy nhất.

"Ai cho cậu rời khỏi phòng khi chưa được tôi cho phép?" Thời Tễ rũ mắt nhìn quần áo trong ngực mình, sau đó hắn nhướng mày nhìn chằm chằm Lê Thầm, "Người hầu nhỏ không nghe lời sẽ bị trừng phạt."

Thiếu niên trước mắt không có phản ứng, hắn nhấp môi mỏng đạm mạc nhìn Thời Tễ.

Thời Tễ rũ mắt, ngày thường mình mà gọi hắn là người hầu nhỏ thì hắn đã sớm mắng mình rồi.

Lúc Thời Tễ dự định mở miệng, Lê Thầm đột nhiên đánh gãy lời hắn: "......Tôi muốn anh giúp tôi một việc."

Lông mày hắn hơi nheo lại, lông mi dài như cánh bướm, sợi tóc trên trán thuận thế rũ xuống, nhìn như có việc muốn nhờ vả Thời Tễ thật, cả người dịu ngoan hệt như một con chó con muốn lấy lòng chủ nhân.

Thời Tễ đảo mắt, hơi kinh ngạc.

"Nói." Hắn cong môi.

Lê Thầm nhấp môi do dự trong chốc lác, sau đó nói: "Có thể......cho dì Lâm nghỉ ngơi vài ngày được không?"

Sáng nay lúc hắn rời giường, từ trên ban công thấy dì Lâm đang giặt đồ ở dưới lầu, bệnh cũ của dì tựa hồ lại tái phát, đôi tay chạm vào nước lạnh sẽ đau khủng khϊếp, Lê Thầm không nỡ ở trên lầu nhìn, liền rón ra rón rén lừa Thời Tễ chạy ra ngoài giúp đỡ.

Nghe Lê Thầm nói vậy, Thời Tễ nhớ lại, tính cách nguyên chủ cực kỳ phù phiếm, thậm chí còn có thói ở sạch nghiêm trọng, hắn nghiêm khắc mà yêu cầu tất cả quần áo của mình phải được giặt bằng tay. Bởi vì quy củ này mà không biết bao nhiêu người hầu đã bị nguyên chủ đuổi việc, cuối cùng chỉ còn dư lại một mình dì Lâm.

Mà dì Lâm có ơn với Lê Thầm, dì Lâm bị ốm đau tra tấn thì hắn cũng xót xa, nhìn bộ dạng cụp mi của người trước mắt này, Thời Tễ như đã tìm được lý do khiến Lê Thầm lưu lại bên người mình, lại còn có thể xoát độ hảo cảm.

Hắn nhẹ nhàng cười, đồng tử đen láy lưu chuyển, Lê Thầm không biết hắn đang cười cái gì, nghiêng đầu khó hiểu.

"Muốn tôi giúp cậu? Đương nhiên có thể."

Thời Tễ khoanh tay dựa vào khung cửa.

Lê Thầm trố mắt vài giây không thể tưởng tượng được mà nhìn về phía Thời Tễ.

Hắn không ngờ Thời Tễ lại có thể đáp ứng nhanh đến vậy.

"Có điều---"

Lời nói người đàn ông thay đổi đột ngột, hơi nghiêng người về phía trước mà cười giảo hoạt.

"Cậu sẽ cầu xin tôi như thế nào đây?"
« Chương TrướcChương Tiếp »