Chương 4: Chi Lan... Kỳ Quái

Nhưng Tần Chiêu yêu thương nữ nhi không giới hạn. Hắn lại tin vào lời nói dối vụng về của nữ nhi, nàng vì thế thật sự rất tức giận.

Nuông chiều một đứa trẻ cũng giống như gϊếŧ một đứa trẻ!

Tần Chân Chân trông giống như một đứa bé đáng thương, với thân hình thấp bé và mập mạp bước đến gần Hoa thị, kéo góc váy của nàng và nói một cách đáng thương: “Mẫu thân, ta thực sự biết mình đã sai.”

Hoa thị liếc nhìn Chi Lan không để lại dấu vết, nói: "Trong phòng không cần người hầu hạ, đều lui ra đi!”

Sau khi mọi người trong phòng đã rời đi, chỉ còn lại gia đình ba người, Hoa thị hỏi Tần Chân Chân: “Cha ngươi nói là Chi Lan bảo ngươi đẩy Cửu cô nương?”

Tần Chân Chân ngoan ngoãn gật đầu.

“Trước đây Chi Lan còn nói gì với ngươi nữa?” Hoa thị cảm thấy có chút áy náy, nàng luôn cho rằng mẹ cả là nữ nhi của võ tướng, lại có tiếng là người không dùng thủ đoạn trong nội trạch, cho nên nàng mới không có đề phòng Chi Lan.

Nếu Chi Lan này thật sự có ác tâm thì lần này nàng phải chịu một nửa trách nhiệm về việc nữ nhi mình trở nên như thế này và việc rơi xuống nước.

Tần Chân Chân ngây thơ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, giọng ngọt ngào nói: “Chi Lan còn nói phụ thân là con vợ lẽ, ta là nữ nhi con vợ lẽ, ta không bằng con cháu dòng chính như Cửu tỷ tỷ và những người khác."

"Nếu ta muốn tổ mẫu thích thì phải tranh đấu, nếu không ta sẽ không có gì cả.”

“Nàng còn nói nếu ta không chiến đấu hết mình, ta sau này chỉ có thể gả cho một người vừa xấu, vừa béo lại còn nghèo”.

"Ồ, nàng nói rất nhiều, ta còn không nhớ nổi..."

Tần Chân Chân thấy Hoa thị tức giận đến run rẩy, liền ngậm miệng đúng lúc, sợ nói nhiều nàng sẽ tức đến ngất xỉu.

Tần Chiêu trực tiếp cầm chiếc cốc ném xuống đất, đứa con gái quý giá của ông sẽ không gả cho một tên nam nhân vừa béo, xấu và nghèo.

Chi Lan và những người đang đợi ngoài cửa nghe thấy âm thanh, lập tức hỏi: "Lục gia, phu nhân, có chuyện gì vậy ạ?"

Lúc này, Hoa thị cảm thấy rất khó chịu khi nghe thấy giọng nói của Chi Lan, nàng hận không thể lao ra dùng tay xé nát Chi Lan.

Nàng vẫn luôn thắc mắc tại sao tính tình của phu thê bọn họ luôn hiền lành. Nhưng nữ nhi mình lại có tính cạnh tranh và cổ quái như vậy, hoá ra là như vậy.

Tần Chiêu cũng muốn lập tức gϊếŧ chết Chỉ Lan, nhưng hắn nghiến răng chịu đựng, hít một hơi thật sâu nói: “Không sao đâu, ta cầm cốc không cẩn thận.”

Hoa thị đè nén hận ý trong lòng, dịu dàng ôm lấy Tần Chân Chân nhẹ giọng hỏi: “Chân Chân, nếu mẫu thân không muốn Chỉ Lan hầu hạ ngươi nữa, ngươi có thể quen được không?”

Chi Lan đã hầu hạ Tần Chân khi nàng còn bé. Tần Chân Chân gần gũi với Chi Lan hơn nàng. Với tư cách là mẫu thân, nàng sợ nếu Chi Lan rời đi Tần Chân Chân sẽ không vui nên hỏi.

Tần Chân Chân có chút sợ hãi gật đầu: "Ta có thể quen, Chi Lan... kỳ quái, nàng ôm y phục của phụ thân, cười đến thực đáng sợ.”

Hoa thị đầu ong ong, cứng ngắc vặn vẹo cổ, khó có thể tin nhìn Tần Chiêu.

Tần Chiêu tức giận đến đỏ bừng mặt, cảm thấy bị xúc phạm, bị vũ nhục và ghê tởm!

Quần áo của bọn họ đều do người hầu giặt. Nếu người hầu thật sự muốn trộm một hai món, bọn họ thật sự không biết.

Tần Chiêu mở cửa, trực tiếp ra lệnh cho Xương Minh bắt Chi Lan, đồng thời yêu cầu Lưu ma ma bên cạnh Hoa thị lục soát phòng của Chi Lan.

Quốc công phu nhân rất nghiêm khắc trong việc quản lý gia đình, điều đầu tiên bà không cho phép là nha hoàn quyến rũ nam nhân nếu Chi Lan thực sự giấu quần áo của mình, Chi Lan có thể bị trừng phạt.