Edit: Dii
_____________
Diệp Tổ Mẫn giơ tay lên tát Diệp Sầm một bạt tai: "Không ra thể thống gì."
Dù hiện giờ tập đoàn nhà họ Diệp thuộc về Diệp Sầm, Diệp Tổ Mẫn có công ty riêng của mình, nhưng Diệp Sầm lại do một tay Diệp Tổ Mẫn nâng đỡ. Ông ta cho rằng Diệp Sầm phải máu lạnh cứng rắn như ông ta mới đúng, nhưng hiện giờ, xem ra mọi chuyện không như ông ta nghĩ.
Thời còn trẻ ông ta chính là kẻ đầy thủ đoạn mánh khóe máu lạnh, Diệp Phong Miện chỉ dịu dàng trong mắt Phí Thương mà thôi. Kẻ được Diệp Tổ Mẫn nuôi lớn, dù có là nam hay nữ đi nữa, ai cũng sẽ trở thành kẻ ăn tươi nuốt sống máu thịt.
Nguyên thân gánh chịu toàn bộ hậu quả Khương Huệ gây ra, cũng nhận hết toàn bộ yếu đuối và lương thiện chảy trong dòng máu nhà họ Diệp.
Diệp Sầm cúi đầu, vẫn im lặng không nói lời nào.
Nhìn máy bay giấy rơi đầy đất, Diệp Tổ Mẫn hung dữ trợn trừng mắt với Diệp Lệnh Úy, ông ta tức giận đến run rẩy: "Anh cả của mày dạy mày ăn nói với tao như thế này ư?"
"Ông già rồi, bớt nóng đi." Diệp Lệnh Úy cười: "Rảnh rỗi thì uống trà chơi chim, đỡ nhọc mình ngày nào cũng lo âu chuyện của người khác."
Đừng xía vào chuyện của người ta?
Nói đúng ra thì Diệp Tổ Mẫn không ở chung hộ khẩu với ba anh em bọn họ. Chủ hộ là Diệp Sầm, nhưng bàn về lý thì Diệp Tổ Mẫn vẫn có tư cách dạy dỗ họ.
Diệp Sầm nhìn Diệp Lệnh Úy, quát: "Nói năng cho cẩn thận."
Diệp Lệnh Úy nhìn Diệp Sầm, nở nụ cười chế giễu, sau đó cậu đứng dậy: "Anh cả, xem ra anh cũng cùng một giuộc với ông già khó ưa này."
Phải nói rằng trên đời này chẳng mấy ai có miệng lưỡi như Diệp Lệnh Úy, Diệp Sầm hít sâu một hơi dằn lòng không so đo với cậu. Trẻ con thời kỳ phản nghịch đều như thế, em trai của Hứa Mai yêu sớm lại còn bỏ nhà đi, ít ra Diệp Lệnh Úy không dẫn người nào đó về sống chết đòi cưới hỏi.
Nhưng Diệp Tổ Mẫn không cho phép, ông ta nhìn Diệp Sầm bằng ánh mắt khó tin: "Bình thường anh cũng nuông chiều nó như thế sao?"
"Dạ không." Diệp Sầm phủ nhận.
"Đây không phải là nuông chiều, con chỉ làm theo lời ông, không đếm xỉa tới nó thôi." Diệp Sầm nói bằng giọng báo cáo, anh còn không biết Diệp Lệnh Úy thích cái gì không thích cái gì, nên khi nghe Diệp Tổ Mẫn nói anh nuông chiều cậu, trong lòng bỗng thấy khó hiểu.
"Anh..." Diệp Tổ Mẫn muốn mắng Diệp Sầm một trận, nhưng nhìn gương mặt không cảm xúc kia của anh, lòng ông ta nghẹn tức.
Cái quái gì thế này?
Diệp Tổ Mẫn hất tay rời đi. Diệp Sầm đứng tại chỗ thật lâu, Hứa Mai thấy ông cụ bước thật nhanh rời khỏi đó, lòng cô cảm thán ông già rồi mà còn dẻo dai như thế. Cô đẩy cửa phòng làm việc của Diệp Sầm ra rồi đi vào, chợt nghe thấy Diệp Sầm hỏi mình.
"Bình thường cô..." Diệp Sầm nhíu mày, nói ngập ngừng: "Nuông chiều em trai kiểu gì?"
Hình như Hứa Mai không hiểu tại sao Diệp Sầm lại hỏi câu này, nhưng cô vẫn trả lời thành thật: "Thật ra cũng không phải, chỉ là tôi tốt với nó quá, nhưng mà chúng ta, à không ý là tôi làm chị, hay ai làm anh trai cũng thế, luôn tốt với em trai em gái thái quá, không hề có giới hạn với tụi nó, đó gọi là nuông chiều."
