Chương 18: Loại cảm giác ỷ thế hϊếp người này thực sự quá sung sướиɠ.

___________

“Hoắc…… Hoắc…… Hoắc tiên sinh……”

Nhìn Hoắc Đình Quân đứng ở bên người Tiêu Kiều, hai người tìm tra cảm giác toàn thân đều không ổn.

Tại sao vị này lại ở đây?

Vào lúc này, ý nghĩ trong lòng hai người bọn họ, lại có chút giống Tiêu Kiều thời điểm vừa mới nhìn thấy Hoắc Đình Quân trong cửa hàng.

Tiêu Kiều đắc ý nhướng mày, ánh mắt khıêυ khí©h nhìn hai người sắc mặt đại biến, hơi hơi nâng cằm lên, duỗi tay về phía Kim Nghê: “Nút tay áo, có thể trả tôi chưa?”

Cảm giác có đại lão chống lưng, …hắc hắc.. đủ sảng khoái!

Hoắc Đình Quân tầm mắt mang theo ý lạnh cực nhanh xẹt qua hai người đối diện, lại rũ mắt nhìn Tiêu Kiều, thanh âm dễ nghe như cũ nhàn nhạt ẩn ẩn tia nuông chiều:

“Bị đoạt?”

Kim Nghê nhanh chóng đưa hộp trang sức ra, cả người run rẩy mở miệng nói:

“Hoắc…… Hoắc tiên sinh, …… xin lỗi……”

Tiêu Kiều chết tiệt, cố ý không nói Hoắc tiên sinh ở chỗ này, là định xem mình xấu mặt sao?

Dáng vẻ diễu võ dương oai kia… mẹ nó.. tức chết cô ta!

Kim Nghê trong lòng điên cuồng chửi rủa Tiêu Kiều sớm đã quên ai mới là người gây hấn trước.

Tiêu Kiều tiếp nhận hộp trang sức liền cảm thấy cả người thoải mái, nhìn hai người đối diện, cô cười khıêυ khí©h, sau đó lại làm bộ như nhớ ra cái gì, ủy khuất ba ba nhìn về phía Hoắc Đình Quân: “A Quân, trước đó bọn họ nói với tôi rất nhiều thứ thật quá đáng, nói tôi phải trả giá cái gì tương đương, còn có, cặp nút tay áo này trân quý như vậy, nếu như trộm ra, sẽ bị phán tù bao nhiêu năm ..gì đó..”

Trên mặt Kim Nghê xẹt qua tia hoảng loạn, khuỷu tay đẩy đẩy người bên cạnh cầu cứu, trên mặt tươi cười giả tạo mang ý lấy lòng nói: “Tiêu Kiều, hiểu lầm thôi mà, tất cả đều là hiểu lầm, chuyện vừa rồi là tôi đang đùa với cô thôi.”

“Nút tay áo, chúng ta chỉ mượn lại đây thưởng thức một chút, hiện tại đã vật về với chủ.”

“Đùa, cô chắc chắn sao?” Tiêu Kiều cằm khẽ nhếch, cười lạnh nhìn sắc mặt hoảng hốt của Kim Nghê.

Trách không được sẽ có đủ các kiểu công tử bột ăn chơi trác táng, loại cảm giác ỷ thế hi*p người này thực sự quá sung sướиɠ.

Bất quá cô hiện tại cũng không tính là ỷ thế hi*p người, rõ ràng là hai người kia tự tìm phiền toái trước.

“Chắc …chắc chắn.” Kim Nghê vội vàng gật đầu không ngừng, thỉnh thoảng còn trộm nhìn lén Hoắc Đình Quân, hiện tại trong lòng cô ta ngoại trừ hoảng sợ, thì chính là hâm mộ ghen ghét Tiêu Kiều.

Hai người này ở bên nhau khi nào, làm sao cô ta một chút tiếng gió cũng không thu được.

Nếu cô ta sớm biết bọn họ lại chung một chỗ, chuyện tranh đoạt nút tay áo hôm nay nhất định sẽ không phát sinh.

“Tiêu Kiều, chúng ta không phải vẫn luôn là bạn tốt sao, vừa rồi tôi chỉ đùa một chút thôi, cô cũng đừng chấp nhặt.”

Tiêu Kiều nhịn không được mắt trợn trắng, duỗi tay chỉ vào mũi mình, một bộ tức giận không nói lý hỏi ngược lại: “Cô nhìn mặt tôi xem, trên này có viết chữ đồ ngốc không, tôi với cô là bạn thân? Thân ai nấy lo?”

Kim Nghê:……

Lúc này, cô ta chỉ có thể đánh chết không nhận, hậu quả làm Hoắc Đình Quân tức giận cô ta gánh không nổi.

Hôm nay Tiêu Kiều mua nút tay áo, vô cùng có khả năng là để đưa cho Hoắc Đình Quân.

Nghĩ đi nghĩ lại cô ta vẫn không thể hiểu nổi, Hoắc Đình Quân rốt cuộc như thế nào lại coi trọng Tiêu Kiều.

Cô từ đầu đến chân cũng chỉ có mỹ mạo gánh còng lưng, là một cái bình hoa không có não chân chính.

