- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Sau Khi Xuyên Sách Ta Phải Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật
- Chương 4.1
Sau Khi Xuyên Sách Ta Phải Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật
Chương 4.1
Chẳng qua là cứ âm thầm chịu đựng như vậy, làm cho y thực sự bực mình.
Y nghĩ thầm, hiện tại tuy rằng không thể trắng trợn đối nghịch với đại phu nhân, nhưng ngầm làm chút sự tình gì đó cho nàng chắc là không việc gì, chỉ cần không bị phát hiện là được?
Cái gọi địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, y nhớ rõ dựa theo tuyến thời gian trong nguyên tác, nhân vật chính Dung Tích hiện tại hẳn là đã trọng sinh đi?
Y tạm thời đè chuyện này xuống, để cho Trần di hỗ trợ tơ lụa trang và cửa hàng sách, còn Lý thúc đi điền trang ở vùng ngoại ô xem có tìm được tá diền hay không, trước mắt còn có quản sự điền trang đến tột cùng là ai.
Dựa theo kiểu của Đại phu nhân, vô cùng rất có khả năng chỉ là phân những ruộng đồng trên danh nghĩa cho y, trên thực tế còn nắm trong tay chính mình.
Thực sự không có nhiều người mà y có thể sử dụng, trước khi y xuyên qua thì bất quá cũng chỉ là một người công tác bình thường, nghĩ tới còn có thể đọc vài cuốn sách trong vòng một ngày, hơn nữa y đã từng kinh doanh và chơi các đồ chơi nhỏ, với y mà nói là đã vượt qua sự phát huy của người thường.
Chỉ có thể nói rằng, thời điểm y xuyên qua cũng không phải đặc biệt tồi tệ.
Nếu như y vừa mở mắt ra và nhìn thấy một ly rượu độc trước mặt, vậy thì y còn có thể làm cái gì? Trực tiếp uống một ngụm là đã vội vàng đầu thai kiếp sau đi.
Chính bởi vì những chuyện không thể xoay chuyển vẫn chưa xảy ra nên y mới có chút tự tin, muốn thử xem mình có thể sống sót hay không. Nếu là có thể sống sót, thì có ai mong chờ tử vong đâu?
Y mở ra những cuốn sách của nguyên chủ, thấy rằng phần lớn là tứ thư ngũ kinh cần thiết cho khoa cử, những cuốn sách này hẳn là được đọc thường xuyên, trang giấy ố vàng, nổi lên một sợi lông nhỏ ở chỗ đường viền, để lại không ít chỗ viết bên cạnh.
Nhìn sách tràn đầy trong rương, Dung Nhạc đều có thể tưởng tượng được, nguyên chủ hẳn là biết Hầu phủ sẽ không có phần của mình, vì vậy y nghĩ cách tự mình đột phá bằng cách dựa vào khoa cử, như vậy mới để cho nhị phu nhân mẫu bằng tử quý(1), không bị người khi dễ.
(1: nghĩa là mẹ vinh hiển nhờ con.
Tuy nhiên, không thể trái mệnh lệnh của cha mẹ, chỉ vì một hồi thế hôn liền đem tất cả vất vả của y trôi theo nước chảy.
Dung Nhạc đột nhiên nhớ lại tình trạng của mình khi lần đầu tiên xuyên đến, toàn thân vô lực, không thể cử động. Có lẽ nguyên chủ cũng muốn phản kháng, nhưng là bị ép cho ăn thuốc mê, ý nguyện của y cũng bị đưa đến Đoan Vương Phủ.
Y nhìn dòng chữ nhỏ dày đặc trên cuốn sách, khe khẽ thở dài.
Đương nhiên, đại phu nhân sẽ không tìm tiên sinh chuyên môn cho con vợ lẽ, nguyên chủ có thể có Đài các thể (2) như vậy, sau lưng khẳng định phải làm không ít việc cực nhọc. Dung Nhạc trong lòng cảm thán, thật may là hồi đại học y đã tham gia câu lạc bộ thư pháp và học viết chữ bằng bút lông, nếu không bây giờ học lại từ đầu thì sẽ phiền phức hơn.
Đài các thể đều bản chữ Khải được viết ngay ngắn, đối với Dung Nhạc mà nói bắt trước được tám, chín phần cũng không khó.
(2: 台阁体 nguyên văn dịch là Đài các thể, bạn nào hiểu từ này thì bảo mình nha.
Kế tiếp y phải sắp xếp tốt những chuyện phải làm trước, và khi hoàn thành danh sách công việc thì đã quá giờ ăn tối.
Lúc này y mới nhớ ra đó rằng hình như có nha hoàn tới đây hỏi y có muốn dùng cơm hay không, lúc đó y đang sắp xếp đến thời điểm quan trọng, còn chưa nghe hết lời của đối phương đã cho người lui ra, lúc này y chỉ có thể ăn điểm tâm trên bàn để lót dạ.
