Chương 6

----------------------------------------

“Hoắc thái thái, tôi vào được không?”

“Vào đi.” Tiêu Kiều vội đứng lên, nhìn Diệp Tường khí chất đạm nhiên, có chút phức tạp.

Trăm triệu lần không nghĩ tới, người vì chính mình phục vụ cư nhiên lại là nữ chính.

Bất quá…

Cô dùng sức nhớ lại, đoạn thời gian này, Diệp Tường hẳn nên là trợ lý đắc dụng nhất bên người Hoắc Đình Quân.

Nhưng hôm nay người đi theo hắn rõ ràng là Dương Thành, mà Diệp Tường lại thành trợ lý của Dương Thành.

Cốt truyện lại một lần nữa có chỗ lệch lạc...

Trong lòng Tiêu Kiều từ trầm tư chuyển thành kinh ngạc, nhìn bóng dáng của Diệp Tường.

Không hổ là nữ chính dưới ngòi bút của cô, người đẹp, tâm thiện, chỉ là khi nhìn cô ấy làm loại việc vụn vặt này, trong lòng cô có hơi hoảng.

“Hoắc thái thái, đây là phòng nghỉ của Hoắc tổng, cô ở bên này dùng cơm đi.”

Sau khi dọn ra bữa sáng, Diệp Tường buông khay, đứng ở một bên.

Tiêu Kiều khách sáo cười cười: “Như thế này là được rồi, cô bận thì cứ đi trước đi.”

“Được, tôi ở ngay văn phòng bên cạnh, Hoắc thái thái có việc gì thì cứ gọi tôi, a, đúng rồi, chúc cô tân hôn vui vẻ.”

Trên mặt Tiêu Kiều hiện lên nụ cười cứng ngắc, hiện tại có thể xem như cô đoạt mất một phần nhân duyên vốn nên là của nữ chính.

“Cảm ơn.”

Tiêu Kiều ngồi xuống, đưa lưng về phía Diệp Tường, nhìn phần cháo tôm đã được người khác bỏ vỏ cẩn thận, đặt ngay ngắn trước mặt cô, có chút đau đầu.

Nguyên nhân dẫn đến sự thay đổi của Hoắc Đình Quân, chính cô còn chưa có tìm hiểu ra được. Nữ chính cũng có chút không thích hợp, hiện tại cô chỉ có thể yên lặng chờ mong, những cái giả thiết khác cùng tiểu thuyết của cô vẫn giống nhau.

Bằng không, cho dù cô biết rõ tình tiết của truyện thì cũng đâu có tác dụng gì.

Trong lòng cô rối loạn thành một đoàn.

Chỉ là những suy nghĩ hỗn độn này, tại thời điểm sau khi cô cầm lấy cái muỗng uống một ngụm cháo, tất cả đều biến mất không thấy tung ảnh.

Đôi mắt sáng lên bất ngờ, nhìn cháo tôm bỏ vỏ trước mặt.

Ôi mẹ ơi, cô còn chưa từng ăn cháo nào ngon như vậy!

Trong tức khắc, trước mắt cô chỉ còn lại đồ ăn ngon.

Hội nghị kết thúc, Hoắc Đình Quân trở lại văn phòng, đập vào mắt là hình ảnh người con gái đang xoa bụng đi ra từ phòng nghỉ.

“No căng?”

Vừa vặn bị bắt, cả người Tiêu Kiều có chút cứng ngắc.

“Còn tốt, ăn có hơi nhiều.”

Hoắc Đình Quân nhìn cô hơi xoa bụng, nói với người phía sau cô: “Về sau lượng thức ăn bỏ bớt ba phần.”

Lỗ tai Tiêu Kiều đều đỏ cả lên, cô xấu hổ cúi đầu nhìn mũi chân mình.

o(*////▽////*)q

Mất mặt quá đi!!!

“ Kêu người đem cô ấy ra ngoài đi dạo một chút.” Hoắc Đình Quân đi đến bàn làm việc, trên bàn, có hai tập văn kiện đang chờ hắn xử lý.

Dương trợ như cũ an bài Diệp Tường đi theo cô.

Lúc này nhìn thấy cô ấy, Tiêu Kiều đã không còn phản ứng quá lớn.

“ Mọi người làm việc đi, tôi ra ngoài trước.”

Cho dù không có Hoắc Đình Quân, cô cũng sẽ rời khỏi văn phòng.

Chuyện ở Hoắc thị, cô hoàn toàn không có ý nhúng tay vào.

