Chương 17: Đá phải ván sắt

Sau khi đem tài xế cùng Diệp Tường tống cổ trở về, cô vui vẻ nhảy chân sáo đi vào cửa hàng, nhưng chuyện là - - - -

Ai có thể nói cho cô biết, vì cái gì mà Hoắc Đình Quân lại ở chỗ này?

Giờ này hắn không phải nên siêng năng làm việc, vô cùng bận rộn, một giây kiếm hợp đồng trăm triệu tỉ sao?!!

Có khả năng người ngồi đó không phải hắn, mà chỉ là một người lớn lên tương đối giống đi?

Tiêu Kiều tự an ủi trong lòng.

Bất quá sự thật chứng minh, thị lực của cô còn khá tốt.

“Lại đây.”

Hoắc Đình Quân giương mắt liếc Tiêu Kiều một cái, nhìn đáy mắt cô chợt ngưng kết lại ẩn ẩn chút thất vọng nho nhỏ, chỉ cảm thấy hết sức thú vị.

Tuy rằng cô hiện tại so với người ở trong trí nhớ của hắn khác biệt khá lớn, nhưng hắn thực sự càng nguyện ý ở chung một chỗ với cô của hiện tại hơn.

Linh động… có một chút đáng yêu hơn, cũng thú vị hơn .

Ngẫm lại phản ứng trúc trắc của cô đêm qua, đáy mắt của Hoắc Đình Quân lạnh xuống, ngón tay không tự giác siết chặt hộp trang sức.

Quả nhiên lời đồn không thể tin, ai dám bôi nhọ cô tốt nhất nên cụp đuôi làm người...

Nếu Tiêu Kiều biết suy nghĩ trong lòng hắn, nhất định sẽ điên cuồng lắc đầu:

Không không, tin đồn đều là thật, bởi vì cô thực sự đã miêu tả nguyên chủ thành như vậy.

Bất quá, lời này có cho cô một trăm lá gan cô cũng không dám nói.

Hiện tại, Hoắc Đình Quân chỉ đạm nhiên nhìn lướt qua, đã khiến Tiêu Kiều dập tắt ý định quay đầu chạy, chậm rãi đi về phía trước, ngoan ngoãn giống như cô vợ nhỏ.

Không đúng, bây giờ cô thật sự là cô vợ nhỏ của hắn.

“A…… A Quân, sao anh lại ở đây giờ này?”

Tiêu Kiều căng da đầu mở miệng.

Hoắc Đình Quân đem hộp trang sức đã đóng gói trong tay đẩy đến trước mặt Tiêu Kiều, thanh âm trầm thấp từ tính không nghe ra có cảm xúc gì, chỉ là nội dung, lại làm cô âm thầm kinh hãi.

“Nghe nói em muốn mua lại gian cửa hàng này, là vì thích cặp nút tay áo này.”

(_`)

Tiêu Kiều chớp chớp mắt, nhìn hộp trang sức màu đỏ rượu, cắn môi, duỗi tay mở ra.

Thứ nằm bên trong chính là trấn điếm chi bảo mà hôm qua cô nhìn trúng, vừa tiếp xúc với ánh sáng, viên đá quý màu đen như ẩn chứa dòng nước không ngừng lưu động, lấp lánh đẹp mắt.

Chỉ là, cô vốn muốn đưa cho Hoắc Đình Quân một cách bất ngờ, hiện tại lại cứ như vậy mà xuất hiện trước mặt hắn..

TMD*, không thể cho cô một cơ hội biểu hiện sao?!

(* Có lẽ là một câu chửi tục bên Trung, cái này ad tra ko ra nên để nguyên nha)

Mặc dù trong lòng yên lặng phun tào, nhưng trên mặt cô lại không thể không tươi cười nói.

“A Quân, tôi……”

Điện thoại của Hoắc Đình Quân bỗng nhiên vang lên, hắn nhìn thoáng qua, thấp giọng nói: “Xin lỗi, em đợi tôi chút, tôi sẽ quay lại ngay.”

Sau đó, hắn chỉ cầm theo điện thoại đi đến một bên, đưa lưng về phía Tiêu Kiều, cũng không có rời đi.

Tiêu Kiều nhìn bóng lưng của Hoắc Đình Quân, tay chống trên má, trong đáy mắt cầm lòng không đậu nổi lên sự đáng tiếc.

Đều do giả thiết hố người cô viết ra, điều kiện của Hoắc Đình Quân ưu tú như vậy, tính tình có hơi lạnh lùng nhưng vẫn khá tốt, như thế nào người như hắn lại là đại lão vai ác?

Còn chưa có nhìn thấy con trai guột nam chính, cán cân trong lòng Tiêu Kiều đã bất tri bất giác nghiêng về phía Hoắc Đình Quân.

Rũ mắt nhìn nút tay áo trong tay mình, cô cảm thấy chỉ có Hoắc Đình Quân mới thích hợp mang nó, nếu là người khác, còn không bằng cứ để yên nút tay áo ở bên trong tủ kính.

“Tiêu Kiều, cô sao lại tới nữa vậy?”

