Chương 26: Âm mưu của yêu tộc

Chịu đựng đến giờ tý, bốn người bọn họ đều không cảm thấy buồn ngủ, vị trí sơ hở kia bị bọn họ nhìn chằm chằm, cuối cùng kết luận rằng, quả thật chỗ thủng đó là nơi duy nhất bọn họ có thể tiến vào thôn Hiền Nhạc.

Bạch Thính Tuyền ngước mắt nhìn vầng trăng khuyết trên cao, đè nén nỗi bất an trong lòng, trầm giọng nói: "Đi thôi.”

Diệp Vi chính là chờ câu này của Bạch Thính Tuyền, y gần như đã sớm không còn kiên nhẫn, vừa ra lệnh một cái, y là người có động tác nhanh nhất, trong tay cầm trường kiếm: "Bạch Thính Tuyền, ta muốn nói, nếu như ngươi không do dự lâu như vậy thì chúng ta đã sớm tiến vào, như thế thì giờ cũng đã chiến đầu xong, lên đường trở về Lang Kiếm Tông rồi.”

Vẻ mặt Bạch Thính Tuyền hơi cứng lại: "Tất cả cẩn thận.”

Diệp Vi nhún vai, mặc dù y ngoài miệng không để ý, nhưng động tác vô cùng chuyên nghiệp cẩn thận, y cẩn thận đặt chân lên bụi cỏ, không phát ra một chút âm thanh nào, không kinh động bất cứ thứ gì.

Tang Minh Chúc theo sát phía sau.

Bạch Thính Tuyền làm một cái thủ thế "mời" với Lý Vấn Thanh, Lý Vấn Thanh vẫn đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, trong mắt tràn đầy cảnh giác, thoáng chốc, trường kiếm của hắn xuất vỏ nửa tấc, lạnh lùng nói: "Bạch Thính Tuyền, ngươi đi đằng trước ta.”

Bạch Thính Tuyền cũng không biết lúc này Lý Vấn Thanh còn kiêng kỵ cái gì, cậu cũng lười có quá nhiều giao lưu với Lý Vấn Thanh, nhẹ nhàng bước chân, đi theo sau Tang Minh Chúc.

Bốn người bọn họ cứ đi như vậy, lặng lẽ lẻn vào thôn Hiền Nhạc.

Bên trong thôn Hiền Nhạc là một màu đen kịt, chỉ có nơi Yêu tộc đứng canh gác có đuốc chiếu sáng, nhưng đến buổi tối, những yêu vật này thấy ban ngày không có việc gì xảy ra, nội tâm cũng thả lỏng, không còn căng thẳng như ban ngày.

Thậm chí có hai yêu tộc ngồi dưới ngọn đuốc nói chuyện phiếm.

Đột nhiên, ngọn lửa chợt lay lắt, có gió.

Hai yêu tộc trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, nhấc vũ khí trong tay muốn đứng lên, nhưng đã quá muộn ——

Hai người Tang Minh Chúc và Diệp Vi giống như đột nhiên xuất hiện, như ma quỷ từ phía sau hai yêu tộc kia vòng ra, bịt miệng lại sau đó nhanh chuẩn dứt khoát cho hai yêu tộc một đao, hai yêu tộc lập tức mềm nhũn ngã xuống.

Lý Vấn Thanh và Bạch Thính Tuyền trợ giúp bọn họ hai người, một trái một phải đem hai yêu tộc này kéo vào trong bụi cỏ.

Những chuyện này đều phát sinh trong nháy mắt, yên lặng không một tiếng động, không kinh động bất cứ kẻ nào.

Chỉ trong chốc lát, hai người Diệp Vi và Tang Minh Chúc dùng linh lực huyễn hóa thành diện mạo của hai con yêu tộc vừa rồi, sau đó lại thay quần áo của hai yêu tộc kia, sau đó kéo sợi dây thừng trói Bạch Thính Tuyền và Lý Vấn Thanh, nghênh ngang đi vào.

Hai người Lý Vấn Thanh và Bạch Thính Tuyền che giấu linh lực, ngụy trang thành thôn dân.