“Đùa của cô, chính là lôi kéo người khác cùng nhau tới bắt nạt tôi?” Tiêu Kiều căn bản là không có ý định tha cho Kim Nghê, nhất quyết cắn chặt không nhả. Cô còn cố tình nhấn mạnh hai chữ “ bắt nạt” một bộ dáng chính là sợ chuyện không đủ lớn.

Tiêu Kiều nhìn thoáng qua Hoắc Đình Quân, hắn một chữ cũng không phát ra nhưng ánh mắt nhìn hai người đối diện đã lạnh đến độ giống như nhìn người chết.

Chân Kim Nghê làm sao có thể chịu nổi loại áp lực này, run đến kém chút thì quỳ xuống.

Vị công tử bột vừa thấy đề tài bắt đầu lan đến mông mình, ngay lập tức phủi sạch quan hệ, bán Kim Nghê không chút do dự.

“Tiêu tiểu thư, tôi.. tôi không phải có ý đó, tất cả đều là do cô ta xúi giục! Vốn tôi và cô không oán không thù, làm sao tôi có thể tự đi tìm phiền phức cho mình.”

“Nói bậy, rõ ràng là anh thấy sắc nảy lòng tham……”

Tiêu Kiều: ……

Cô còn chưa châm ngòi ly gián, hai người này đã bắt đầu chiến tranh nội bộ.

┑( ̄Д ̄)┍

Hoắc Đình Quân phát huy xong công năng linh vật, rũ mắt nhìn người bên cạnh hỏi: “Nút tay áo đã lấy được rồi, vậy tôi đưa về nhà?”

Về nhà?

Trời đậu, xém chút cô quên mất quả bom hẹn giờ ở nhà.

“Không…… Không được, tôi còn muốn mua vài thứ.”

“Hoắc tiên sinh, tôi rất quen thuộc với nơi này, không bằng để tôi bồi anh với Tiêu Kiều đi?”

Thấy Hoắc Đình Quân không tính toán truy cứu bọn họ, tâm tư Kim Nghê tức khắc rục rịch, muốn cùng hắn nhấc lên một tầng quan hệ.

So sánh Hoắc Đình Quân với người ăn chơi trác táng bên cạnh cô ta căn bản chính là so nước cống với nước biển.

Ở nơi này, hắn chính là trời a!

Chẳng sợ không thể thượng vị, có thể chen một chân thôi cũng đã không tệ.

Đáng tiếc, cô ta chủ động xin ra trận, không có ai quan tâm, ngược lại còn bị cậu ấm châm chọc:

“Cô? Đến xách giày cho Hoắc tiên sinh cũng không xứng.”

Những lời này, Tiêu Kiều thích, hiếm có khi mở miệng phụ họa một câu.

“Đúng vậy, một chút cũng không xứng.”

Mặc dù hai người kia đều không phải người tốt lành gì như nhau, nhưng cô chính là càng chán ghét Kim Nghê hơn.

Hoắc Đình Quân có chút buồn cười, hắn duỗi tay nắm lấy cổ tay của Tiêu Kiều, lúc nhìn cô trong mắt vô tình xuất hiện một tia cưng chiều mà không tự biết.

“Diệp Tường đâu, sao cô ấy lại không đi cùng em?”

Thân là mẹ ruột, Tiêu Kiều tự nhiên sẽ không để nữ chính cõng cái nồi này, cô nhanh chóng giải thích:

“Mẹ tôi nói qua bên này xem một chút, mà tôi muốn đến đây lấy nút tay áo, cho nên đã để Diệp Tường về trước tiếp đón.”

Tiêu Kiều nào dám bảo Diệp Tường thưc ra là đi câu giờ cho cô đành phải tự mình lấy một cái cớ.

Nhìn qua đồng hồ, lại nhìn vẻ mặt có vài phần không được tự nhiên của Tiêu Kiều, ánh mắt Hoắc Đình Quân tối đi.

“Vừa rồi em nói còn muốn đi nơi nào mua đồ? Tôi đi cùng em.”

Tiêu Kiều thiếu chút không duy trì được sắc mặt bình thản, trong lòng gào thét một cách vô vọng.

Đại ca, không phải anh làm tổng tài rất bận sao, sao còn có thời gian đi cùng tôi vại!!!

Sắp đến giờ rồi, cô còn phải tới sân bay, chậm chút nữa sẽ bị lỡ chuyến mất.

“Không cần đâu, anh nhiều việc như vậy, làm sao tôi có thể mặt dày làm phiền.”

“Tôi không ngại, công việc để ngày mai lại làm.”

Nói xong Hoắc Đình Quân không cho cô cơ hội nói tiếp, tự nhiên kéo tay Tiêu Kiều dắt đi, thong thả rời khỏi cửa hàng.

Giờ phút này, hắn hoàn mỹ đem hai người kia đều coi thành không khí, một chữ cũng không tiếp.

_______________

Chương sau ad sẽ đổi nam9 thành "anh" cho thân thiết nha^^

Để "hắn" cũng dễ bị trùng với các nhân vật nam khác.