Chương 16: Mama đại nhân tới tra hỏi

Không hổ danh là nữ chính, hiệu suất làm việc thật sự chỉ có thể nói là… đỉnh của đỉnh.

Tiêu Kiều ăn xong bữa sáng, hơn nữa lại nghỉ ngơi một lúc mới cảm giác được thân thể của mình đã dễ chịu hơn rất nhiều.

“Cô đi nói với quản gia một tiếng, bảo chúng ta muốn ra cửa, nhờ ông ấy chuẩn bị xe giúp.”

Diệp Tường có chút khó xử nói: “Thái thái, cô thật sự không định nói cho Hoắc tổng là cô muốn xuất ngoại sao?”

“Tôi cũng nói rồi mà, A Quân rất bận, vì loại chuyện nhỏ như thế này mà kinh động anh ấy thì …thật không tốt .”

Tiêu Kiều lòng còn sợ hãi, khóe miệng miễn cưỡng cong lên đáp.

Bất đắc dĩ, Diệp Tường chỉ có thể làm theo.

Vì không để người khác hoài nghi, Tiêu Kiều đến hành lý cũng chưa chuẩn bị, chỉ đem theo bên mình hai cái túi, quần áo nhẹ nhàng, mái tóc dài hàng ngày cũng buộc đơn giản thành tóc đuôi ngựa.

Nhìn tổng thể tràn ngập cảm giác thanh xuân, một chút cũng không giống như là người đã kết hôn, ngược lại không khác học sinh cấp ba bao nhiêu.

“Đợi lát nữa tới trung tâm mua sắm, tự chúng ta sẽ bắt xe đến sân bay.”

Kế hoạch tất cả đều được cô sắp đặt rõ ràng chỉ trong một buổi sáng.

Hiện tại Tiêu Kiều giống như chú chuột bị sập bẫy của Hoắc Đình Quân, không thể làm gì ngoài việc bị trêu chọc, nên một lòng muốn chạy thoát khỏi cái bẫy.

Bất quá tự cô cũng không có ý thức được điểm này.

Trên đường đi đến trung tâm mua sắm, Diệp Tường bỗng nhận được một tin tức.

“Thái thái, cửa hàng phối đồ trang sức cho nam kia đã bị mua lại rồi, hơn nữa còn được chuyển tới dưới danh nghĩa của cô.”

Nhanh như vậy!

Tiêu Kiều thập phần kinh ngạc, trong đầu không nhịn được lại nghĩ tới đôi nút tay áo làm cho người ta kinh diễm kia.

“Vậy đi đến đó lấy nút tay áo kia trước đã.”

Vạn nhất Hoắc Đình Quân có không vui vì cô cứ như vậy không từ mà biệt rời đi, lúc nhìn thấy phần lễ vật này, hẳn có lẽ sẽ không khó xử cô đâu?

Tiêu Kiều nghĩ nghĩ đơn giản một chút liền vui vẻ quyết định.

Tin tức tốt vừa qua, ngay giây sau Tiêu Kiều nhìn điện thoại rung, cả người ỉu xìu xuống ba phần.

Kiều nữ sĩ lại tới tra hỏi rồi.

Cô có chút không tình nguyện nhấn nút nghe.

“ Mẹ, mẹ gọi con giờ này có chuyện gì sao?”

“Kiều Kiều, thế nào, nhà của con rể có phải đặc biệt to không, mẹ nghe người khác nói, Hoắc gia quả thực chính là xây ra từ hoàng cung!!!”

Kiều Mỹ La từ hôm qua đến giờ vẫn luôn không kiềm nổi sự hưng phấn.

Con gái bảo bối của bà gả cho Hoắc Đình Quân, Hoắc Đình Quân hàng thật giá thật đó!

Thân là mẹ vợ, bà tự nhiên cũng được hưởng ké vinh dự.

Hiện tại đi đâu cũng cảm thấy lưng đặc biệt thẳng.

Tính tình Tiêu Kiều do được chiều từ nhỏ đến lớn nên quả thực có hơi kiêu ngạo nhưng cô cũng không phải đứa trẻ xấu bụng.

Biến cố đến quá nhanh, Kiều Mỹ La nhìn thì có vẻ vẫn thong dong mười phần nhưng nào có ai biết bà sốt ruột vì Tiêu Kiều như thế nào.

Cô vẫn luôn sống như một cô công chúa, cao ngạo không coi ai ra gì làm không ít người chán ghét, nếu Tiêu gia thực không chống đỡ nổi thì không biết con gái bảo bối của bà sẽ ra sao.

Bất quá may mắn, hiện tại đã có Hoắc thị làm chỗ dựa, bà cũng có thể an tâm.

Nghe thanh âm Kiều nữ sĩ dị thường vui mừng, gân xanh trên trán Tiêu Kiều nảy lên, bất đắc dĩ mà căng da đầu trả lời.

“Chắc là vậy ạ, ngày hôm qua lúc con đi dạo còn lạc đường cả buổi chiều.”

Mặc dù là cô chỉ đang kể sự thật cũng không có phóng đại lên, nhưng phản ứng của Kiều Mỹ La vẫn rất lớn.

