Chương 5: Hạnh phúc nhân đôi!

Ma tu, kiếm tu, pháp tu cùng phật tu không cùng hệ thống tu luyện nhưng linh lực kiếm tu, pháp tu cùng phật tu có thể hỗ trợ lẫn nhau, có thể thấy từ phương pháp kiểm tra thống nhất ra nhưng ma tu thì khác.

Minh Canh Quân và Thương Lãng Quân đều nhìn thấy bộ pháp thần bí của Bạch Thính Tuyền, lại kết hợp với biểu hiện của Bạch Thính Tuyền trong hành lang mê chú...

Ôn Chỉ thấp giọng nói: "Phương thức tu luyện của Ma tông không phải cùng một hệ thống với chúng ta, trắc nghiệm thạch tra không ra thực lực của y cũng là bình thường. "

Trong ánh mắt ôn hòa của Minh Canh Quân có chút lo lắng: "Thực lực của y không tầm thường, hơn nữa bọn nhỏ tông môn tựa hồ đều không muốn ở cùng y cũng không biết tâm tính của y như nào."

Ánh mắt Ôn Chỉ trở nên có chút xa xôi trong đó lại lộ ra vài phần nhu hòa: "Chưởng môn sư huynh không cần lo lắng, nếu y làm sai, ta sẽ phụ trách."

Minh Canh Quân cười cười: "Đệ nhìn đệ xem, đồ đệ bảo bối của đệ ngay cả ta cũng không được nói sao?"

Ánh mắt Ôn Chỉ nhìn chằm chằm có chút thoát lực nhưng vẫn sĩ diện ưu nhã thẳng lưng nhìn Bạch Thính Tuyền ngồi ngay ngắn trên ghế.

"Tất cả mọi người đều đang giám sát ánh mắt của ta và Thính Tuyền, ta tin tưởng y, sẽ không làm sai."

Minh Canh Quân bất đắc dĩ cười cười, lắc đầu, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ là nhìn Ôn Chỉ, lúc sau hai người nhìn nhau cười.

—-----

Rất nhiều đệ tử lục tục đi ra, Bạch Thính Tuyền vẫn ngồi ở chỗ tối, không ai chú ý tới cậu, cậu có chút hả hê nhìn chằm chằm người gặp họa ở lối ra hành lang và chờ Lý Vấn Thanh xuất hiện.

Ngay cả Ngụy Huân đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu chào hỏi cậu cũng không chú ý tới.

Tiến vào hành lang dài này, dã tâm càng lớn, tạp niệm càng nhiều càng khó đi ra, Bạch Thính Tuyền nhếch khóe môi chờ xem Lý Vấn Thanh chê cười.

Cuối cùng, Lý Vấn Thanh cũng lảo đạo ra khỏi hành lang.

Trông hắn như đã trải qua một trận ác chiến, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi, ngay cả trọng kiếm cũng không cầm được, càng miễn cưỡng vác sau lưng đi từng bước một.

Bạch Thính Tuyền nhướng mày.

Lý Vấn Thanh hung tợn nhìn thoáng qua những đệ tử nhìn chăm chú vào bộ dáng chật vật lại buồn cười cảu hắn.

Bạch Thính Tuyền tính toán sơ lược thứ hạng của Lý Vấn Thanh, ước chừng ở giữa, biểu hiện không quá nổi bật cũng không đến mức bị đánh rớt.

Bạch Thính Tuyền bĩu môi.

Có đại đệ tử có thâm niên đến duy trì trật tự, đọc tên các đệ tử thông qua khảo hạch, một khảo hạch đơn giản mà quét sạch hơn phân nửa người, hơn một trăm người cuối cùng chỉ còn lại có ba mươi mấy người.

Ngoài ra các đệ tử không có thông qua khảo hạch sẽ được Lang Kiếm tông cho về, nếu có đệ tử tự nguyện ở lại Lang Kiếm tông có thể tiến vào ngoại môn cũng coi như là cả đời vô ưu.

Đệ tử quản sự triệu tập ba mươi mấy đệ tử này lại, dẫn tới Kim Lộc đài ở Dương Loan phong cùng các đại trưởng lão trong môn làm quen gặp mặt.

Đây chính là phần song tuyển mà các đệ tử đều thập phần chờ mong.