Hoắc Đình Quân ngẩng đầu nhìn cô một cái, trên mặt nhìn không ra biểu tình gì: “Mệt mỏi thì trở về.”

Tiêu Kiều nỗ lực nặn ra một nụ cười.

Mới rời khỏi văn phòng không lâu, cô liền nghe được lời nói tràn đầy hâm mộ của Diệp Tường “ Tình cảm của Hoắc thái thái cùng Hoắc tiên sinh thật tốt.”

Tiêu Kiều chân trái vướng vào chân phải, suýt té ngã.

Còn may Diệp Tường phản ứng rất nhanh, duỗi tay đem cô đỡ lấy kịp.

“Hoắc thái thái, cô không sao chứ?”

Nhìn ánh mắt chân thành của người đối diện, Tiêu Kiều hơi chột dạ.

Cô nhanh chóng đứng thẳng người, xua tay nói: “Không sao, không sao, cô có việc thì cứ vội đi đi, tôi đi loanh quanh khắp nơi một chút là được.”

“ Công việc hiện tại của tôi chính là tiếp đãi Hoắc thái thái cô thật cẩn thận nha. Tầng này tuy không có gì đẹp, nhưng thật ra ở ngay bên cạnh có một TTTM lớn, Hoắc thái thái muốn qua đó đi dạo chút không?”

Lời này làm Tiêu Kiều nhớ lại lời của Mama đại nhân nói cùng cô trước đó, cảm thấy có chút vô lực.

Những bộ quần áo đó rõ ràng rất đẹp, nhưng cứ như vậy tất cả đều bị quyên tặng ra ngoài, tuy rằng không lãng phí, nhưng cô chính là vẫn đau lòng!!!

“Đi thôi, đi xem một chút cũng được”

Cô không có cách nào hình dung ra được hình ảnh Hoắc Đình Quân dẫn chính mình đi mua quần áo, loại việc nhỏ này, thật sự không dám làm phiền.

“Tôi nói với Dương trợ một tiếng.”

Sau khi nhắn tin xong, hai người tiến vào thang máy, ở thời điểm cửa thang sắp đóng lại, bỗng nhiên từ bên ngoài xuất hiện một cánh tay.

Cửa thang máy lại mở ra.

Trong tay Hoắc Đình Quân cầm một cái thẻ đen lấp lánh.

“Cầm đi, phòng ngừa vạn nhất.”

Tiêu Kiều đang muốn mở miệng từ chối thì bàn tay cô bị một lực kéo qua, sau đó thẻ đen đã yên vị ở trong tay.

“Tôi bận việc xong sẽ đi tìm em.”

Nói xong, Hoắc Đình Quân cứ vậy mà rời đi, nhanh như gió, Tiêu Kiều vốn định muốn từ chối, cũng không có cơ hội.

Nhìn thẻ đen lấp lánh chói mắt, cô cảm giác mắt có điểm đau.

Cố tình lúc này, bên tai còn truyền đến thanh âm cực kỳ hâm mộ của Diệp Tường:

“Hoắc thái thái, loại thẻ này tổng số lượng rất ít, tiêu phí gần như không có hạn mức cao nhất, Hoắc tổng đối xử với cô thật sự rất tốt.”

“Không có hạn mức cao nhất?” Tiêu Kiều nhướng mày, cái này làm cô cảm thấy hứng thú.

Diệp Tường ấn chọn tầng một, giải thích: “Hạn mức cao nhất cực cao, cơ bản chính là không có khả năng tiêu phí đến được mức đó.”

“Ra là như vậy!” Tiêu Kiều tròng mắt xoay chuyển, sau đó nhoẻn miệng cười: “Vậy đi hàng mua quần áo trước, chờ lát nữa lại phiền cô dẫn tôi đi những điểm khác sau.”

Ánh mắt Diệp Tường từ trên thẻ đen dời sang nơi khác, thành thành thật thật đi ở một bên.

Nửa giờ sau, trong văn phòng, tiếng chuông tin nhắn điện thoại liên tiếp không ngừng vang lên.

Tất cả đều là trừ tiền.

Hoắc Đình Quân chỉ liếc mắt một cái liền buông điện thoại, không để ở trong lòng chút nào.

Chỉ là hai giờ sau đó, người đi vẫn chưa trở lại làm hắn hiếm khi tò mò mà hỏi Dương trợ:

“Hai người đó hiện tại đang ở đâu?”