Sau khi trở về trước viện, y và Mặc Sĩ Tranh chưa thấy mặt nhau, thẳng đến tối “ phu quân” trên danh nghĩa của y cũng không có trở về, Dung Nhạc nhẹ nhõm mừng rỡ, ăn xong hết đĩa điểm tâm trên bàn, rót nửa ấm trà, luyện thư pháp thêm nửa canh giờ, sau khi rửa mặt xong thì lên giường ngủ.
Cùng lúc đó, thư phòng của Mặc Sĩ Tranh ánh nến vẫn sáng như cũ.
Y ngồi ở đằng sau án thư, im lặng nghe thuộc hạ quỳ gối báo cáo với y.
“ Ngươi nói, y không đem những người chính mình mang đến đưa vào tiểu viện, mà chỉ đem ba hạ nhân?” Thẳng đến đối phương đem toàn bộ chuyện này nói xong, Mặc Sĩ Tranh mới lên tiếng.
Bất luận là nam tử nào, trước khi thành hôn, bị nhạc gia thay đổi thê tử tân hôn đều là vô cùng nhục nhã. Còn đối với Mặc Sĩ Tranh mà nói, có lẽ là từ sau khi hắn bị thương, cũng đã gặp phải quá nhiều chuyện tương tự, khi biết được người mình cưới lần từ đích nữ Trường Hưng Hầu phủ đổi thanh thứ trưởng tử, trong lòng của hắn cũng không một chút sợ hãi, không gợn sóng. Phảng phất sớm đã dự liệu được khoảnh khắc này.
Hắn cũng không hiểu rõ Dung Nhạc. Trường Hưng Hầu phủ lệnh nhân xưng luôn luôn nói Dung Cẩm Hoa là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, cùng phụ cùng mẫu với đích trưởng tử Dung Cẩm Hiền. Mặt khác, về phần những công tử khác ở Hầu phủ, có cũng được mà không có cũng không sao, sẽ không ai để ý.
Trên thực tế vô luận là ai gả tới, y đều không có hứng thú. Đồng ý hôn sự này chẳng qua là làm cho Đoan vương cùng Vương phi không phải luôn để ý chuyện hôn sự của hắn, vì sợ hắn liên hệ với nhà mẹ đẻ của tiên Vương phi, cưới thế tử phi họ Khúc về.
Cho nên Dung Nhạc đến tột cùng là hạng người gì, không có ý nghĩa gì đối với hắn. Nếu đối phương nghe lời, hắn không ngại có một bình hoa vừa ý trong nhà, còn nếu đối phương là một người phiền phức, hắn có vô số cách để khiến đối phương không thể mở miệng. Bằng sự thông minh của Trường Hưng hầu, chắc hẳn có lẽ sẽ không đối nghịch với Đoan vương phủ vì một đứa con của thϊếp thất.
Ít nhất hiện tại trên đầu hắn vẫn còn có danh hào Thế tử, Mặc Sĩ Tranh lạnh lùng nghĩ.
Nhưng trong đêm tân hôn đó, biểu hiện của đối phương thật sự là ngoài dự đoán của mọi người.
Hắn tưởng rằng Dung Lệ hoặc là sẽ tránh tiếp xúc với hắn, hoặc là sẽ nịnh nọt giống như những tiểu công tử thế gia đó, thậm chí còn sẽ có thể coi thường hắn là một kẻ tàn phế, nhưng không ngờ rằng lần đầu tiên đối phương nhìn hắn, thế nhưng trong mắt toát ra lại là sự kinh diễm.
Sau khi bị thương, hắn cũng không bao giờ quan tâm đến ngoại hình của mình, dù sao đi đến đâu, ánh mắt của người khác hoặc là thương cảm đồng tình, hoặc là vui sướиɠ khi người gặp hoạ, về sau, hắn cũng hắn cũng không cùng những người này vui vẻ giao tiếp.
Đây là lần đầu tiên có người nhìn chằm chằm vào hắn với ánh mắt rõ ràng như vậy, không hề né tránh.
Sau khi tàn tật, cũng không phải là tất cả mọi người có ác ý đối với hắn, ít nhất những người làm mà mẫu thân ruột vì hắn để lại vẫn trung thành. Tuy nhiên, khi những người này đối mặt với hắn, họ sẽ luôn tránh né cái chân bị thương của hắn trong tiềm thức, và kiểu cẩn thận che che giấu giấu đó càng khiến cho người để ý hơn.
Dung Nhạc thì không, thái độ của y rất ngay thẳng, nhưng thực sự khiến Mặc Sĩ Tranh cảm thấy thoải mái sau một thời gian dài.
Chuyện xảy ra tiếp theo cũng đồng dạng ngoài dự đoán của hắn, Mặc Sĩ Tranh nhìn đối phương vén tay áo trải giường sửa sang lại chiếu và chăn đệm, sau đó lại chiếu cố hắn rửa mặt. Trong lòng hắn thậm chí sinh ra phỏng đoán có chút không thực tế, không ngờ hiện tại hắn đã thành người què, mà còn có thể thu hút người ta sao?
______
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Sau Khi Xuyên Sách Ta Phải Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật
- Chương 4.1