Nói mấy câu, Hứa Mai không kìm được lại nói thêm vài câu nữa: "Hầy, nếu như tôi không chiều nó, có lẽ nó sẽ không ra ngoài cặp kè trai gái bậy bạ đâu..."
Diệp Sầm không nghe lọt câu sau của cô, anh đang nghĩ, mình đối xử với em út có tốt không?
"Cô cảm thấy, tôi có tốt với Diệp Lệnh Úy không?" Diệp Sầm nói bằng giọng nhàn nhạt, tựa như anh chỉ muốn có một đáp án xác thực thôi.
"Anh muốn nghe lời thật lòng sao?" Hứa Mai hơi khó xử cau mày, dù cô không biết sao ông chủ lại hỏi câu này, nhưng chắc chắn có liên quan tới sự xuất hiện của Diệp Tổ Mẫn.
Ánh mắt của Diệp Sầm như muốn nói với cô: Cô nói xem?
"Nói thật, không được tốt lắm." Hứa Mai cười áy náy: "Tôi làm việc cho anh mấy năm nay, anh chưa bao giờ chủ động gọi điện thoại cho cậu út, cũng chưa từng nói về cậu bé, thậm chí anh còn không biết lớp của nó, nó bị ăn hϊếp ở trường, anh cũng chẳng quan tâm."
Nếu như người này không phải là ông chủ của mình, có lẽ Hứa Mai đã phun nước bọt vào mặt anh, sau đó đấm cho anh một trận, mắng anh là đồ máu lạnh, không xứng làm anh cả.
Nhưng Diệp Sầm là cơm áo gạo tiền của cô, vì thế cô chỉ dám nói một cách súc tích, đó là không được tốt lắm.
Diệp Sầm nhìn dòng xe tấp nập dưới lầu: "Nhưng tại sao ông nội, chính là ông Diệp ấy, ông nói tôi chiều nó?"
Hứa Mai đờ ra, sau đó thầm kêu lên: Còn làm sao nữa? Chẳng lẽ chưa đủ rõ ràng hả? Chẳng lẽ không phải là do ông Diệp không muốn anh đối xử tốt với cậu út Diệp, dù anh chỉ cười một cái với cậu bé thôi cũng đủ làm ông Diệp gai mắt hay sao?
Nhưng đâu thể nói thẳng ra như thế với ông chủ, đây là chuyện nhà người ta, huống chi ông Diệp rất có tiếng nói với ông chủ, cô đâu thể nói năng tùy tiện.
"Có thể là do con mắt nhìn đời của người già không giống với chúng ta."
"Nhưng không phải có cái gọi là "cưng chiều cháu trai cháu gái quá mức"hả?"
Hứa Mai: "..."
Ông chủ, không phải anh là người cuồng công việc sao? Sao anh còn biết cái này vậy?
Hứa Mai im lặng không nói, Diệp Sầm cũng không truy hỏi nữa, hiện giờ anh có hơi hoang mang không tìm ra phương hướng. Sở dĩ Diệp Sầm có thể trở thành người nắm quyền tập đoàn nhà họ Diệp mà Diệp Huyến lại không thể, đó là vì khi gặp chuyện gì đó, Diệp Sầm sẽ tìm hiểu, sẽ đào sâu, đào tới đáy, đào tới khi không đào được nữa, còn Diệp Huyến thường chỉ đánh giá mọi việc qua vẻ ngoài.
Ngay cả trợ lý cũng bảo mình không đối xử tốt với em út, vậy sao ông nội lại nghĩ mình quá tốt với nó?
Tại sao Diệp Lệnh Úy lại nói mình giống như con chó của ông nội?
Chó thể hiện điều gì? Thể hiện sự phục tùng tuyệt đối, sự mù quáng, trung thành.
Ông nội trách cứ là do mình ngỗ nghịch, chứ không phải vì mình "tốt" với em út, huống hồ anh cũng không đối xử tốt với cậu.
Hứa Mai nhặt máy bay giấy rơi đầy đất lên rồi nhìn mớ giấy tờ sau khi duyệt xong thì lần lượt được đóng dấu. Lúc quay gót đi ra ngoài, cô chợt nghe tiếng Diệp Sầm gọi mình lại.
"..."
"Cô có thể nói tôi biết, làm sao mới được xem là "đối xử tốt" với những học sinh cấp ba như Diệp Lệnh Úy không?"
