Thẩm Mặc nhấc tay, uể oải vươn vai, nghe tiếng khớp xương toàn thân kêu răng rắc, cảm giác nặng nề cũng lập tức tan biến.
"Thật thoải mái…"
Cậu vận động nhẹ nhàng một chút để quen với cơ thể hiện tại, sau đó bắt đầu nhớ lại cách bố trí của căn biệt thự này.
Biệt thự có ba tầng: tầng một dùng để chứa vật tư, tầng hai là nơi ở của các nam chính, còn tầng ba - tầng an toàn nhất - vì một vài lý do “đặc biệt”, chỉ có nữ chính và cậu cùng ở.
Trong thời mạt thế, tài nguyên vô cùng quý giá, hệ thống nước điện từ lâu đã sụp đổ, nhiều người đến nước uống còn không có, nói gì đến xa xỉ như việc tắm rửa. Nhưng nhóm nhân vật chính đương nhiên không giống người thường.
Thẩm Mặc nhớ trong cốt truyện, trừ “anh trai” cản đường thì mọi người đều đã thức tỉnh dị năng. Một nam chính có dị năng song hệ băng và nước, một người khác có dị năng sét, giúp giải quyết nhu cầu điện và nước cho biệt thự.
Dù vậy, do dị năng lúc đầu chưa phát triển nhiều, để tiết kiệm tài nguyên, chỉ có nhà tắm ở tầng hai, nơi đông người nhất, là có thể sử dụng bình thường.
Thế nhưng, vấn đề mà Thẩm Mặc phải đối mặt là nguyên thân đã đắc tội với từng nam chính, nên nhóm nhân vật chính đặt quy định nghiêm cấm cậu ta lên tầng hai. Nếu vi phạm, dù nữ chính có phản đối, họ cũng sẽ đuổi cậu ta ra ngoài.
Vì muốn lấy lòng các nam chính, nguyên thân không dám gây chuyện nữa, đành ngoan ngoãn mấy ngày, hoạt động chỉ ở tầng một và tầng ba. Cuối cùng vẫn bị người ta tính kế, dẫn đến bị thương.
Nghiêm túc mà nói thì các nam chính là người ra tay trước, coi như đã vi phạm quy định trước. Với góc nhìn của người biết trước nội dung, Thẩm Mặc nắm rõ điều này nhưng không có chứng cứ vì các nam chính đã xóa dấu vết rất gọn gàng.
Dù vậy, Thẩm Mặc bây giờ chẳng bận tâm những chuyện này, cậu không phải nguyên thân, cùng lắm rời nhóm, tìm nơi nào đó ẩn náu một thời gian. Đợi vết thương hồi phục là cậu có thể tự lo cho mình.
Thẩm Mặc nghĩ đến tình cảnh hiện tại mà chẳng muốn bận tâm nhiều. Cậu thà bị đuổi ra ngoài, bị thây ma cắn chết còn hơn phải chịu ở đây trong tình trạng bẩn thỉu thế này. Nếu không phải vì lần độ kiếp thất bại làm tổn thương linh hồn, cậu chỉ cần dùng một thuật thanh tẩy là xong.
May là chút sức mạnh còn sót lại trong thần hồn đã chữa lành nội thương cho cơ thể này, kể cả vết thương đáng sợ trên đầu cũng chỉ còn lại một vết sẹo nhỏ.
Thế nhưng, vì cơ thể này đã ngủ quá lâu nên vừa vận động một chút, cậu đã thấy xương cốt rã rời, sức lực cũng chẳng bằng ngày xưa.
Thẩm Mặc kéo lê cơ thể mệt mỏi, chậm chạp đến trước cửa phòng tắm ở tầng hai, thở phào nhẹ nhõm rồi mở cửa ra. Nhìn các thiết bị mà bản thân chưa từng thấy, dù thừa hưởng ký ức của nguyên thân, nhưng chẳng hiểu sao cậu lại có cảm giác quen thuộc, cứ như từng sử dụng những thứ này từ rất lâu rồi.
Cảm giác này thực sự kỳ lạ. Có lẽ nào trước đây mình đã từng đến thế giới hiện đại? Thẩm Mặc bật cười với ý nghĩ đó.
Cậu mở vòi sen, may mà có nước, dù là nước lạnh, nhưng với cậu thế là đủ. Cố tránh vết thương trên đầu, Thẩm Mặc bắt đầu rửa sạch cơ thể. Dòng nước trong lành khi chảy xuống chân đã trở nên đυ.c ngầu.
Trong gương hiện lên bóng dáng một thiếu niên gầy gò và nhợt nhạt. Thẩm Mặc ngẩn người, bước lại gần, nhéo má mình và chăm chú quan sát, bất giác thốt lên: “Cơ thể này thật sự giống mình y đúc, ngay cả nốt ruồi nhỏ trên cổ cũng ở cùng một vị trí!”
Điều này thật quá thần kỳ! Có lẽ nào nơi này thực sự có mối liên hệ nào đó với mình? Dù gì cậu cũng từng lăn lộn ở giới tu tiên, suy nghĩ chẳng thể tránh khỏi đa đoan.
Nhớ lại thể chất của mình khi ở giới tu tiên, Thẩm Mặc lập tức kiểm tra cơ thể yếu ớt này. Và quả nhiên, có một bất ngờ lớn. Khi ở giới tu tiên, cậu sở hữu "Thuần Thánh Chi Thể" - một thể chất giúp duy trì cơ thể không chút tạp chất, đồng thời có thể hấp thụ cả linh khí lẫn ma khí.
Thêm vào đó, việc tu luyện không gặp bất kỳ rào cản nào. Nếu cậu sinh ra ở một môn phái tu tiên hùng mạnh, chắc chắn sẽ trở thành một thế lực lớn. Thế nhưng, là một cô nhi, cậu phải sống lang bạt, khi no khi đói. Sau này, qua lời chị gái nhận nuôi, cậu mới biết mình bị bán vào Hợp Hoan Tông vì có ngoại hình ưa nhìn.
Thể chất này đem lại cho cậu một số thuận lợi, nhưng phiền toái thì nhiều hơn.