Chương 7: Trúng độc

Chương này để cảm ơn bạn Hậu Nguyễn đã đề cử truyện ạ. Mọi người đừng quên fl mình để đọc thêm nhiều truyện hay nhen!

***

Bạch Thính Tuyền trở lại tiểu viện của mình, sáng sớm hôm nay Tuế Lam không tình nguyện mang ba thứ cậu muốn quy củ đặt ở trong phòng, trước khi đi còn không được tự nhiên gọi cậu một tiếng: "Sư huynh."

Thế nhưng, bởi vì Tuế Lam chịu thua mà khiến tâm tình tốt cả ngày của cậu sau khi nhặt được mảnh lá trúc biến mất hầu như không còn.

Trên Thính Tuyết phong, tiện tay hái hoa phi diệp cũng có thể dễ dàng phá vỡ đường kiếm của Lý Vấn Thanh chỉ có Ôn Chỉ.

Chính Ôn Chỉ đang ngăn cản mình và Lý Vấn Thanh xảy ra xung đột.

—--------------------

Ngày hôm sau, Bạch Thính Tuyền đúng giờ đi đến Dương Loan phong chuẩn bị bắt đầu hành trình học tập kéo dài một năm của mình.

Khi cậu vừa bước vào phòng học, đột nhiên nhìn thấy một cái đầu nhỏ xuất hiện bên cạnh.

Là Ngụy Huân, sau khi hắn nhìn thấy Bạch Thính Tuyền, nặng nề thở phào nhẹ nhõm, một lúc lâu sau mới lộ ra nụ cười: "Ngươi tới rồi sao?"

Bạch Thính Tuyền nhướng mày: "Thế nào, sợ ta nghĩ quẩn bỏ học?"

Ý nghĩ của Ngụy Huân bị Bạch Thính Tuyền chọc thủng, lỗ tai hắn đỏ lên một chút, muốn che đậy nói: "Đương nhiên không phải, ta chỉ là đến nhắc nhở ngươi, tiết học đầu tiên của chúng ta là môn kiếm đạo!"

Bạch Thính Tuyền không có hứng thú "A" một tiếng.

Cậu thật sự không thích luyện kiếm...

Đợi đến khi Ngụy Huân dẫn Bạch Thính Tuyền đi đến bên cạnh chỗ ngồi, đám bạn đến sớm ngồi xuống từ xa xa nhìn chằm chằm Bạch Thính Tuyền không hẹn mà cùng lộ ra biểu tình khinh bỉ.

Có người thậm chí xì xào bàn tán, ánh mắt không tốt liên tiếp hướng về phía Bạch Thính Tuyền.

Bạch Thính Tuyền không quan tâm, chỉ muốn tìm chỗ ngồi tốt, tiện tay thi triển thanh tịnh quyết đem bàn ghế vốn rất sạch sẽ xử lý qua một lần, sau đó thản nhiên ngồi xuống, làm bộ mở ra một quyển điển tịch kiếm đạo, cho dù cậu vừa nhìn thấy những điển tịch kiếm đạo này liền ngủ gà ngủ gật.

May mà khoảng thời gian chờ đợi này không phải quá lâu, Minh Canh Quân chậm rãi cười tủm tỉm đi vào.

Tất cả đệ tử tại chỗ khϊếp sợ.

Tiên sinh dạy kiếm đạo cho bọn họ cư nhiên là chưởng môn Minh Canh Quân!!! Năm trước cũng không được như vậy.

Toàn bộ lớp học ngay lập tức trở nên hào hứng mà yên tĩnh.

Hào hứng là bởi vì nội tâm bọn họ sôi trào vui sướиɠ, yên tĩnh chính là bởi vì bọn họ không dám lỗ mãng ở trước mặt Minh Canh Quân.

Cả đám ngồi như chim cút nhỏ an tĩnh lại nhu thuận.

Tang Ngô cười chào hỏi các đệ tử, phong cách làm việc của hắn gọn gàng, chỉ hàn huyên vài câu sau đó đã bắt đầu bước vào vấn đề chính, tiến hành giảng giải cho các đệ tử.

Tiết kiếm đạo cả buổi sáng tổng cộng chia làm ba tiết nhỏ, tiết thứ nhất là giảng giải lý luận, hai tiết còn lại là học kiếm thức và sửa lỗi cho các đệ tử.

Cả buổi sáng đối với Bạch Thính Tuyền mà nói đều là dày vò.

Sau tiết lý luận thứ nhất, Tang Ngô liền cười tủm tỉm rời đi mà người thay thế hắn đến giảng kiếm thức cho các đệ tử chính là một vị trưởng lão trẻ tuổi, Bạch Thính Tuyền liền hoàn toàn yên lòng.