Khóe miệng Bạch Thính Tuyền khẽ giật giật, chủ ý này là do cậu đưa ra, nhưng cậu thật sự không ngờ tới, người rút thăm trúng bị trói lại là cậu… Đây thực sự không phải là một trải nghiệm tốt.

HÌnh như Mặc Lang chi chinh lần này, vận khí của cậu cũng không phải cực kỳ tốt.

Chỉ hy vọng những gì xảy ra ở phía sau không kế thừa xui xẻo của mình.

Chỉ thấy Diệp Vi hít sâu một hơi, giống như đang xây dựng tâm lý gì đó, ngay sau đó, giọng nói của y liền trở nên vui vẻ, vẫy tay với người phía xa xa: "Này, các ngươi mau tới xem một chút, xem ta bắt được thứ gì tốt.”

Có một số yêu tộc không dám rời khỏi chỗ gác, chỉ có mấy yêu tộc cách gần đấy đi đến góp vui đi, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Bạch Thính Tuyền và Lý Vấn Thanh, nhất thời mấy tên yêu tộc này liền hoan hô, cầm đầu là một gã tóc đỏ trêu chọc nói: "Các ngươi được đấy, thế mà lại bắt được hai người? Chúng ta bên này đếm sao đếm cỏ nhàn rỗi đến phát hoảng, các ngươi bên kia ngược lại bắt được một người lại thêm một người, lúc ngươi tìm lão đại tranh công cũng đừng quên chúng ta đấy.”

Diệp Vi mỉm cười: "Đúng vậy đúng vậy, có lợi sao có thể quên các huynh đệ của ta, ôi, không nói nữa, đưa chìa khóa cho ta, ta nhốt hai con dê béo này vào, đừng lại không chú ý một cái để cho bọn chúng chạy mất.”

Nghe Diệp Vi nói chuyện với tên tóc đỏ kia, tâm Bạch Thính Tuyền lại bắt đầu không yên.

Diệp Vi có một loại ma lực, y nói chuyện với ai cũng có cảm giác thân quen, giống như không hề có bất kỳ khoảng cách nào, trời sinh tự nhiên quen thuộc, cái miệng kia nói càng lúc càng lợi hại.

Nếu như vậy có thể đem chìa khóa lừa gạt tới tay, trước tiên sẽ đem thôn dân dời đến nơi an toàn, mục tiêu của bọn họ liền hoàn thành một nửa...

Đột nhiên, đôi mắt tên tóc đỏ trở nên sắc bén, sau đó hắn nhíu mày: "Chìa khóa? Ta nhớ rõ ở chỗ ngươi mà, tiểu tử thối ngươi đừng đánh mất chìa khóa nữa đi, nếu các ngươi đút sọt cũng đừng trách ta nói cho lão đại, đến lúc đó các ngươi không chịu nổi đâu!”

Diệp Vi bối rối mò mẫm trên người mình, sau đó khóc lóc: "Trên người ta thật sự không có mà, ngươi đừng quên, ta sao có thể cầm chìa khóa được, huynh đệ đừng có dọa ta.”

Bạch Thính Tuyền ngửa đầu, nhìn về phía Tang Minh Chúc. Tang Minh Chúc khẽ lắc đầu. Hai người khẽ giao lưu nhưng vì có màn đêm che đây nêm không bị phát hiện.

Bạch Thính Tuyền cúi đầu, bất an trong lòng mới giảm bớt một chút.

Tang Minh Chúc lắc đầu, đây là đang xác nhận hai người bọn họ lúc thay quần áo không có bỏ sót chìa khóa, trên quần áo không có gì cả.

Yêu tộc này đang thăm dò Diệp Vi và Tang Minh Chúc.

Tóc đỏ cười: "Được rồi được rồi, xem đức hạnh của ngươi kìa, đưa chìa khóa cho ngươi, cầm ——"

Tóc đỏ đưa tay vào trong ngực móc máy, hắn móc hồi lâu, Diệp Vi vẫn duy trì biểu tình thật cẩn thận, nhưng trong nháy mắt, tên tóc đỏ lại từ trong ngực lấy ra một thanh chủy thủ!

