Chương 3: Bức hôn

---------------------------------

Ánh mắt hắn hơi hạ xuống, từ trong tay trợ lý tiếp nhận túi văn kiện, ngữ khí bình đạm: “Ngồi đi.”

Một khắc khi nghe được thanh âm Hoắc Đình Quân, Tiêu Kiều đáy mắt đều tỏa sáng, cô đã từng dùng qua vô số từ ngữ trau chuốt để hình dung về tiếng nói của nam nhân này, hiện tại nghe được, tự nhiên thấy từ ngữ của mình còn chưa đủ. Thật sự… quá dễ nghe.

Hơn nữa cái gương mặt kia, hoàn toàn chính là bộ dáng mà cô thích, không hổ là người có thể khiến tâm ý của nữ chính dao động, quá dễ nhìn!

Sự khẩn trương toàn bộ đều biến mất không thấy bóng dáng, cô từ sau lưng Kiều Mỹ La đi ra, nói cười tự nhiên, ngồi xuống: “Anh nói đi, tôi nghe.”

Nhan khống chính là không thể nói lý như vậy đấy.

Hoắc Đình Quân ngẩng đầu nhìn cô, thái độ không có gì biến hóa.

Kiều Mỹ La mở miệng, chuẩn bị xuống sân khấu: “Hoắc tiên sinh cứ tự nhiên đi, bác cùng với lão Tiêu đi ra ngoài một chút, buổi sáng không khí khá tốt.”

Bất quá trước khi đi, bà còn cúi người ở bên tai Tiêu Kiều nói một câu đe dọa: “Nhớ rõ thẻ ngân hàng của con.”

Trên mặt Tiêu Kiều nụ cười cứng đờ, tiếp tục nhìn Hoắc Đình Quân.

Đối với động tác nhỏ của hai người, Hoắc Đình Quân không để ở trong lòng.

Rất nhanh, phòng khách chỉ còn dư lại hai người bọn họ, lúc này, Tiêu Kiều lại có chút khẩn trương.

“Văn kiện này, em nhìn xem chút.”

Lúc nghe thanh âm của Hoắc Đình Quân, Tiêu Kiều liền cảm thấy đây là một loại hưởng thụ, nhưng khi nhìn đến văn kiện hắn đưa qua, tươi cười ở trên cô mặt ngưng kết, dần dần biến mất, lạnh lẽo ở tứ chi lan rộng đến mọi ngóc ngách trong cơ thể, đông lạnh đến cô phải rùng mình.

“Hoắc tiên sinh, anh có ý gì?”

“Không bằng chúng ta tới nói một chút, tin tức chuỗi tài chính Tiêu thị đứt gãy mà truyền ra ngoài sẽ như thế nào đây?”

Hoắc Đình Quân thân thể dựa về phía sau, mặt vô biểu tình.

Chỉ là đơn giản thay đổi dáng ngồi, Tiêu Kiều liền cảm thấy chính mình bị ép tới thở không nổi.

Đối phương khí thế quá trâu bò.

Hơn nữa tình tiết này, trong sách có ghi.

Cô nhớ rất rõ ràng, đấy là khi nguyên chủ quấn lấy Hoắc Đình Quân, hơn nữa còn đưa ra một cái vật trang sức nữ chính đặc biệt thích, Hoắc Đình Quân lúc này mới ra tay giúp trợ Tiêu thị vượt qua nguy cơ.

Nhưng là bây giờ đây, cô sáng sớm liền đem vật trang sức cất đến tủ sắt để thẻ ngân hàng, đó là vật Kiều Mỹ La nữ sĩ đưa, thuyết minh đây là đồ gia truyền, cô sẽ không mang nó ra.

Lúc này nữ chính không có cơ hội nhìn đến vật trang sức, vậy thì… hắn áp chế cô với mục đích gì được đây?!

“Hoắc tiên sinh muốn như thế nào mới nguyện ý giúp Tiêu thị một lần?”