Ánh sáng hắt lên lưng của Diệp Sầm, Hứa Mai đã quen với dáng vẻ lạnh lùng chỉ tay năm ngón, cứng rắn như sắt thép của anh. Bóng râm bao phủ dày đặc trên gò má anh, cũng chẳng biết bởi vì góc chiếu của ánh mặt trời buổi sáng quá khéo, hay là vì rèm cửa chưa được kéo kín, để cho Hứa Mai lần đầu tiên nhìn thấy được vẻ khiêm tốn pha lẫn sự tự trách của người đàn ông này.
Chẳng lẽ cậu út Diệp thắng rồi sao?
Ông Diệp đã rời khỏi đây chắc không biết rằng, bản thân ông ta gây áp lực cho Diệp Sầm là để cảnh tỉnh đối phương, nhưng thực tế là đang tiếp tay để đối phương sửa đổi.
Hứa Mai hắng giọng, hất hất lọn tóc, "Nhiêu đó là nhiều rồi ạ..."
–
"Quá đã! Diệp Lệnh Úy đi đâu mà lâu thế? Tôi chơi được mấy lần rồi đấy!" Cao Lâm Hạo hưng phấn gần chết, lúc đến đây cậu ta buộc áo khoác ở ngang eo, trên người mặc áo thun để lộ ra lớp mồ hôi mỏng trên cánh tay.
Cậu ta đi theo sau một nhân viên đang thở hồng hộc, anh ta cảm thán bằng giọng đau khổ: "Thể lực của thiếu niên ghê gớm thật, hơ hơ."
Diệp Lệnh Úy: "..."
Sở Nhiên đang đua xe 3D, cậu chạy mấy vòng vẫn không thấy đã.
Sở Nhiên tháo nón bảo hiểm rồi nhìn Diệp Lệnh Úy: "Chân thực quá trời, đây là trò chơi 3D chân thực nhất tôi từng chơi!"
Diệp Lệnh Úy nhìn màn hình một cái, còn phải nói? Dù sao cậu hai nhà họ Diệp cũng là kẻ thích hoạt động thể thao.
"Trần Phong Bảo và Lý Kính đâu?" Diệp Lệnh Úy nhìn quanh nhưng không thấy ai.
"Trần Phong Bảo chơi trò nấu ăn, Lý Kính mê trò giải mã số học, đang căng cả mắt mà chơi kia kìa." Lúc Cao Lâm Hạo nói tới trò nấu ăn của Trần Phong Bảo thì không giấu nổi ánh mắt ghét bỏ.
Diệp Lệnh Úy nhìn nhân viên đang đứng bên cạnh: "Em nhớ ở đây có trò bắn súng?"
Nhân viên không ngờ Diệp Lệnh Úy lại đột nhiên hỏi mình nên nhất thời không kịp phản ứng, khi định hình lại được thì trả lời ngay lập tức: "Có có có, ở lầu ba, tôi dẫn cậu đi, đi thang máy bên này."
Bắn súng là một trò chơi có thể chơi với máy hoặc chơi với người chơi khác. Nhân viên đưa cho Diệp Lệnh Úy một cái kính và một cây súng dùng trong trò chơi, đối diện là màn hình mô phỏng chiến trường, người chơi tự chọn chế độ chơi, nếu muốn dễ chơi thì có thể chọn bắn trái cây.
Súng đồ chơi không có đạn, chương trình tự động khóa sân bắn lại, người chơi bóp cò súng, trò chơi mô phỏng độ cao rất chân thật. Sân bắn cũng có nhiều chế độ: chế độ thiếu nhi, ví dụ như bắn trái cây, săn thú, đều là chế độ một người chơi. Còn chế độ chiến trường, chế độ huấn luyện dã chiến thì, nếu không bắn trúng mục tiêu hoàn toàn, mục tiêu sẽ công kích lại người chơi, người chơi không bị thương nhưng sẽ cảm thấy đau, đau như bị dây cột chặt vào tứ chi vậy.
Con trai đều thích chơi mấy game kíc.h thích, Diệp Lệnh Úy cũng thế, nguyên thân cũng vậy.
Trong sách có nhắc thoáng qua, tác giả từng đề cập rằng nguyên thân bảo muốn đến chơi bắn súng, nhưng lại bị từ chối. Cậu ba của tập đoàn mà lại không có tư cách bước vào công ty nhà mình.
Nhắc đến nghe buồn cười, nhưng cười xong lại thấy thương.
Cao Lâm Hạo đang ngồi xếp bằng, người phụ trách ở lầu ba đẩy một xe ăn vặt lại. Xe ăn vặt có ba tầng, toàn là trái cây, đồ vặt, coca-cola, không thiếu thứ gì cả. Cao Lâm Hạo khui một lon coca rót vào miệng, tặc lưỡi cảm thán: "Cậu biết chơi bắn súng à?"