Chủy thủ không có mắt, bị tên tóc đỏ cầm chém loạn về phía Diệp Vi!

Sắc mặt Diệp Vi chợt biến, lập tức nâng kiếm ngăn cản, trường kiếm màu bạc lóe lên dưới ánh trăng, phác họa ra độ cong duyên dáng.

Diệp Vi nhếch môi cười khẽ: "Sao đây, huynh đệ sao lại muốn đối kiếm với ta.”

Tóc đỏ cười lạnh: "Ngươi là ai, xông vào lãnh địa yêu tộc của bọn ta, tới chịu chết sao?”

Mắt thấy kế hoạch bị bại lộ, Bạch Thính Tuyền và Lý Vấn Thanh tất nhiên cũng không cần ngụy trang nữa, bọn họ đồng thời rút kiếm, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía yêu tộc dần dần xúm lại.

Chỉ là, Bạch Thính Tuyền cảm thấy có chút xấu hổ, lúc cậu móc ra thanh trúc kiếm kia, cậu rõ ràng nghe thấy Lý Vấn Thanh bên cạnh khinh thường cười khẽ.

Lúc này Bạch Thính Tuyền cũng không biết rốt cuộc là bị bại lộ thân phận lúc nào, nhưng phải chiến đấu một trận là không thể tránh khỏi.

Lý Vấn Thanh quát: "Thôn Hiền Nhạc là nơi ở của thôn dân Tu Chân giới ta, từ khi nào biến thành lãnh địa yêu tộc của các ngươi? Thật là không biết xấu hổ!”

Tình hình hết sức căng thẳng, tang Minh Chúc và Diệp Vi sức có chiến đấu kinh người, nhưng hình như hai người bọn họ còn đang âm thầm tranh đấu, so xem ai gϊếŧ được nhiều yêu tộc hơn, xem ai lợi hại hơn, Lý Vấn Thanh tất nhiên cũng không cam lòng yếu thế, nhưng kiếm thuật của Bạch Thính Tuyền không tốt, chỉ am hiểu dùng tinh thần lực khống chế những yêu tộc kia, để cho bọn họ tự gϊếŧ lẫn nhau.

Bạch Thính Tuyền có chút lo lắng thốt lên: "Ba người các ngươi cẩn thận một chút, chú ý giữ lại người sống, mục đích chủ yếu của chúng ta là cứu dân làng ra ngoài. ”

Tóc đỏ cười dữ tợn: "Chỉ bằng các ngươi?”

Một khắc sau, một pháp trận màu đỏ tươi khổng lồ bao phủ trên đỉnh đầu bọn họ, hào quang sền sệt, giống như máu chảy xuôi trong pháp trận.

"Các ngươi vĩnh viễn không có khả năng biết bọn họ bị nhốt ở đâu, các ngươi chọn tới nơi này, chỉ có thể là tự tìm đường chết..."

Tên tóc đỏ còn chưa kịp nói xong, pháp trận cũng chưa kịp kết thành, lại thấy đôi môi Tang Minh Chúc khẽ mím, hắn giơ tay tạo một cái chỉ quyết, trong nháy mắt, tựa như biển nước đổ vào, tựa như thiên hà trút xuống, chính là kiểu không cách nào dùng ngôn ngữ để miêu tả sự to lớn bá đạo ấy, linh lực như biển, ập tới tưới nước vào pháp trận đỏ tươi kia.

Pháp trận giống như một tờ giấy mỏng bị nước ngâm đến nát bấy.

Nụ cười trên mặt tên tóc đỏ cứng đờ.

Ngay sau đó, tên tóc đỏ bị linh lực khổng lồ bá đạo kia vây quanh, cả người hắn hóa thành tro tàn, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng chưa kịp phát ra.

Mà Tang Minh Chúc lại chỉ hời hợt thu tay lại, lạnh nhạt nói: "Ồn ào.”

Bạch Thính Tuyền trợn mắt há hốc mồm.

Nghĩ thầm đây chính là sức mạnh của nhân vật chính sao?