“Hoắc tiên sinh?” khóe môi Hoắc Đình Quân gợi lên một tia tươi cười bình đạm: “Em trước kia đều là gọi tôi là A Quân, về sau đều sẽ như vậy.”

A Quân! Cả người Tiêu Kiều nổi da gà từng đợt.

“Hoắc tiên sinh, như vậy……”

“Tiếp tục đề tài vừa rồi.” Hoắc Đình Quân đem đề tài kia kéo trở về, mặt vô biểu tình nhìn Tiêu Kiều: “Em cảm thấy có cái gì đáng để tôi ra tay giúp Tiêu thị?” Một câu hỏi bình thường, nhưng lại làm Tiêu Kiều vô pháp trả lời.

Gần đây cô ăn đến béo lên một ít, thể trọng đại khái vẫn có thể đánh… Trực tiếp động thủ đi!

“ Mẹ của em hành sự bừa bãi, ở bên ngoài đã đắc tội không ít người, một khi công ty nhà em phá sản, tất sẽ có người tre già măng mọc đến bỏ đá xuống giếng, em cảm thấy với cái tính kiêu ngạo của em trước kia, hậu quả… sẽ như thế nào… ?”

Tiêu Kiều:…

Thật lòng mà nói cô cũng không dám tưởng tượng.

Bất quá...

“Hoắc tiên sinh, anh cố ý đến đây một chuyến, không phải chỉ vì cho tôi biết, Tiêu thị sắp phá sản chứ?”

“Đổi cách xưng hô, không thì hiện tại tôi sẽ ngay lập tức làm cho Tiêu thị phá sản.”

Tiêu Kiều:…

CMN!!

“A… A Quân.” Gian nan kêu ra hai tiếng này, Tiêu Kiều cảm giác như lông tơ toàn thân đều dựng đứng hết cả lên.

Này mẹ nó tình huống này là như thế nào vậy?!!

Người trước mắt này không phải người dưới ngòi bút của cô sao!!!

“ Anh… Anh gần đây……” có phải trúng tà không, mấy chữ sau ở giữa môi cô dạo qua một vòng, vẫn là bị cô nuốt xuống

Cô sợ nói ra xong, chính mình bị diệt khẩu.

“Tôi gần đây sống rất tốt,” thời gian trọng sinh tuy rằng không dài, nhưng tất cả đều xuôi gió xuôi nước: “Em thấy, thay vì ngồi chờ Tiêu thị phá sản sau đó bị người dẫm ch*t, thì gả cho tôi làm vợ tôi không phải chính là sự lựa chọn tốt sao, sẽ không ai có can đảm chọc đến em.”

Tiêu Kiều vừa nghe, hai mắt liền trừng đến tròn xoe, nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến sẽ nghe thấy hắn nói lời này, bạch nguyệt quang của hắn không phải nữ chính sao?!

Nhầm đối tượng rồi cha ơi!!!

“Hoắc… A Quân...” dưới cái nhìn lạnh lùng của Hoắc Đình Quân, cô không thể không gian nan mà sửa miệng: “Chúng ta đã chia tay rồi mà, lúc này nói chuyện hôn sự có phải hơi… không… không quá thỏa đáng?”

Ở thời điểm này, đương nhiên sẽ không có người nào dám tìm chết mà đi trêu chọc đại lão, nhưng một năm sau, hắn sẽ thua ở trong tay nam chính a…

Quý trọng sinh mệnh, rời xa đại lão.

Cô chỉ nghĩ khẽ meo meo sống tạm bợ, nằm đợi đến happy ending!

“Tôi có cùng em nói hai chữ chia tay sao?”

Tiêu Kiều ngẩn ra, thật nỗ lực nhớ lại, sau đó lắc đầu, khổ ba ba mở miệng: “Hình như ...không…… Không có.”

Hắn chỉ nói một chữ: Lăn!