Hươu là thần thú bảo hộ của Lang Kiếm tông, mỗi một vị trưởng lão có tư cách thu đồ đệ trước ngực đều có một cái đầu hươu vàng nhỏ lấp lánh.

Bên trong Lang Kiếm tông, danh tiếng cao nhất, thực lực mạnh nhất, được các đệ tử sùng bái nhất chính là Thương Lãng Quân Ôn Chỉ.

Nhưng... Thương Lãng Quân không có ở đây.

Trà trên bàn của hắn đã nguội.

Thương Lãng Quân không có mặt tại hiện trường khiến rất nhiều đệ tử tâm như tro tàn, thần sắc trong mắt ảm đạm hơn rất nhiều, nhất là Lý Vấn Thanh, lông mày hắn hung hăng nhíu lại, tất cả cảm xúc đều treo trên mặt.

Mà các trưởng lão khác, có phong hào, địa vị cao nhất ở Lang Kiếm tông chính là chưởng môn Minh Canh Quân Tang Ngô, bên cạnh đó tiểu sư đệ Phượng Minh Quân Mậu Hoằng, đại sư tỷ Thanh Diệm Quân Liễu Phi Thiền, cùng với pháp tu trưởng lão duy nhất Lâm Uyên Quân Khải trong Lang Kiếm tông.

Thấp hơn chút chính là một ít trưởng lão có địa vị cùng danh vọng trong Lang Kiếm tông, bọn họ mỗi người một chức vụ, quản lý Lang Kiếm tông lớn như vậy.

Bạch Thính Tuyền chú ý tới lão giả vênh váo khinh thường Ma tông nhất ngồi ở bên cạnh chưởng môn Tang Ngô.

Bạch Thính Tuyền để ý một chút đến bảng hiệu của lão hướng về Dữ Hoài.

Toàn bộ quá trình tiến hành vô cùng thuận lợi, Ngụy Huân cũng được như nguyện bái nhập Mậu Hoằng. Bạch Thính Tuyền cố ý chú ý nhân vật công chính thụ chính một chút, phát hiện bọn họ dựa theo tình tiết phát triển, thuận lợi cùng nhau bái vào môn hạ Minh Canh Quân.

Chỉ là đến chỗ Lý Vấn Thanh, quá trình thuận lợi ấy lại không thể tiếp tục. Sắc mặt Lý Vấn Thanh khó coi đến cực điểm, hắn cố chấp nhìn vị trí ở giữa của Ôn Chỉ, cứng cổ không chịu đi tới Kim Lộc đài.

Đệ tử quản sự không có biện pháp, đành phải tăng thêm ngữ khí đọc tên của hắn.

Lý Vấn Thanh cực kỳ miễn cưỡng bước lên Kim Lộc Đài, Tang Ngô ôn hòa hỏi hắn: "Ngươi có nghĩ muốn bái nhập môn hạ của ai không?"

Lý Vấn Thanh cực kỳ kiêu ngạo nói: "Đệ tử Lý Vấn Thanh, dẫn linh tứ giai đối với Thương Lãng Quân cực kỳ sùng bái, thỉnh cầu bái nhập vào môn hạ của Thương Lãng Quân."

Đuôi lông mày Tang Ngô khẽ run lên.

Tất cả mọi người đều biết, Thương Lãng Quân không tham gia đại điển thu đệ tử này, đây chính là câu trả lời tốt nhất của hắn. Các lần trước hắn cũng chưa từng tới, tự làm theo ý mình, Tang Ngô khuyên rất nhiều lần cũng vô dụng.

Tang Ngô cười: "Thương Lãng Quân không có ở đây, hắn cũng không thích thu đệ tử, vậy ta liền tự chủ trương thay hắn từ chối, như vậy chư vị trưởng lão, có người nào nguyện ý thu vị tiểu hữu dẫn linh tứ giai này làm thân truyền không?"

Toàn trường lặng ngắt như tờ, lúc sau có một vị trưởng lão gương mặt trẻ tuổi mỉm cười nói: "Lý Vấn Thanh đúng không, không biết ngươi có nguyện ý đến Vân Nguyệt Phong bái nhập môn hạ ta không? "

Lý Vấn Thanh bĩu môi, ghét bỏ vị trưởng lão trẻ tuổi này không có danh tiếng, thực lực cũng không tốt, trực tiếp cự tuyệt.

Trong lúc nhất thời, cả Kim Lộc đài tràn ngập không khí tĩnh lặng.