Một kích này của Tang Minh Chúc hoàn hảo mở đầu, những yêu tộc kia ôm đầu chạy trốn, bị bốn người bọn họ đánh tan rã, những tiểu yêu may mắn còn sống sót một chút ý thức lãnh địa cũng không có, nhanh chóng ôm nhau chạy về phía bắc thôn Hiền Nhạc.

Sát tính của Diệp Vi bắt đầu nổi lên, y dường như còn chưa tận hứng, cầm kiếm muốn đuổi theo lại bị Bạch Thính Tuyền ngăn lại: "Diệp Vi, chúng ta không thể đuổi theo nữa, mục đích của chúng ta đêm nay là cứu dân làng, đưa bọn họ chuyển đến nơi an toàn, bọn chúng trốn nhanh như vậy, hơn nữa tất cả yêu tộc đều đang chạy về một hướng, ngộ nhỡ có âm mưu..."

Diệp Vi đẩy tay Bạch Thính Tuyền ra, nhíu mày nói: "Bạch Thính Tuyền, sao ngươi lại nhát gan như vậy, bọn chúng chỉ là đám tiểu yêu chưa biến hình nổi, làm sao có thể đáng sợ như ngươi nói, huống chi, nếu như không nhanh đuổi theo, chúng ta làm sao biết thôn dân bị nhốt ở chỗ nào? Làm sao hoàn thành nhiệm vụ đây?”

Tang Minh Chúc nhìn về phía xa xa, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Chúng ta ở lại đây cũng không làm được gì, không thể nào biết được vị trí của thôn dân.”

Lý Vấn Thanh, không hề lo lắng, hắn trời sinh đã muốn đối nghịch với Bạch Thính Tuyền, lúc này cực kỳ tự nhiên đứng về phía Diệp Vi.

Diệp Vi cười hừ: "Thế nào, Bạch Thính Tuyền, số ít phải theo số đông, ngươi nên đồng ý với lời của bọn này, nhanh đi thôi.”

Bạch Thính Tuyền hơi nhíu mày, sự bất an trong lòng càng ngày càng rõ ràng.

Nhưng cuối cùng cậu vẫn nói: "Đi thôi."

Nếu cậu lùi bước, lại giống như dội gáo nước lạnh vào người khác, đến lúc đó xem hoàn cảnh mà ra đối sách vậy.

—-------

Bốn người bọn họ lần theo dấu chân mà yêu tộc để lại .

Thoắt cái, bọn họ đi tới trước một mảnh rừng rậm, loại cảm giác bất an cùng kinh hoảng lại một lần nữa xâm nhập, Bạch Thính Tuyền nhíu mày đứng lại, nhẹ giọng nói: "Chúng ta không thể đi nữa, phía trước là rừng rậm, nếu chúng ta đi về phía trước thì tình thế đối với chúng ta sẽ cực kỳ bất lợi, Diệp Vi!”

Diệp Vi cố ý tiến về phía trước: "Bạch Thính Tuyền, nếu ngươi sợ thì ở bên ngoài chờ chúng ta, dù sao thanh trúc kiếm kia của ngươi cũng không có tác dụng gì.”

Tang Minh Chúc hơi nhíu mày, trong mắt hắn hàm chứa áy náy, nhìn thoáng qua Bạch Thính Tuyền.

Bạch Thính Tuyền khoát tay áo nói, cậu cũng không thèm để ý những lời này: "Diệp Vi, ngươi xem những yêu tộc này để lại dấu chân, loạn có trật tự, mục tiêu rất rõ ràng, bọn chúng đang dụ dỗ chúng ta đuổi theo, chúng ta rơi vào bẫy rồi, Diệp Vi!”

Diệp Vi lại có chút khinh thường: "Những yêu vật này nào có thông minh như vậy, nhanh chóng hoàn thành thí luyện trở về ngủ mới là chuyện đứng đắn.”

Nói xong, y không chút để ý đẩy bụi cỏ dại cao nửa người trước mặt ra...

Thanh âm của Tang Minh Chúc bị ngăn chặn giữa không trung: "Diệp Vi, không được!”

