Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Sách, Ta Phát Hiện Đại Lão Trọng Sinh

Chương 19: Tiếp tục kéo lên trên

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nín thở đợi hai người rời đi, Kim Nghê nghĩ mà vừa sợ vừa ghen ghét.

Nhìn người khác cuộc sống lên hương, nhưng chính mình lại không có chỗ nào tốt, càng ngẫm càng không cam lòng.

Hơn nữa một khi chuyện hôm nay truyền ra, sẽ có rất nhiều người tới tìm phiền toái.

Không được, cô ta nhất định phải nghĩ cách đem chuyện này áp xuống……

Lúc này Tiêu Kiều căn bản không có tâm tư nghĩ xem Kim Nghê tính toán cái gì .

Cô cúi đầu nhìn tay Hoắc Đình Quân, khóc không ra nước mắt.

Sớm biết sẽ chạm mặt anh ở chỗ này, cô liền trực tiếp lựa chọn đi thẳng đến sân bay luôn, nút tay áo cứ để Diệp Tường đến đây lấy là tốt rồi.

Về phần Kiều Mỹ La nữ sĩ, nhiều nhất thì cô cũng chỉ phải ở trong điện thoại chịu trận một hồi, dù sao cũng sẽ không thương gân động cốt, nhưng bị Hoắc Đình Quân ấn ở trên giường làm chuyện kia……

Vừa nghĩ tới, cả người Tiêu Kiều liền nhịn không được run lập cập.

Hoắc Đình Quân giống như cảm nhận được sự run rẩy rất nhẹ, anh dừng bước chân, cúi đầu nhìn người đứng bên cạnh mình:

“Lạnh sao?”

Tiêu Kiều vừa định nói không phải, nghĩ nghĩ một chút lại thay đổi chủ ý.

“Có một chút, chắc do điều hòa ở đây nhiệt độ hơi thấp. Nếu không thì …tôi tự mình trở về trước...?”

Để Hoắc Đình Quân đi cùng mình quanh TTTM, Tiêu Kiều trong lòng mạc danh sinh ra một loại cảm giác như phạm phải tội ác.

Cô không có bản lĩnh kiếm tiền gì, còn muốn kim chủ ba ba bồi đi dạo phố, ảnh hưởng tiến độ kiếm tiền của ba ba.

Này cũng quá không biết điều đi?!!

Hơn nữa Hoắc Đình Quân xác định, hiện tại bọn họ là đi dạo phố sao?

Đi dạo phố trong ý tứ của anh thực sự là theo nghĩa đen, chỉ đi dạo. Còn các loại cửa hàng, đừng nói là vào, căn bản là anh còn không thèm liếc một cái!

Bất quá có hơi kỳ quái, Hoắc Đình Quân ở chỗ này, vậy còn Dương Thành đâu?

Bình thường trong thời gian làm việc, hai người vẫn luôn như hình với bóng với nhau.

Cô mới vừa nghĩ đến Dương Thành, Hoắc Đình Quân liền nhắc tới tên của hắn.

“Vậy, tôi gọi Dương Thành qua đưa em trở về.”

“Cậu ấy ở đâu vậy?” Ánh mắt Tiêu Kiều nhìn khắp nơi, cũng không thấy bóng hình của Dương Thành.

“Đi làm một vài thủ tục, chúng ta đến bãi đỗ xe trước đợi cậu ta.”

Tuy rằng cửa hàng đã chuyển tới trên danh nghĩa của Tiêu Kiều, nhưng vẫn còn rất nhiều vấn đề giấy tờ chưa được giải quyết thỏa đáng.

Tiêu Kiều không tình nguyện gật đầu.

Trên đường đi xuống bãi đỗ xe, cô vắt hết óc cũng không nghĩ ra biện pháp nào để thoát thân.

Bất giác, hành động nhìn giờ nhiều lần trong một khoảng thời gian ngắn của cô đã lọt vào tầm mắt của Hoắc Đình Quân.

“Tranh thủ thời gian nhanh một chút, không sợ là nhạc mẫu* sẽ sốt ruột chờ.”

(*Nhạc mẫu: Mẹ vợ

Đoạn này ad ko edit thẳng luôn vì hai nhân vật chính vẫn chưa có quá nhiều tình cảm, gọi nhạc mẫu sẽ ổn hơn)

Hoắc Đình Quân nói một câu, làm Tiêu Kiều càng thêm sốt ruột.

Nếu lúc này bị đưa trở về, nghênh đón cô tuyệt đối chính là một hồi thao thao bất tuyệt từ Kiều Mỹ La nữ sĩ.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

Hiện tại cô một chút ý định trở về cũng không có, không muốn bị nhắc mãi, cũng không muốn buổi tối lại cùng Hoắc Đình Quân ngủ trên một cái giường.

“Diệp Tường sẽ tiếp bà ấy giúp tôi trước.” Tiêu Kiều tròng mắt lộc cộc chuyển, trong lòng tính toán các loại, muốn tìm một cái đường ra cho mình.

“Muốn ra nước ngoài chơi sao?”

Hoắc Đình Quân đột nhiên thả ra một quả bom, làm người còn đang suy nghĩ biện pháp bên cạnh thân thể cứng đờ, nụ cười tắt ngấm, mắt trơn tròn nhìn sang, buột miệng nói:

“Làm sao anh biết?”

