Chương 14: Xin hỏi có thể phân phòng ngủ không?

“Oaaa!”

Cửa phòng mở ra, Tiêu Kiều vừa thấy bài trí bên trong, không nhịn được cảm thán.

Cô kiềm lại ý định muốn chạy ngược ra ngoài nhìn, tiếp tục đi vào trong.

Cái này… cũng quá khoa trương đi!!!

Lúc trước cô cảm thấy phòng của mình ở nhà cũ đã rất lớn, nhưng hiện tại nó còn không bằng một góc phòng để quần áo ở đây.

Xác định không nhầm sao?

Tủ giày, quần áo, tủ trang sức, đồng hồ…, ở trung tâm còn có kệ thủy tinh trưng bày đủ thể loại đồ trang trí giá trên trời.

Cô phát tài rồi aaaaaaa!!

Mỗi món trong này mang đi bán cũng đủ một khoản tiền cho người bình thường sống cả đời ấm no.

Tất cả chỗ này đều đổi thành tiền không phải cô chính là một tiểu phú bà rồi sao!

Tiền, Tiêu Kiều nhìn thấy thật nhiều tiền đang ở không xa vẫy tay với cô.

Hoắc Đình Quân ba ba quá hào phóng!

Rốt cuộc cô dẫm phải vận c*t chóa gì mới được hắn bức hôn chứ!

Hoắc Đình Quân nhìn Tiêu Kiều hai mắt phát sáng vẻ mặt kích động, liền biết cô rất thích.

Quả nhiên, tất cả mọi thứ đều có thể dùng tiền giải quyết, tháng này tăng lương cho quản gia.

“Đây chỉ là phòng để đồ thôi, phòng bên cạnh mới là phòng ngủ của chúng ta.”

Tiêu Kiều còn chưa có kịp thưởng thức đủ, đã bị Hoắc Đình Quân lôi ra khỏi phòng.

???

Không thể cho cô sờ một cái trước sao!

Quả thật khoảng cách đến phòng ngủ rất gần, cô còn chưa định thần lại trước độ xa hoa của phòng để đồ, đã bị kéo vào phòng ngủ chính.

Ngược lại với căn phòng ngập mùi tiền kia, phong cách của phòng ngủ chính cực kỳ đơn giản.

Trừ bỏ ga trải giường cố ý thay thành màu đỏ rực, đập vào mắt không phải màu đen thì chính là màu trắng, thậm chí đến đồ trang trí cũng không nhiều.

“Bên này là phòng tắm.” Hoắc Đình Quân duỗi tay chỉ về hướng một cánh cửa đang đóng, nói.

Tiêu Kiều vừa liếc qua, hai mắt tức khắc tròn xoe.

Cửa kính pha… pha lê?

Đậu m*, vì cái gì cửa phòng tắm lại là trong suốt!

(ΩДΩ)

Xin hỏi có thể phân phòng ngủ không?!

Đáng tiếc, hiện tại cô cái gì cũng không dám nói, cái gì cũng không dám hỏi ra miệng chỉ có thể gào thét trong lòng.

“Phòng làm việc của tôi ở đối diện, em tắm rửa trước, tôi còn có chút việc phải xử lí, rất nhanh sẽ quay lại.”

Vừa nghe Hoắc Đình Quân nói, Tiêu Kiều âm thầm thở phào, phối hợp cười dịu dàng: “Vậy anh mau đi đi, công việc quan trọng hơn.”

Chỉ là, đối diện với cặp mắt không có cảm xúc nhìn chằm chằm, sau lưng cô vẫn không thể kiềm được mà toát một tầng mồ hôi mỏng .

Trong lòng Tiêu Kiều nháo nhào thành một đoàn.

Mọe nó, Hoắc Đình Quân sẽ không phải đang suy nghĩ chút nữa làm sao để làm cái chuyện kia với cô đó chứ?!

Bất quá hắn cũng không có mở miệng nói thêm gì, trực tiềp xoay người rời đi.

Sau khi cửa phòng đóng lại, Tiêu Kiều giây trước còn đoan trang xinh đẹp giây sau liền như mất xương sống nằm phịch xuống giường.

Đứng chung một chỗ cùng Hoắc Đình Quân, áp lực thật sự quá lớn.

Nghĩ đến tình huống hàng ngày như này còn tiếp diễn đến gần một năm, tuy rằng có tiền chống đỡ, nhưng cô vẫn có chút chịu không nổi.