Có thể yên tâm đánh nước tương(1) rồi!!!

Yeah!!

Động tác giơ kiếm, vung kiếm có thể tùy tiện làm là xong!

Dù sao, nếu như cậu đánh nước tương trong lớp của Tang Ngô, vậy tương đương với trong lớp học hiện đại, khi hiệu trưởng đường đường tự mình đến lớp của cậu, cậu thất thần làm ra sai lầm nhỏ như vậy sẽ làm cậu sinh ra cảm giác tội lỗi.

Suốt một buổi sáng, trong chương trình giảng dạy kéo dài một năm của mình, lớp học quan trọng nhất đã bị cậu đánh nước tương bỏ qua.

Buổi chiều bài học được sắp xếp rất đầy đủ, Bạch Thính Tuyền chỉ tùy ý ăn một chút đồ rồi đi học.

Buổi chiều là môn trận pháp, may mà mấy thứ này nguyên chủ ở trong Ma tông đã học qua, hơn nữa đã có thể ứng dụng vô cùng thuần thục, Bạch Thính Tuyền lúc này mới yên tâm.

Thẳng đến khi mặt trời lặn, Bạch Thính Tuyền mới không nhanh không chậm trở lại Thính Tuyết phong.

Thính Tuyết phong lạnh hơn Dương Loan phong rất nhiều, đang lúc cậu khoác lên mình chiếc áo khoác lông tơ trắng như tuyết bước lên bậc thang leo núi lại vừa vặn nhìn thấy vị trưởng lão trẻ tuổi buổi sáng tham gia giảng khóa kiếm đạo cho bọn họ từ trên Thính Tuyết phong đi xuống.

Bạch Thính Tuyền lễ phép cúi chào vị trưởng lão kia.

Sắc mặt trưởng lão không quá tốt nhưng vẫn đáp lại cậu.

Bạch Thính Tuyền chậm rãi bước lên bậc thềm đá.

Khuôn mặt của cậu nhỏ bé, cổ áo nhung ấm áp vây quanh hai bên gò má, màu sắc tươi sáng của cẩm y ẩn giấu dưới lông tơ trắng tinh, giống như tiểu công tử sinh ra đã ở trong bụi cẩm tú, được nuông chiều từ bé.

Bạch Thính Tuyền sau khi leo lêи đỉиɦ núi, phát hiện Ôn Chỉ đang hâm trà chờ cậu.

Bạch Thính Tuyền hơi giật mình, hành lễ.

Ôn Chỉ gật đầu với cậu: "Ngồi đi."

Bạch Thính Tuyền nghe lời ngồi xuống.

Ôn Chỉ hỏi: "Hôm nay học khóa gì?"

Bạch Thính Tuyền cuối cùng cũng phản ứng lại, thì ra vị trưởng lão giảng dạy vừa rồi gặp phải kia là tới tìm Ôn Chỉ cáo trạng... Chỉ sợ là toàn bộ quá trình đánh nước của mình chọc giận hắn.

Đây là Ôn Chỉ đang chờ cậu, chờ dạy dỗ cậu.

Bạch Thính Tuyền nhếch môi: "Sư tôn, đệ tử buổi sáng học kiếm đạo, buổi chiều là học trận pháp."

Ở Lang Kiếm tông, tiết kiếm đạo là quan trọng nhất mà các đệ tử tiến vào Lang Kiếm Tông cần chăm chỉ khổ tu, cũng là vì một ngày nào đó có thể giống như Thương Lãng Quân một kiếm chém núi, không phụ sự nỗ lực.

Ánh mắt Bạch Thính Tuyền hơi sáng lên, giống như cậu cà lơ phất phơ, tốt nhất là đem cậu trục xuất ra ngoại môn làm một đệ tử tạp dịch.

Bạch Thính Tuyền đã nghĩ đến tương lai tốt đẹp, khóe miệng không nhịn được,vụиɠ ŧяộʍ nhếch lên.

Ôn Chỉ nhẹ nhàng gật đầu: "Học được gì rồi?"

Bạch Thính Tuyền nói thật: "Sư tôn, thứ cho đệ tử bất tài, đệ tử học kiếm đạo có chút khó khăn, chỉ sợ…"

Đến lúc đó Ôn Chỉ đem lời của vị trưởng lão trẻ tuổi kia khiển trách mình truyền ra ngoài, từ đó thuận lý thành chương trục xuất mình ra khỏi sư môn!

Còn không đợi Bạch Thính Tuyền nói xong, vẻ mặt Ôn Chỉ không chút thay đổi, một chút tức giận cũng không có, hắn nhẹ nhàng phất vạt áo, đứng lên lạnh nhạt nhìn về phía Bạch Thính Tuyền: "Đừng sợ, vi sư dạy con."