“Không đúng… Không phải… Ý...ý tôi không phải vậy”

Lúc phản ứng lại bản thân vừa lỡ miệng, Tiêu Kiều vội sửa lời, ý định muốn cứu vãn một chút, đáng tiếc những chuyện Hoắc Đình Quân biết so với trong tưởng tượng của cô còn nhiều hơn.

“Bãi biển nước J phong cảnh tuy rằng không tồi, nhưng bên đó đang tương đối loạn, còn không bằng đi đảo của nhà mình, tôi đã kêu người chuẩn bị tốt, buổi tối đi máy bay tư nhân qua đó luôn được không?”

Được không sao..?

Hoắc Đình Quân đều đã nói như vậy, cô có thể từ chối sao?

Đương nhiên là gật đầu.

Cô như thế nào lại tin Diệp Tường sẽ thực sự giữ kín miệng, dù sao Hoắc Đình Quân mới là sếp chân chính của cô ấy, anh làm sao biết chuyện này, không cần nghĩ cũng hiểu.

Bất quá..., đi đảo tư nhân cũng khá tốt.

Không có Hoắc Đình Quân, không có Kiều Mỹ La, cô một mình một người tự do tự tại, ...cũng không khác ra nước ngoài mấy.

Tiêu Kiều trong tức khắc suy nghĩ thông suốt, lại vui vẻ cười nói: “Cứ như vậy đi!”

Khóe miệng Hoắc Đình Quân trong giây lát nhếch lên tươi cười nho nhỏ, bất quá thanh âm vẫn như cũ nhàn nhạt:

“Thích thì tốt. Vậy bây giờ em trở về hay cùng tôi qua công ty? Nếu muốn đi công ty, bên phía nhạc mẫu tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa.”

Hiện tại cách thời điểm tan tầm còn tận hai giờ.

“Vẫn là thôi đi, để lần sau, tôi về nhà trước, anh bận việc công ty thì mau đi đi.”

Tiêu Kiều nghĩ cũng không cần nghĩ, trực tiếp từ chối.

Hoắc Đình Quân không có công khai quan hệ hai người bọn họ ra bên ngoài, lúc này cô bỗng nhiên đến công ty, khẳng định sẽ có người tung tin đồn nhảm.

Hơn nữa nhân duyên của nguyên chủ ở Hoắc Thị đích xác có chút không tốt.

Chỉ dựa vào mấy chuyện tốt trước kia cô làm, cũng đã thu được không ít "antifan", người không ưa cô căn bản không thiếu.

Cô lại không phải ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm, tự tìm ngược đi nghe mấy lời đâm chọc mình.

“Vậy tôi cũng về nhà, thuận tiện chào hỏi nhạc mẫu một chút.”

Tiêu Kiều đang khom lưng chuẩn bị lên xe, vừa nghe thấy lời này, chân không cẩn thận bước hụt ở cửa xe, đầu gối bị va chạm, đau đến mặt đều nhăn lại.

Hoắc Đình Quân vội đưa tay đỡ lấy cô, nhíu mày: “Sao lại bất cẩn như vậy?”

“Không sao…… Không có việc gì, chỉ là va một chút.”

Tiêu Kiều không được tự nhiên rút tay ra, tươi cười trên mặt có chút vặn vẹo.

Tổn thọ a, tình huống này là như thế nào!

Đại lão, anh không vội sao?

Công việc chồng chất đang chờ anh, hợp đồng nghìn tỷ đang chờ anh!

Mặc dù Hoắc Đình Quân với cô cùng nhau trở về, cũng không phải không có điểm lợi.

Ít nhất, có thể dời đi lực chú ý của Kiều nữ sĩ.

Nhưng là cô vẫn có chút không muốn đi về cùng với Hoắc Đình Quân

“Cuộn ống quần lên, tôi xem một chút.”

Cô vừa ngồi vào, Hoắc Đình Quân cũng động tác cực nhanh vào theo rồi đóng cửa lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chân cô.

Tiêu Kiều theo bản năng khom lưng túm lấy ống quần, lắc đầu.

“Không có việc gì, tôi cảm thấy khá ổn...”

“Đề phòng tôi?”

Thanh âm của Hoắc Đình Quân trầm xuống mấy phần, khí lạnh tràn ra bên ngoài.

Tiêu Kiều vội lắc đầu: “Không, không có.”

Nói xong, vì để có tính xác thực hơn, cô còn đưa tay ra, động tác cực nhanh vén ống quần lên, chỉ vào chân mình.

“Anh xem này, một chút đỏ cũng không có.”

“Bị va chân nào cũng không tự mình biết? Em là đồ ngốc sao?”

Tiêu Kiều:….

“Ây nha, thật sự không có việc gì mà.” Đổi qua chân còn lại, Tiêu Kiều dẩu miệng lầm bầm.

Hoắc Đình Quân nhìn ống quần mới kéo đến bụng chân, bỏ qua sự kháng nghị của cô, sắc mặt bất biến, lạnh lùng nói: “Tiếp tục kéo lên trên.”

MMP*!

(* MMP: Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI. Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là “Đ-Ĩ M-Ẹ M-ÀY”.)

__________________
« Chương TrướcChương Tiếp »