Chương 43

Chap 43

Nói chuyện cùng với người thông minh rất dễ dàng.

Lúc trước, Dung Tích đã xác định vị đại ca này chưa xuất giá, vẫn luôn giấu dốt ở trong Hầu phủ, nếu không trong thời gian ngắn không thể có biến hóa lớn như vậy.

Tuy rằng trước đó hắn cũng đã từng hoài nghi đối phương trọng sinh trở về giống như mình, nhưng Dung Nhạc ở

kiếp trước lại chết dưới tay của Mặc Sĩ Tranh. Nếu Dung Nhạc thực sự trọng sinh, điều đầu tiên y nên làm là thoát khỏi Đoan vương thế tử, thay vì tương thân tương ái đối với kẻ thù của mình.

Đối mặt với hung thủ đã gϊếŧ chết chính mình, Dung Nhạc không có khả năng thân mật như vậy, ít nhất sẽ bộc lộ những cảm xúc tiêu cực như hận thù hay sợ hãi.

Lúc trước hắn ta còn lo lắng thế tử vị của Mặc Sĩ Tranh không ổn định, không dám buông ra tay chân để hợp tác với Dung Nhạc, nhưng sau khi nghe tin Mặc Sĩ Đại đến hiệp kỹ thì bị bắt, y cuối cùng hiểu được, Mặc Sĩ Tranh vẫn luôn không động thủ với Mặc Sĩ Đại, không phải hắn không động đậy, mà vì nó không cần thiết.

Với nhiều bím tóc như vậy, với bắt một đống đệ đệ, thật là quá dễ dàng thu thập.

Đồng thời, hắn ta cũng hoài nghi ánh mắt của chính mình. Tuy Mặc Sĩ Đại có một làn da đẹp, nhưng hắn lại không hẳn là một mỹ nam tử hàng đầu ở trong kinh thành, bản thân lại hoa tâm háo sắc, đầu óc cũng không đặc biệt thông minh, lúc trước chính mình cơ hồ giống như là bị shi(1) che mắt, không thấy rõ những thứ khuyết điểm này, toàn tâm toàn ý chỉ cảm thấy chỗ nào của đối phương cũng tốt.

(1: shi ai biết thì bảo với nha. Trong raw viết là vậy.

Hiện giờ, nghĩ đến vành tai và tóc mai của đối phương ở kiếp trước, trên người liền nổi lên một tầng da gà, miệng cũng buồn nôn không ngừng, hận không thể hiện tẩy rửa một lớp da của chính mình.

Dung Tích nhìn về phía Dung Nhạc, đầy ý vị thâm trường nói: “ Ta hi vọng đại ca cái gì cũng đều không làm.”

Dung Nhạc chép chép miệng, lời nói này rất có thâm ý. Cái gì cũng đều không làm? Có nghĩa là y chỉ cần đứng ngoài cuộc?

Y gật gật đầu, thể hiện rằng mình đã hiểu, và nói một chút về chuyện Đoan vương phủ cùng Mặc Sĩ Đại.

Sắc mặt Dung Tích cứng đờ, rất nhanh liền bình thường trở lại, "Đại ca là muốn biết vị thiên kim thế gia nào được Đoan vương phi xem trọng sao? Trở về ta liền đi hỏi một chút.”

Dung Nhạc cũng không ngờ rằng chính mình vừa rồi ngẫu nhiên nói ra, lại còn có thể có loại chuyện tốt này, đừng để tin tức giao đến cửa lại không cần, y cười ha hả nói: "Vậy phiền toái Tam đệ."

Hai người lại nói chuyện với nhau vài câu chuyện phiếm, Mặc Sĩ Tranh vẫn chưa đưa ai trở lại.

Dung Nhạc cảm thấy thời gian đối phương ly khai hơi dài, liền phân phó cho hộ vệ bên cạnh đi tìm vị trí của thế tử.

Dung Tích sau khi nghe được thì ở một bên cười thầm, khi Dung Nhạc quay lại thì tiếp tục nói chuyện với y, liền nói: "Thật vất vả mới có một chuyến đi phi ngựa, không bằng đại ca thi đấu cùng ta một lúc?”

Dung Nhạc vội vàng xua tay muốn đẩy lại: “Ta cưỡi ngựa còn chưa thành thạo, cùng so với ngươi thì chắc chắn sẽ thua.” Nhưng khi nghe được đề nghị này, y quả thực có chút hưng phấn.

Vị nam hài nào chưa từng có giấc mộng võ hiệp cưỡi ngựa giơ roi?

