Chương 3: Phụ Thân, Nữ Nhi Cũng Nhớ Mẫu Thân

Quốc công phu nhân cùng bọn họ không có bất luận cái gì quan hệ huyết thống, không đối sử tệ với họ đã là tốt lắm rồi

Những bằng hữu mà hắn giao hảo đều là con vợ lẽ, so với hắn thảm hơn rất nhiều, Sẽ không quá lời khi nói rằng họ sống như những con chó.

Vốn dĩ hắn không muốn nói cho nữ nhi mình biết sự thật tàn nhẫn này, nhưng bên người nữ nhi lại có một nha hoàn không có ý tốt, có một số việc không nói rõ với nữ nhi chỉ sợ nàng sẽ bị hại chết.

Tần Chân Chân không có nhìn đến, ánh mắt của Tần Chiêu lúc này một mảnh lạnh băng, rất là dọa người.

Tần Chân Chân dùng sức gật gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Ân, phụ thân ta hiện tại đã biết. Ta biết ta không phải cháu gái của tổ mẫu thân, cửu tỷ tỷ mới phải.”

Tuy rằng con vợ lẽ gọi đại phu nhân là mẫu thân, nhưng nguyên bản bọn họ chính là không có quan hệ huyết thống không chút liên quan nào!

Tần Chiêu nghe những lời nói hiểu chuyện của nữ nhi, lại càng thêm đau lòng.

Tần Chiêu nói: “Phụ thân cùng mẫu thân đều thực yêu thương Chân nhi, cho nên Chân nhi cũng không cần khổ sở được không.”

Cha con hai người nói rất nhiều lời nói, Tần Chiêu thấy thời gian không còn sớm, vạn phần không muốn cho người mang xe ngựa lại.

Chi Lan đưa hắn đi ra ngoài, hồng hốc mắt nói: “Lục gia, tiểu thư sống một mình ở thôn trang, nàng nhỏ như vậy thật đáng thương. Nàng vẫn luôn ngóng trông Lục gia tới đây thăm nàng, không bằng ngài ở lại cùng với tiểu thư mấy ngày!”

Tần Chân Chân ở kiếp trước chưa từng trải qua tình cảm gia đình. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, bé đã cảm nhận được tình phụ tử mãnh liệt từ Tần Chiêu.

Nàng ngồi trong lòng Tần Chiêu có chút không muốn buông ra nhưng sau khi nghe Chi Lan nói nàng lại nói: "Phụ thân, nữ nhi cũng nhớ mẫu thân. Hôm nay phụ thân về trước, ngày mai lại đưa mẫu thân đến thăm nữ nhi có được không?”

"Được rồi, ngày mai ta sẽ mang bánh đậu đỏ và bánh táo tàu đến cho ngươi." Tần Chiêu nói với vẻ rất mực yêu thương, nhưng trong lòng lại đang nghĩ cách đưa Chi Lan rời khỏi Tần Chân Chân.

“Ừ, được thôi~~”

Hai món này đều là món ăn ưa thích của nguyên chủ.

Sau khi tiễn Tần Chiêu rời đi, Chi Lan lo lắng nói: “Tiểu thư, sao không giữ lão gia ở lại đây?”

Tần Chân Chân vẻ mặt ngây thơ nhìn Chi Lan, có chút lo lắng hỏi: “Chi Lan, ngươi bị bệnh à? Lúc trước không phải ta đã nói với phụ thân ngày mai màng mẫu thân đến sao! Ngươi nên đi mời đại phu! Ta thấy bệnh của ngươi cũng không nhẹ nên nghe không rõ lắm.”

Chỉ Lan: “…” nàng không có bệnh!

Không biết tại sao, sau khi tiểu thư đến Trang Tử, lời nói của nàng luôn khiến người ta nghẹn.

Trước kia nàng nói cái gì Tần Chân Chân sẽ luôn làm theo lời nàng nói, bất cứ điều gì.

Tần Chân Chân không quan tâm Chi Lan có vui hay không, nàng yêu cầu Tần Chiêu mang Hoa thị đến là để giải quyết Chi Lan.

Dựa theo nội dung trong sách, đại nho lục quốc Văn Tử Nhân trong máy ngày này sẽ ăn mặc như một người khất cái ở phố Trường Ninh ăn xin.

Nàng muốn bái Văn Tử Nhân làm sư phụ, mặc dù nàng không biết liệu mình có thể thành công hay không, nhưng nếu Chi Lan tiếp tục ở lại thì sẽ rất rắc rối.

Ngày hôm sau, Hoa Thị và Tần Chiêu tới sớm. Hoa Thị cũng không có nhiệt tình như Tần Chiêu, lạnh lùng liếc nhìn Tần Chân Chân nói: “Phụ thân ngươi nói ngươi biết sai rồi?”

Nếu không phải nàng nghe được Tần Chiêu nói như vậy, nàng cũng sẽ không nguyện ý đi tới gặp Tần Chân Chân.

Bởi vì chuyện này mà mấy ngày nay nàng cùng Tần Chiêu cãi nhau, nàng chủ trương trẻ con nên được dạy dỗ khi còn nhỏ.