Bạch Thính Tuyền: "..."

—-----------

Bởi vì Thính Tuyết phong sắc bén dốc đứng, thế nên trênThính Tuyết phong không có thiết lập sân bãi chuyên môn tỉ thí.

Ôn Chỉ tìm một chỗ trống trải, dùng linh lực thiết lập kết giới chuyên môn dùng để tỉ thí hai người.

Ôn Chỉ lấy ra hai thanh trúc kiếm, cách không ném cho Bạch Thính Tuyền, Bạch Thính Tuyền luống cuống tay chân cuối cùng cũng bắt được, chờ cậu vừa mới đứng vững, thanh âm Ôn Chỉ đạm mạc liền từ đối diện truyền đến: "Thính Tuyền, dùng kiếm của con công kích ta. "

Bạch Thính Tuyền do dự: "Sư tôn..."

Ôn Chỉ lại rất ung dung: "Con chỉ cần đánh trúng ta, nếu con thắng, ta liền đến Dương Loan phong xin nghỉ cho con, đặc biệt là môn kiếm đạo, con cũng không cần phải học nữa."

Trong nháy mắt, hai mắt Bạch Thính Tuyền tỏa sáng.

Cậu nắm chặt thanh kiếm trúc, hành lễ nói: "Sư tôn, xin chỉ giáo."

Nguyên chủ có học qua kiếm pháp, Bạch Thính Tuyền rất nhanh đã nắm giữ mấu chốt, chỉ tiếc nguyên chủ học chỉ tới mức đủ phòng thân, cũng không có tiến bộ hơn một bước.

Chút công phu kiếm đạo này hiển nhiên không đủ dùng, động tác Ôn Chỉ cực nhanh, Bạch Thính Tuyền căn bản không đuổi kịp động tác của Ôn Chỉ, ngay cả góc áo của Ôn Chỉ cậu cũng không bắt được.

Mấy hiệp trôi qua, Bạch Thính Tuyền miễn cưỡng dùng kiếm chống đất, gian nan thở dốc.

Ôn Chỉ bạch y thắng tuyết, thản nhiên rơi vào đối diện Bạch Thính Tuyền.

"Thính Tuyền, không nên chỉ dùng kiếm, thử dụng tâm cảm nhận đi."

Trên chóp mũi tinh tế nhỏ nhắn của Bạch Thính Tuyền toát ra mồ hôi trong suốt, cậu thở hổn hển rồi mới nói một tiếng: "Cảm ơn sư tôn chỉ điểm."

Vì thắng ôn chỉ, Bạch Thính Tuyền thử lấy tâm cảm nhận thanh kiếm trúc trong tay, chỉ là loại cảm giác này thập phần huyền diệu, giống như cậu đi trong sương mù dày đặc đang cố gắng dùng hai tay đẩy sương mù ra.

Đột nhiên.

Trong sương mù dày đặc hiện lên một mảnh ngân lam rực rỡ.

Bạch Thính Tuyền đột nhiên mở hai mắt ra, tâm động, kiếm động.

Cậu dùng hết khí lực toàn thân, linh lực tựa như cũng vào giờ khắc này cảm ứng được sự điều khiển của cậu, lưu động vào trong kiếm trúc, trên thân kiếm trúc lập tức được bọc lại bởi u quang màu tím rực rỡ, "Phanh" một tiếng, hai kiếm va chạm, Ôn Chỉ không chút che dấu tán thưởng trong mắt, trầm giọng nói: "Thính Tuyền, tiếp tục."

Chỉ bằng một câu chỉ điểm của hắn mà có thể đem linh lực bám vào trên thân kiếm, còn trực tiếp bước vào dẫn linh nhất giai, Ôn Chỉ khẽ nhếch môi —— quả thật tuần tự mà tiến lên lớp kiếm đạo cũng không có ý nghĩa gì.

Loại thiên phú cùng lực lĩnh ngộ này, có lẽ so với hắn năm đó còn mạnh hơn một chút.

Chỉ tiếc, Bạch Thính Tuyền đã sức cùng lực kiệt, tay cậu vung kiếm trở nên vô lực mà nặng nề, cậu thở hổn hển, cuối cùng dùng hết khí lực toàn thân vào một kiếm kia đánh về phía Ôn Chỉ nhưng bị chặn lại giữa đường.

Cậu nhạy bén cảm cảm giác được bên cổ mình đã vắt ngang một thanh trúc kiếm.

Nhưng vào lúc này, bản năng thân thể Bạch Thính Tuyền cho rằng Bạch Thính Tuyền đang ở trong trạng thái nguy hiểm, đồng tử của cậu phát ra ám tử quang mê hoặc lòng người.