Không ai thích vị đệ tử mắt cao hơn đầu, hận không thể cưỡi lên đầu người khác.

Tất cả mọi người không để ý đến Lý Vấn Thanh, đệ tử quản sự hờ hững đọc tên đệ tử tiếp theo, Lý Vấn Thanh vẫn kiêu căng tự đại như cũ, hắn không biết mình đã bị bỏ qua vẫn như cũ không coi ai ra gì trở lại chỗ ngồi của mình.

Thẳng đến khi đệ tử quản sự đọc đến tên Bạch Thính Tuyền, Bạch Thính Tuyền đi lên chính giữa, nhận được rất nhiều ánh mắt bất thiện, cậu mím môi cười cười, sống lưng thẳng tắp, thản nhiên mặc cho người khác nhìn chăm chú.

Ôn Chỉ còn chưa tới.

Đáy lòng Bạch Thính Tuyền hơi có chút trống rỗng. Nhưng cũng chỉ một chút...

Ôn Chỉ đây là không muốn thu mình làm đồ đệ sao?

Vậy thì... Đây chẳng phải là một cơ hội quang minh chính đại thoát khỏi Ôn Chỉ sao!!!

Ánh mắt Bạch Thính Tuyền bỗng nhiên vui vẻ lóe lên.

Tang Ngô vẫn như bình thường, hỏi ý nguyện của cậu.

Tất cả mọi người đều biết Bạch Thính Tuyền này là thân truyền của Ôn Chỉ bởi vậy không dám hành động thiếu suy nghĩ nhưng Ôn Chỉ còn chưa đến.

Chẳng lẽ Ôn Chỉ không cần vị đệ tử này?

Bạch Thính Tuyền chỉ nhàn nhạt nhìn liếc qua chỗ ngồi trống rỗng của Ôn Chỉ, cậu vừa định thốt ra cậu muốn đến chỗ Lâm Uyên Quân làm một pháp tu khoái hoạt, khóe miệng cậu đều cong lên một vòng cung, tròng mắt đều dính trên người Lâm Uyên Quân...

Chợt, cả đám người trở lên xôn xao.

Chỉ thấy Ôn Chỉ bay như tuyết mỏng nhẹ, đột ngột xuất hiện trước mắt mọi người.

Hắn không có trở lại chỗ ngồi mà là bước đi trầm ổn, đi lên Kim Lộc đài, từng bước tiến về phía Bạch Thính Tuyền.

Mọi người hít một hơi khí lạnh, bọn họ không rõ ràng lắm, như thế nào Thương Lãng Quân ngày thường khó gặp, hôm nay lại phá lệ đến Kim Lộc đài một chuyến.

Tầm mắt Bạch Thính Tuyền không tự chủ được bị Ôn Chỉ hấp dẫn, thế nên cậu theo bản năng nín thở.

Lúc cậu đọc nguyên tác, nhân vật Ôn Chỉ này liền hấp dẫn cậu, cậu từng tưởng tượng trong đầu vô số lần bộ dáng của Ôn Chỉ, cậu biết người như Ôn Chỉ, tất nhiên diện mạo là nhất đẳng.

Nhưng cho đến khi tận mắt nhìn thấy, cậu mới phát giác, đây là bộ dáng cậu vô luận như thế nào cũng không tưởng tượng ra được.

Giọng nói Ôn Chỉỉ vẫn trầm thấp dễ nghe như vậy: "Xin lỗi, ta đi lấy một thứ, mới trì hoãn một chút thời gian, xin các vị bình tĩnh chớ nóng."

Nói xong, hắn lại nghiêm túc nhìn về phía Bạch Thính Tuyền, trầm mặc không nói, tựa hồ đang chờ Bạch Thính Tuyền mở miệng.

Đệ tử quản sự phản ứng nhanh, hắn hỏi Bạch Thính Tuyền: "Bạch Thính Tuyền, có chư vị trưởng lão ở đây, ngươi có ý nguyện không?"

Ánh mắt của tất cả đệ tử đều gắt gao nhìn chăm chú vào Bạch Thính Tuyền, không riêng gì các đệ tử mà ngay cả những trưởng lão đã gặp qua sóng to gió lớn này đều đang nghi hoặc hôm nay có phải là dị tượng trời giáng hay không, dẫn đến vị Thương Lãng Quân không thu đồ đệ này tới Kim Lộc đài.