Sở Nhiên cũng đứng dậy ngồi cạnh Cao Lâm Hạo, "Chọn chiến trường rừng rậm, trông khó thật đó, tôi không thấy được ai..."
Kẻ địch có thể núp sau bụi rậm, cũng có thể núp trên cây, hoặc là trốn ở bất kỳ nơi nào bạn không nghĩ tới.
Màn hình hỏi người chơi có muốn kết nối với người chơi khác không.
Diệp Lệnh Úy chọn "Có".
Nhân viên đứng bên cạnh giải thích cho Cao Lâm Hạo và Sở Nhiên: "Nếu chọn kết nối với player khác, đối thủ của cậu đều là người thật, ờm không phải, ý là người chơi khác ấy."
"Là ghép ngẫu nhiên với người chơi khác sao?" Cao Lâm Hạo hỏi.
Nhân viên cười cười gật đầu: "Ừm, nhưng trò chơi của chúng tôi chỉ cung cấp cho không quá một trăm câu lạc bộ cao cấp và số ít khách hàng lắp đặt tại nhà, vì thế người ghép ngẫu nhiên cũng không nhiều."
Nhưng mà nghe thú vị lắm.
Cao Lâm Hạo buông lon coca, chìa tay cầm kính lên: "Chờ chờ chờ, Diệp Lệnh Úy, dẫn theo tôi nữa."
Sở Nhiêm bày tỏ mình cũng muốn gia nhập.
Ba người họ hợp thành một đội, trong chiến trường còn có thêm bảy người khác. Diệp Lệnh Úy liếc mắt nhìn bảng người chơi, xếp hạng đầu là player có nickname I, người ấy chơi solo, nhưng sau nickname lại có một vương miện màu vàng, biểu thị rằng người ấy là kẻ đánh đâu thắng đó trong game bắn súng này.
Nhân viên đứng lau mồ hôi ở bên cạnh, cậu chủ nhỏ lần đầu chơi game đã gặp phải xạ thủ hàng đầu trong game, vậy còn gì là trải nghiệm trò chơi nữa. Anh ta vẫy tay với chàng trai đứng bên cạnh, "Tra thông tin của vị khách này, gọi qua nói cậu ta nhường hạng nhất cho cậu chủ đi."
Nhân viên kia: "..." Cái thứ yêu cầu không biết xấu hổ thế này, anh tự đi mà nói.
Chàng trai kia bất đắc dĩ đi gọi điện thoại, sau đó vui vẻ trở về, kề sát vào nói với quản lý: "Khách hàng bảo rằng vô cùng tình nguyện."
Ba người đang miệt mài chơi game.
Cao Lâm Hạo trốn đông trốn tây, nếu cậu ta có thể thấy dáng vẻ hiện tại của mình bây giờ, nhất định cậu ta sẽ lấy quần đội lên ngay. Cao Lâm Hạo giơ súng lên phòng thủ, ngồi xổm trên đất ngó dáo dác: "Bên trái có người, chú ý chú ý, bên trái có người."
Sở Nhiên: "..."
Vừa dứt lời, Cao Lâm Hạo đã ôm chân ngã ra đất: "Anh em, tôi trúng đạn rồi, nhanh lên chút đi, tôi trúng đạn rồi, nấp đi nấp đi."
Sở Nhiên đỡ cậu ta dậy, trên màn hình có hai bóng người núp sau gốc cây, một người trong số đó có râu quai nón đang ôm chân nhăn nhó, cắn răng không dám phát ra tiếng.
Cảm giác đau của người chơi chỉ kéo dài ba giây, Cao Lâm Hạo lại nhặt súng lên, điều chỉnh góc ngắm. Chiến trường được ánh tà dương bao phủ, mọi thứ đều mông lung mù mịt, bụi cây xếp san sát nhau, lúc gió thổi còn kéo theo cả tiếng súng cách đó không xa.
Diệp Lệnh Úy trốn trên cây, cậu chọn nhân vật có tóc ngắn màu hồng nhạt, khuôn mặt đẹp đẽ. Cậu híp mắt nhìn ra xa.
Cao Lâm Hạo ngó xung quanh, lại trúng thêm phát đạn nữa, tức muốn nổ phổi: "Đù, con mẹ thằng nào cứ nhắm bố đây mà bắn thế hả, khai tên ra đây, ta sẽ gϊếŧ mi!"
"Tập đoàn điện tử Nhiễm thị Thân Thành, Nhiễm Minh, đối diện là vị nào?"