Sau bụi cỏ, một ống lửa khổng lồ tối đen như mực há miệng, im lặng đứng ở đó, trầm mặc nhắm ngay vào Diệp Vi.

Bạch Thính Tuyền nhận ra thứ này.

Trong nguyên tác, đây là linh khí công thành do yêu tộc phát minh ra, cải tiến từ pháo lửa của nhân giới, tăng thêm linh lực thúc đẩy, uy lực đủ để san bằng một tòa thành trì thành bình địa.

Bạch Thính Tuyền gào khàn cả giọng: "Diệp Vi, mau rời khỏi đó!”

Diệp Vi giống như ngây dại, y cầm kiếm, không tài nào động đậy.

Bỗng chốc từ bốn phương đều có mũi tên bắn tới, mũi tên lấy mạng, lúc này bốn người bọn họ giống như là chim trong l*иg.

Bỗng nhiên, sóng linh lực kịch liệt gần như bắt được bốn người bọn họ...

Trong nháy mắt, một đạo huyền sắc thâm ảnh nhanh chóng chạy ra.

Bạch Thính Tuyền cũng chỉ kịp cắn chặt răng, theo trí nhớ trong đầu mình, tạo ra một pháp quyết bảo hộ, vững vàng vây quanh bốn người bọn họ.

Hỏa diễm hừng hực, linh lực bành trướng thiêu đốt nương theo tiếng nổ thật lớn, gào thét cắn nuốt thân thể nhỏ bé của bốn người bọn họ.

Bạch Thính Tuyền cắn răng chống đỡ, hàm răng cắn ra máu, linh mạch bị đè đến vỡ vụn, rốt cuộc cũng vượt qua.

Tro bụi tan đi.

Đã thấy Diệp Vi suy sụp quỳ trên mặt đất, mờ mịt nắm lấy tay Tang Minh Chúc, vẻ mặt bi thương luống cuống.

Ở phía sau y, Tang Minh Chúc gắt gao ôm lấy y, chắn ngang qua y và pháo lửa, lấy thân thể huyết nhục thay y ngăn cản sát thương từ pháo lửa khổng lồ kia.

Khói bụi tan hết, dư uy tiêu tán, Bạch Thính Tuyền chảy máu, linh lực hao hết, cậu thống khổ quỳ trên mặt đất không nhúc nhích được, Lý Vấn Thanh cũng chật vật bất kham, hắn vừa mới chống đỡ vòng bảo hộ của Bạch Thính Tuyền nên linh lực cũng hao mất bảy phần.

Mà Tang Minh Chúc, thực lực kỳ Tích Cốc, đại lương trong đội bốn người bọn họ.

—— Nhắm chặt hai mắt, mất đi sự chống đỡ, lặng lẽ ngã trên mặt đất, chưa rõ sống chết.

Cho đến giờ phút này, Bạch Thính Tuyền bỗng nhiên hiểu được.

Đây là bẫy.

Là mưu đồ của Yêu tộc.

Yêu tộc giả vờ xâm chiếm thôn Hiền Nhạc, ngụy tạo thành một cuộc chiến tranh nhỏ, giả thành cuộc thí luyện độ cọ sát nhỏ của đệ tử Lang Kiếm Tông.

Nhưng trên thực tế, pháo lửa khổng lồ nhắm ngay núi Lệ, hỏa dược chuẩn bị sẵn sàng chờ phát động, Yêu tộc đã chuẩn bị vẹn toàn, nơi này có quân đội Yêu tộc đang ẩn núp!

Đây đã không phải là phạm vi thí luyện đệ tử, cũng không phải việc bốn người bọn họ có thể giải quyết, thí luyện hẳn phải lập tức đình chỉ, bọn họ cần báo cáo ngay lập tức!

Mà Yêu tộc mặc kệ lần này là ai tới, bọn họ cũng sẽ không lưu lại người sống.

Mục đích chính là vì gϊếŧ chết đệ tử tới đây, mượn cớ khơi mào chiến tranh.

Tất cả bọn họ, bao gồm cả Lang Kiếm Tông, thậm chí cả Tu Chân giới —— đều trúng bẫy của Yêu tộc.