Nếu cuộc sống gian nan như thế, hiện tại cô nhất định phải hưởng thụ thật tốt.

Nhìn bồn tắm thể tích khổng lồ qua cửa kính, bước chân Tiêu Kiều tức khắc trở nên nhẹ nhàng.

Hehe tắm thôi, tắm thôi^^

Trong lúc nhất thời cả người nóng lên, cô cứ như vậy đẩy cửa kính ra, hưng phấn vọt vào, hoàn toàn không phát giác ra mình quên mất chuyện gì.

Sau khi đi vào, Tiêu Kiều mới phát hiện, bể tắm cũng là pha lê, bất quá may mắn là bên này có trang trí bức màn.

Cô trước tiên đem bức màn buông xuống, cả người ngập tràn cảm giác an tâm, sau đó mới nhìn về phía bồn tắm lớn được chuẩn bị trước đang nổi đầy bọt, bốc lên hơi ấm, gấp không chờ nổi mà cởϊ qυầи áo đi xuống.

Ngổi ở bên trong, Tiêu Kiều cảm giác như được thanh lọc từ đầu đến chân, thoải mái hừ nhẹ, vui vẻ chơi bong bóng đến quên trời đất.

Bất quá phần vui sướиɠ này vào lúc cô nghe được âm thanh mở cửa đã bay biến sạch.

Hoắc Đình Quân làm việc xong rồi?

Ánh mắt cô tức khắc gấp gáp nhìn khắp nơi, ý định tìm một cái khăn tắm để che chắn.

Rất nhanh, Tiêu Kiều đã thấy một cái, chỉ là vị trí của nó ——

Muốn lấy khăn tắm, cô cần phải đứng lên, hơn nữa còn phải đi ra khỏi bồn…trong tình trạng không mảnh vải che thân.

Nhưng tiếp đó cho dù cô có muốn lấy cũng không kịp nữa..., vì trong tầm nhìn của cô đã xuất hiện thân hình cao lớn của Hoắc Đình Quân.

Tiêu Kiều khóc không ra nước mắt, trong lòng có 101 điểm ảo não.

Trước đó tại sao cô không nhớ tới chuyện này, hơn nữa, vì cái gì cô lại quên khóa trái cửa.

Nếu cô có thể xuyên thư, vậy, thời gian có thể chảy ngược không?!

Hoắc Đình Quân đứng ở sau cửa kính, nhìn người được bao phủ bằng bọt biển, chỉ lộ một cái đầu ở bên ngoài kia, ánh mắt trầm xuống.

“Lên đi, tắm lâu quá không tốt cho thân thể.”

Vẫn là tiếng nói trầm thấp dễ nghe đó, nhưng lúc này lọt vào trong tai Tiêu Kiều, không khác âm thanh của Diêm lão gia*.

(*Ý bà nội này là Diêm Vương đóJ))

Cô tắm quá thoải mái, nên căn bản cũng quên mất mình rốt cuộc đã ngâm trong này bao lâu.

Nhưng hiện giờ Hoắc Đình Quân đứng ngay ở cửa, cô dám đứng lên sao?

Tuyệt đối không dám, đánh ch*t cũng không.

“Tôi…… Tôi vừa tắm … cũng không lâu lắm.”

Tiêu Kiều chỉ có thể tạm thời tìm cái cớ sứt sẹo chờ hắn rời đi.

Hoắc Đình Quân cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay rồi nói: “Nhiều nhất mười phút, tôi qua phòng đối diện tắm rửa trước.”

Tiêu Kiều mắt trông mong nhìn hắn vào phòng, tay cầm áo tắm dài rời đi.

Tiếng đóng cửa vừa biến mất, cô liền nhanh chóng từ trong bồn tắm đứng lên, dùng tốc độ nhanh nhất từ thuở cha sinh mẹ đẻ vọt tới cửa, tóm lấy khăn tắm mới giũ ra, còn chưa có kịp choàng lên người, liền hoảng sợ phát hiện, Hoắc Đình Quân vốn đã rời đi đột nhiên xuất hiện ở cửa.

Tiêu Kiều giống như ngừng thở, cứ như vậy ngốc ngốc mắt to trừng mắt nhỏ với Hoắc Đình Quân, cả người choáng váng đến không cử động nổi.