Cao Lâm Hạo không ngờ đối phương lại báo tên.
Má nó vậy cậu ta phải làm sao cho đúng.
Sở Nhiên nhìn Cao Lâm Hạo, "Hạo tử, cậu là ai?"
Cao Lâm Hạo liếc Sở Nhiên, cậu ta hắng giọng: "Nhị bang chủ của bang Đầu Hổ Thân Thành đây!"
Sở Nhiên: "..."
Diệp Lệnh Úy: "..."
"Suỵt, im lặng, có người tới..." Diệp Lệnh Úy hạ thấp giọng nhắc nhở hai người bên cạnh.
Cao Lâm Hạo tắt mic, chăm chú chơi game.
Mới vừa tắt mic xong liền nghe tên họ Nhiễm kia chửi thề một tiếng, nickname hiện trên bảng của y biến thành màu xám.
Hiện giờ còn ba người bọn họ và một kẻ tên I.
Nhưng Cao Lâm Hạo lại ngồi bệt xuống đất, thở dài sâu xa: "Chúng ta là anh em đúng không?"
Sở Nhiên: "Ờ."
Cao Lâm Hạo: "..."
Diệp Lệnh Úy nhìn Cao Lâm Hạo một cái: "Cậu muốn nói gì?"
Cao Lâm Hạo sầu lo, "Vậy nếu cuối cùng chỉ còn ba người chúng ta thì đánh kiểu gì?"
Trong mắt Sở Nhiên hiện lên nghi ngờ to: "Đương nhiên là phải đánh thế nào thì cứ đánh."
Diệp Lệnh Úy đeo kính, cậu bắn chết 3 người, bị trúng đạn 0 lần, Sở Nhiên gϊếŧ 0 người, bị ăn đạn 1 lần, Cao Lâm Hạo thì đã bị bắn thủng đầy người, nếu không có quản lý nhường cậu ta thì đã phải thua từ lâu.
Đến lúc này.
Người tên I bắn chết 8 player, bắn trúng 17 player, bị bắn 0 lần.
Lòng bàn tay Diệp Lệnh Úy đổ đầy mồ hôi, dù là game nhưng cậu vẫn không muốn thua.
"Chúng ta chơi đoán số đi, người..." Cao Lâm Hạo còn đang luyên thuyên, chưa kịp nói xong thì nickname của cậu ta đã biến thành màu xám, giọng nữ máy móc thông báo cậu ta đã chết. Cao Lâm Hạo sửng sốt, lập tức tháo kính xuống: "Chết gì mà bất ngờ vậy..."
Sở Nhiên lại càng đề phòng hơn, cậu ta trốn sau gốc cây run lẩy bẩy.
Chưa kịp run hai lần, tiếng súng lại vang lên, đạn xuyên qua thái dương nhân vật, thông báo đã chết.
Sở Nhiên: "..."
Diệp Lệnh Úy bất giác thở thật nhẹ.
Trong khu rừng im ắng chỉ có tiếng chim hót thi thoảng truyền đến, sự im lặng không kéo dài được bao lâu, Diệp Lệnh Úy đã nghe thấy tiếng xì xì của dòng điện.
Người kia mở mic.
Cổ họng Diệp Lệnh Úy khô khốc, luôn luôn sẵn sàng nổ súng, nhưng bốn phía không có một bóng người.
Người bên kia dường như còn muốn uống ngụm nước rồi mới nói.
Tiếng cốc đặt lên khay truyền tới làm trái tim run lên.
Hắn hơi hắng giọng, cuối cùng I cũng chịu nói chuyện.
"Cậu xin tôi, tôi sẽ cho cậu thắng."
Giọng nói quen thuộc, ngữ điệu quen thuộc, sợ hờ hững quen thuộc.
Cao Lâm Hạo như không cần hồi máu, nghe được giọng nói của Phí Lan, cậu ta liền hô lên đày tê tái: "Anh Lan, mày không phải người, ngay cả tao mà mày cũng gϊếŧ!"
Diệp Lệnh Úy không mở mic, Phí Lan không nghe thấy tiếng bên này.
Phí Lan điều khiển nhân vật nhắm đến nam sinh có tóc màu hồng nhạt ngồi dưới gốc cây, ống ngắm phóng to lên. Phí Lan tựa như đang xuyên qua nhân vật miêu tả ra mặt, cổ, yết hầu, xương quai xanh của Diệp Lệnh Úy.
"Giỏi thật đấy, lén tôi đi chơi nữa cơ?"
Tựa như chỉ một giây sau, hắn sẽ khiến cho Diệp Lệnh Úy đổ máu ngay tại chỗ.
Hết chương 42.