Thương Lãng Quân thật sự vì dư nghiệt của Ma tông mà làm đến mức này...

Bạch Thính Tuyền tựa hồ mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ thuận theo đáp: "Bạch Thính Tuyền, nhân sĩ núi Nguy Trúc, không biết linh căn, dẫn linh sơ giai... Không biết, Thương Lãng Quân có thể thu ta vào môn hạ hay không..."

Nói xong, cậu lập tức phản ứng lại, ánh mắt hơi mở to, không biết nên bày ra biểu tình gì... Nhưng nếu có thể nhìn thấy màu sắc ruột của mình, nó nhất định là màu xanh đi.

Lời nói đã nói ra, không còn đường đổi ý...

Ôn Chỉ thu hồi tầm mắt rơi trên người Bạch Thính Tuyền, ở góc độ Bạch Thính Tuyền không nhìn thấy vụиɠ ŧяộʍ thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, hắn vẫn như cũ là bộ dáng lạnh nhạt tự kiềm chế, trong tay cầm lệnh bài màu lam sáng chói tinh xảo để vào tay Bạch Thính Tuyền, thấp giọng nói: "Thính Tuyền, cất kỹ, đây là lệnh bài đại biểu thân phận của con, con đã chính thức trở thành đệ tử của Thính Tuyết phong."

Lý Vấn Thanh lúc này lại xông vào trung tâm Kim Lộc Đài, hắn hưng phấn đến mức không cách nào ngăn chặn được tình cảm của mình, hắn đuổi theo phía sau Ôn Chỉ, kích động hô to: "Thương Lãng Quân, ta là Lý Vấn Thanh, hiện giờ đã dẫn linh tứ giai, ta muốn bái ngài làm sư phụ!"

Ngay cả Tang Ngô cũng khẽ nhíu mày.

Thất thố như vậy trên Kim Kộc đài...

Ôn Chỉ chậm rãi xoay người, nhíu mày: "Ta đã có thân truyền, xin ngươi tìm kiếm cao minh khác đi."

Bạch Thính Tuyền trong lòng thầm kêu không tốt, vừa muốn lui về phía sau nửa bước, Lý Vấn Thanh một đôi mắt tràn ngập cừu hận đột nhiên nhìn chằm chằm cậu: "Thương Lãng Quân, ngay cả Bạch Thính Tuyền là phế vật của Ma Tông còn có thể làm đệ tử của người, vì sao ta lại không thể? Ta chính là thiên tài kim hệ đơn linh căn, dẫn linh tứ giai, Bạch Thính Tuyền có cái gì? Thương Lãng Quân, thiên tư của ta so với hắn trác tuyệt hơn rất nhiều, người vì sao không muốn thu ta làm đồ đệ…"

Ôn Chỉ lạnh lùng nhìn hắn: "Ta không cần đệ tử chỉ biết ghi hận các đồng môn khác, lại ở trước mặt mọi người chống đối đệ tử sư trưởng."

Lý Vấn Thanh cắn chặt răng, hai tay nắm chặt thành quyền.

Bạch Thính Tuyền hơi giật mình, vừa rồi Ôn Chỉ đang thanh minh cho cậu?

Tang Ngô nhíu mày, giải vây nói: "Dữ Hoài này, ta nhớ rõ lúc trước ngươi nói muốn tìm một đệ tử kim hệ đơn linh căn, ta thấy Vấn Thanh cũng không tệ..."

Hướng Dữ Hoài nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tang Ngô một cái, lập tức biết ý tứ của Tang Ngô, hừ lạnh một tiếng: "Lý Vấn Thanh, ta thu ngươi làm thân truyền, ngươi có nguyện ý không?"

Ngoại trừ Hướng Dữ Hoài, tất cả trưởng lão ở đây đều không muốn thu Lý Vấn Thanh làm đồ đệ.

Lý Vấn Thanh đến lúc này mới khôi phục vài phần trấn tĩnh, cắn răng nhưng vẫn mang theo vài phần không tình nguyện nói: "Đệ tử nguyện ý."

Nói xong, trong mắt hắn tràn đầy cừu hận nhìn về phía Bạch Thính Tuyền.

—---------

Tác giả có lời muốn nói:

Tang Ngô: Đồ đệ bảo bối của đệ làm sao ta lại không thể nói hả?

Ôn Chỉ: Đúng vậy.