Một đạo linh lưu màu tím nhỏ bé mang theo kỳ độc độc nhất vô nhị của Ma Tông chảy vào trong cơ thể Ôn Chỉ.

Bạch Thính Tuyền hơi mở to hai mắt, màu tím trong con ngươi tản đi, cậu muốn thu hồi đạo linh lưu kia, còn chưa kịp làm ra động tác liền thấy Ôn Chỉ thu kiếm, như thường ngày nói với cậu: "Thính Tuyền, làm không tệ."

Hắn dường như không nhận ra gì cả.

Bạch Thính Tuyền muốn nói lại thôi: "Sư tôn..."

Ôn Chỉ chỉ thản nhiên liếc cậu một cái, trong giọng nói có phần tán thưởng: "Thính Tuyền, chớ để những lời đồn đãi bên ngoài ở trong lòng, những đệ tử kia thường khó có thể phân biệt rõ thị phi, đối với những lời công kích về con kia, bảo sao hay vậy mà thôi. "

Bạch Thính Tuyền căn bản không nghe, trong lòng thất thượng bát hạ(2), loại độc này tuy không trí mạng nhưng sẽ giống như ếch luộc nước ấm, mới đầu không dễ khiến người ta phát hiện nhưng một khi phát tác, đau đớn đó tuyệt đối không ai chịu được.

Cậu lẩm bẩm nói: "Cảm ơn sư tôn."

Nhưng mà cũng không sao, cậu lại tìm cơ hội giải độc cho Ôn Chỉ là được.

Chỉ thấy Ôn Chỉ rút kết giới, thu lại trúc kiếm, thanh âm nhẹ nhàng dễ nghe: "Thính Tuyền, việc học tu hành của con không cần phải đi Dương Loan phong nữa, rất nhiều thứ con đã tiếp xúc qua ở Ma tông, không cần tiếp tục lãng phí tinh lực ở đấy."

Bạch Thính Tuyền không hỏi thêm gì nữa, lại nghe Ôn Chỉ tiếp tục nói: "Tất cả vi sư sẽ giúp con khai thông, không cần lo lắng, về phần bài học của con ..."

Ôn Chỉ dừng lại khiến trái tim Bạch Thính Tuyền run lên.

Ôn Chỉ tiếp xúc với ánh mắt của cậu: "Cũng không cần lo lắng, vi sư sẽ tự mình dạy."

Bạch Thính Tuyền: "..."

"Vâng. Cảm ơn sư tôn."

Nhận thấy trong lời nói của Bạch Thính Tuyến ẩn giấu sa sút cùng uể oải, quang mang trong mắt Ôn Chỉ nhu hòa xuống, sau lại lặng lẽ biến mất trước khi Bạch Thính Tuyền ngẩng đầu.

"Thính Tuyền, qua nửa tháng nữa là hội Hoa Pháp ba năm một lần của Tuyên yết chi đình, con có muốn tham gia không?"

Bạch Thính Tuyền hơi giật mình.

hội Hoa Pháp, cậu có ấn tượng, trong nguyên tác, đó là cửa ải quan trọng đầu tiên làm thân phận pháo hôi của mình tiếng xấu lan xa .

Phản ứng đầu tiên của cậu là từ chối.

Nhưng hội Hoa Pháp do Tuyên yết chi đình tổ chức, tượng trưng cho vinh dự tối cao, rất nhiều đệ tử của tông môn nhỏ đều chen lấn muốn tham gia, huống hồ dựa theo lệ thường của Lang Kiếm tông, đệ tử của ngũ đại trưởng lão tất nhiên muốn ưu tiên tham gia.

Nếu như lúc này mình từ chối, danh tiếng thối nát chỉ sợ phải đến sớm hơn một chút.

Bạch Thính Tuyền đành phải gật đầu: "Cơ hội khó có được, đệ tử nguyện ý."

Ôn Chỉ gật đầu liền bảo Bạch Thính Tuyền trở về trước.

Đợi đến khi thân ảnh Bạch Thính Tuyền bất mất hoàn toàn hắn mới vươn tay trái ra.

Một đường dài màu tím sẫm chậm rãi mọc ra dưới da thịt của hắn.

Hắn nhận ra.

Đây là độc của Ma tông.

Hồi lâu, Ôn Chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.

Dung túng cười khẽ một tiếng.

—---------------

Tác giả có lời muốn nói:

Gây rắc rồi, ngu ngốc.

(1) Đánh nước tương: hành vi lười biếng trong quá trình làm việc và học tập.

(2) Thất thượng bát hạ (七上八下 ): diễn tả cảm giác hoảng loạn bất an trong lòng, cảm giác không biết làm sao.