“ Thiên a, lại là vì cặp nút tay áo này mà tới sao? Đáng tiếc, chủ cửa hàng này sẽ không bán.”

Thanh âm chua ngoa cố ý tỏ ra khoa trương móc mỉa cô, Tiêu Kiều vừa nghe liền biết là Kim Nghê.

Kiềm lại ý định trợn trắng mắt, cô điềm tĩnh quay đầu nhìn về phía sau, bất quá ánh mắt đầu tiên cũng không phải nhìn vào mặt cô ta, mà là cúi đầu nhìn chân Kim Nghê.

“Cô nhìn cái gì?” Kim Nghê vẻ mặt đang vênh váo xuất hiện tia khó hiểu.

“Thật lợi hại, cô mang giày cao như vậy mà hôm qua chạy nhanh như gió, hôm nay lại có thể đi đến phía sau tôi một chút thanh âm cũng không phát ra.”

Tiêu Kiều vừa mở miệng liền làm Kim Nghê tức đến máu dồn lên não.

“Cô nói cái gì? Ý của cô là tôi trộm đi theo cô?!”

Người bình thường đều sẽ lý giải như vậy, chỉ là Tiêu Kiều thật sự không có ý này, cô chỉ đơn thuần cảm thán.

“Không có, tôi chỉ là kính nể cô, năng lực giữ thăng bằng trên giày cao gót rất mạnh nha.” Vì thể hiện mình không nói láo, Tiêu Kiều còn vô cùng nghiêm túc gật gật đầu.

Bất quá tất cả trong mắt Kim Nghê đều biến thành lời mỉa mai khıêυ khí©h.

Cô ta bước lên đoạt lấy nút tay áo trong tay Tiêu Kiều, lớn tiếng hét lên: “Cặp nút tay áo này chính là trấn điếm chi bảo của cửa hàng, vẫn luôn bị khóa trong ngăn tủ, hôm qua cô thèm muốn nó, hôm nay nó liền trong tay cô. Nói! Cô có phải hay không ăn trộm nó ra!”

Excuse me? Người này ra ngoài có phải quên mang não không?

Tiêu Kiều cũng không có tức giận chỉ là thấy hơi buồn cười.

“Nếu là trấn điếm chi bảo, giá trị nhất định không thấp, không bằng chúng ta đoán xem, ăn trộm thứ này phán tù bao nhiêu năm đi?”

Khuôn mặt cô hơi nâng lên cười lạnh, khí thế tỏa ra giống như một cô nàng tiểu thư kiêu căng không coi ai ra gì.

Tiêu Kiều cũng không có lấy lại đồ, ngược lại thậm chí còn tiếp lời cô ta.

Gương mặt này dùng tốt nha, nếu là người bình thường làm loại biểu cảm này, khẳng định sẽ khiến người ta cảm thấy chán ghét.

Bất quá đặt ở trên khuôn mặt kiều diễm cực độ của cô, lại vô tình trở thành khí thế cường đại.

Nhan sắc là chính nghĩa a U_U

Tầm mắt của Tiêu Kiều lướt qua Kim Nghê, dừng ở trên người nam nhân đứng phía sau cô ta.

Người này tuy rằng lớn lên dáng vẻ không tồi, nhưng chính là sắc mặt hắn ta quá mức tái nhợt, giống như túng dục quá độ, trong mắt một mảng đen nhẻm lại lộ ra ác niệm, tục tĩu, làm người ta nhìn vào không kìm được sinh ra tâm lý khó chịu, chán ghét, cùng khinh thường.

Kim Nghê tìm được chỗ dựa?

Rất nhanh, nam nhân kia phát hiện ánh mắt thăm dò của cô.

Hắn ta tiến lên phía trước, tay tuy ôm eo Kim Nghê, nhưng ánh mắt da^ʍ tà lại dừng trên người Tiêu Kiều, dáng vẻ lưu manh mở miệng:

“Cặp nút tay áo này mặc dù không bán, nhưng nếu cô em thích, anh đây thật ra có thể mượn cho cô em chơi mấy ngày, chỉ là…”

Hắn liếʍ môi nhìn Tiêu Kiều đang nhíu mày, cười đến thực đáng khinh.

“Chỉ là cái gì?”

Tiêu Kiều vừa định mở miệng, nhưng có người càng nhanh hơn cô, thanh âm trầm thấp vô cảm.

“Nút tay áo trân quý như vậy, muốn mượn, đương nhiên phải trả cái giá tương ứng ……”

Cậu ấm nói còn chưa nói xong, lúc này mới bỗng nhiên phát hiện, người mở miệng trước đó cũng không phải đối tượng mình mơ ước.

Hắn ta cứng ngắc rời tầm mắt về nơi phát ra thanh âm, vừa nhìn rõ người đến, chân lập tức không kiểm soát được mà run rẩy mãnh liệt, ý định muốn quỳ xuông cũng đã có.

Đá phải ván sắt rồi đi!!!

________________

Xin lỗi mọi người vì mình ra chương muộn nha TT^ TT

Dạo này mình cảm quá lại hơi nhiều việc nên chưa có dịch kịp, mong mọi người thông cảm và tiếp tục ủng hộ mình!