Chương 2: Ta Lừa Cha, Là Ta Đẩy Cửu Tỷ Tỷ

Giọng nói nhỏ nhẹ của nàng vang lên: “Phụ thân, người đừng khóc, ta ở đây không có chịu khổ, rất tốt.”

Tần Chiêu làm sao có thể tin được lời nói của Tần Chân Chân.

Một đứa trẻ mới hơn ba tuổi, bị phạt đến thôn trang, có thể tốt sao?

Liệu mọi thứ ở thôn trang có thể tốt như ở nhà không?

Hắn nhìn lướt qua nơi ở của Tần Chân Chân, liền lại muốn rơi nước mắt, quá tồi tàn, quá tồi tàn……

“Đều là phụ thân vô dụng, không bảo vệ được ngươi.”

Đích thứ có khác, giữa bọn họ luôn có một khoảng cách không thể vượt, con vợ lẽ vô pháp kế thừa gia nghiệp, nếu có con vợ cả ra làm quan thì con vợ lẽ nhất định phải nhường đường cho con vợ cả.

Trong triều đình thậm chí còn có một quy định vô hình, đó là con vợ lẽ không được ra làm quan.

"Không phải phụ thân vô dụng, mà là Chân Chân đã làm sai, không nên đẩy Cửu tỷ tỷ."

Tần Chiêu bắt đầu trở nên hắc hóa khi Tần Chân Chân bị đưa đến thôn trang và sau cái chết của mẫu thân Hoa thị của nguyên chủ, Tần Chân Chân cũng bắt đầu hắc hoá.

Vì không muốn phụ thân hắc hóa tìm đường chết, Tần Chân Chân đã nhanh chóng thừa nhận sai lầm của mình.

Tần Chiêu sửng sốt một chút, không thể tưởng tượng nhìn tiểu khuê nữ của chính mình, hắn vẫn là lần đầu tiên nghe được tiểu khuê nữ nhà mình nhận chính mình làm sai: “Là Chân Chân đẩy cửu tỷ tỷ của ngươi sao?”

Tất cả mọi người nói Tần Chân Chân đẩy Tần Nhuế Nhuế, nhưng Tần Chân Chân nói với Tần Chiêu nàng không có đẩy, Tần Chiêu liền tin, như thế nào lúc này?

Tần Chân Chân nhéo chính mình ngón tay nhỏ, cúi đầu nói: “Ta lừa cha, là ta đẩy Cửu tỷ tỷ, cho nên ta nên chịu trừng phạt.”

biểu tình trên mặt Tần Chiêu hoàn toàn bị nứt, tại sao vậy!

Hắn không rõ, nữ nhi còn nhỏ tuổi như vậy, như thế nào sẽ có tâm tư ác độc như vậy, nhất định là Cửu cô nương đã khi dễ nàng khiến nàng tức giận.

Tần Chiêu theo bản năng giải thích thây nữ nhi.

Tần Chân Chân nhìn ngoài cửa thấy Chi Lan cố ý đi trang điểm chải chuốt mới trở về, vòng lấy cổ Tần Chiêu, ghé vào đầu vai của hắn, nhỏ giọng nói ở bên tai của hắn: “Phụ thân, nữ nhi biết sai rồi, ngươi không nên tức giận được không, ta sẽ sửa, ta lúc ấy đẩy Cửu tỷ tỷ cũng không biết rơi xuống nước sẽ dọa người như vậy, là Chi Lan nói chỉ cần đem Cửu tỷ tỷ đẩy xuống nước, về sau quần áo xinh đẹp chính là của ta, tổ mẫu cũng sẽ yêu thương ta.”

Những lời này của Tần Chân Chân, đều là thật sự, nguyên chủ sở dĩ ác như vậy là vì Chi Lan. Một nô tỳ “Trung thành và tận tâm, hết lòng vì chủ” nô tỳ cho nàng bày mưu tính kế.

Đương nhiên, nếu là nguyên chủ chính mình thiện tâm sẽ không bị Chi Lan xúi giục.

Tần Chiêu nghe vậy, trong lòng vừa kinh vừa giận, lại đau lòng. Ngày thường nhìn Chi Lan đối với Chân Chân tận tâm tận lực, nhưng hắn không bao giờ nghĩ nàng ta lại dám dạy cho Chân Chân những tư tưởng không tốt như vậy, người này không thể để lại.

Hắn hít sâu một hơi, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nhỏ của Tần Chân Chân giọng trấn an: “Chân nhi không sợ, về sau chúng ta nên cách xa nước. Chân nhi nếu là thích quần áo xinh đẹp cứ nói với phụ thân, phụ thân sẽ mua cho ngươi, chúng ta không tranh với cửu cô nương. Còn có…… phụ thân mẫu thân cùng ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu sẽ yêu thương ngươi, Chân nhi không cần cưỡng cầu tổ mẫu yêu thương được không.”

Thời điểm Hắn nói ra những lời này nội tâm như đao cắt.