“To đến như vậy sao, có phải đặc biệt xa hoa hay không, con có thích không, nếu không thích, vậy bảo với con rể lại chuẩn bị phòng khác cho con, thẳng đến khi con hài lòng thì thôi!”

Tiêu Kiều:……

Kiều nữ sĩ, ngài coi tiền của Hoắc Đình Quân đều là giấy sao! Nói ném là ném, hắn không đau lòng thì cô đau lòng nha..

Hơn nữa loại lời này cô mà dám nói trước mặt hắn không phải đang gián tiếp tìm chết sao?

Ở cũng không lâu, hà tất phải lăn lộn, phòng hiện tại đã rất hợp ý cô rồi.

“Mẹ, mẹ gọi điện thoại cho con, có chuyện gì khác không?” Tiêu Kiều đành mở miệng nói lảng sang chuyện khác, di dời sự chú ý của Kiều Mỹ La.

“Làm sao, con là con gái của ta, mẹ không có việc gì thì không thể gọi điện thoại cho con sao?”

Kiều Mỹ La không vui oán trách.

Tiêu Kiều thức thời nói, sau lưng toát một tầng mồ hôi mỏng.

“Đương…… Đương nhiên không phải ạ.”

Uy lực của Kiều Mỹ La đối với cô vẫn luôn đáng sợ như vậy.

“Con rể đâu?”

“Hoắc Đình Quân đến công ty từ sớm rồi mẹ.”

“Ở trước mặt con rể, con cũng kêu hắn như thế này?”

Nghe được thanh âm cao vυ"t của Kiều Mỹ La, Tiêu Kiều nhanh chóng sửa miệng, thề thốt phủ nhận: “Không, không có đâu, trước giờ con vẫn gọi anh ấy là A Quân.”

Kiều Mỹ La nhẹ nhàng thở ra, một hồi lại bắt đầu thao thao bất tuyệt.

“Con chính là mèo mù vớ chuột chết mới được con rể coi trọng. Nếu đã kết hôn, vậy thì cùng người ta ở chung cho tốt, đừng có giống như trước kia, suốt ngày đi ra ngoài lêu lổng, giao du với mấy đám chị em plastic của con.”

“Có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vị trí này, con có biết không? Không được, nói qua điện thoại không tiện, con ở trong nhà chờ, mẹ rất nhanh sẽ đến.”

Ghét bỏ việc nói trong điện thoại không rõ, Kiều Mỹ La tức khắc nảy sinh ý định muốn tự mình chạy tới một chuyến, dặn dò con gái ngốc nghếch nhà mình một vài chuyện.

Tiêu Kiều trợn tròn mắt, sửng sốt một chút, kêu lên

“Ây, Mẹ…… Mẹ!”

Đáp lại cô, chỉ còn thanh âm tút tút.

Tổn thọ quá a! Kiều nữ sĩ muốn đến Hoắc gia, cô làm sao rời đi được đây!!!

Tiêu Kiều không thể để Kiều Mỹ La đến biệt thự được, gọi lại mấy lần, muốn dập tắt cái ý định này của bà.

Điện thoại có chuông, nhưng đợi một hồi cũng không có ai nhận!

Ngọa tào*!

(*Một câu mắng chửi thô tục được cách thức hóa để không bị mất lịch sựu, trong tiếng Việt mình thì nó đồng nghĩa với “ĐM” …)

Tiêu Kiều tức giận đến dậm chân, này cũng quá hố người đi.

Cô bất lực vỗ trán.

“Thái thái, cô sao vậy?” Diệp Tường nhìn vẻ mặt cô lúc thì vui vẻ sau lại tức giận cuối cùng ủ rũ vô lực, nghi hoặc dò hỏi.

Tiêu Kiều đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt bình tĩnh nhìn Diệp Tường.

Diệp Tường nhìn đáy mắt người đối diện dần dần lóe lên ánh sáng, chợt cảm thấy sống lưng lành lạnh.

“Hiện tại cô là trợ lý tư nhân của tôi, đúng không?”

Diệp Tường không trực tiếp trả lời cô mà ngập ngừng mọt chút rồi dứt khoát đẩy vấn đề sang Hoắc Đình Quân.

“Thái thái, nếu là chuyện khó giải quyết, vậy tôi giúp cô báo cho Hoắc tổng nha?”

Tiêu Kiều không chút do dự cự tuyệt.

“Không cần đâu, tôi tin tưởng cô có thể một mình ứng phó được.”

Ý của cô chính là để cho Diệp Tường trở về trước giữ chân Kiều Mỹ La nữ sĩ, tạm thời dời đi sự chú ý của bà.

Chờ cô lên máy bay, sẽ nói về việc xuất ngoại trong điện thoại sau.

Cứ như vậy, hẳn là cô có thể một mình đi du ngoạn rồi đi.

Tiêu Kiều vui vẻ cười cười, mây đen trên đỉnh đầu rất nhanh biến thành trời quang mây tạnh.

Nhưng hiện thực chứng minh, cô đã nghĩ quá đơn giản.