Y cả đời này hẳn cũng không nên trông cậy vào võ hiệp, dù sao đã đi đến thế giới này lâu như vậy, chưa từng thấy khinh công võ nghệ cao cường giống như ở phim truyền hình. Tuy nói thân thủ Khúc Viễn và Khúc Đan tốt, cũng chỉ giống như lợi hại về quyền cước công phu, chưa bao giờ nghe nói cần luyện nội công.

Trước đây y cũng đã từng nói qua rằng muốn học võ công, nhưng liền gãy kích khi đứng tấn vào ngày đầu tiên. Y tự hỏi mình không thể đủ thể lực và sức chịu đựng để đứng đó bất động cả một canh giờ.

May mắn thay, cưỡi ngựa này không tính là khó.

Y xoay người bật lên Tiểu hắc mã, nói với Dung Tích: “Chúng ta tùy tiện đi dạo quanh đây là được.” Hiện tại y cưỡi ngựa khá thuần thục, nhưng chỉ có thể đi chầm chậm, không dám để cho con ngựa chạy.

Dung Tích bất đắc dĩ, đành phải chậm rì rì bồi y cùng đi.

Hiện giờ đang là mùa xuân, trên đồng cỏ đang mọc chồi xanh, phóng mắt nhìn đến một mảnh xanh non, thật khiến lòng người vui sướиɠ.

Tiểu Hắc mã đi được hai bước thì nó sẽ cúi đầu gặm mầm cỏ, Dung Nhạc cũng không câu nệ với nó, thỉnh thoảng sờ sờ vào cổ nó.

Vừa đi không bao lâu, đã thấy đằng xa có một đám người cưỡi ngựa.

Theo khoảng cách càng ngày càng gần, Dung Nhạc nhận ra đó là Mặc Sĩ Tranh và những hộ vệ bên cạnh hắn.

Dung Nhạc không dám vung roi ngựa trong tay, mà chỉ vỗ vỗ Tiểu hắc mã. Đáng tiếc nó với chủ của mình gặp nhau còn chưa đến một ngày, không có ăn ý gì, thêm vào đó, kỹ năng cưỡi ngựa của Dung Nhạc cũng không nhập môn, Tiểu hắc mã nhìn lại rất ôn thuần, nên chính là không nghe lời.

Y lại chạm vào vỗ về, thậm chí còn muốn cho nó ăn đường, bận rộn một lúc lâu cũng không để cho Tiểu hắc mã đi vài bước như ý muốn. Thậm chí về sau, Tiểu hắc mã bị y làm cho khó chịu đến mức không nhúc nhích, đứng ở tại chỗ gặm cỏ.

Dung Tích nhìn bộ dạng luống cuống tay chân của Dung Nhạc, vốn định bước tới giúp đỡ, không ngờ một thân ảnh còn nhanh hơn hắn ta. Vốn dĩ vẫn còn một khoảng cách với bọn họ, nhưng trong nháy mắt liền đến bên người Dung Nhạc.

Dung Nhạc chỉ cảm thấy một bóng đen rơi xuống, có người tiến lại gần y. Y ngẩng đầu, nhìn thấy người tới, đầu tiên là nở nụ cười thật rạng rỡ: " Thế tử, ngài trở về nhanh như vậy."

Ban đầu Mặc Sĩ Tranh rời đi không vui lắm, hắn rõ ràng giữa Dung Nhạc và Dung Tích có chuyện muốn nói, cũng biết đối phương không cố ý né tránh hắn, nếu thực sự có tin tức quan trọng thì Dung Nhạc tuyệt đối sẽ không gạt hắn.

Nhưng khi nghe Dung Nhạc nói, vẫn là sinh ra một ảo giác bị đối phương ghét bỏ.

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Dung Nhạc, hắn chợt phát hiện, tất cả những cảm xúc làm người khó chịu đều biến mất.

Rõ ràng Dung Nhạc chỉ nói với hắn một lời, sắc mặt của hắn liền hoà hoãn đi, thấp giọng đáp ứng, sau đó bắt đầu dạy Dung Nhạc cách thuần phục con ngựa dưới thân.

Dung Tích nhìn hai người cách đó không xa, rõ ràng hai người động tác cũng không mập mờ, thật ra là đang dạy học, nhưng hắn ta chỉ cảm thấy khu vực đó là một thế giới của họ.

Hắn ta không khỏi kéo ngựa lùi lại mấy bước, chỉ cảm thấy ánh mặt trời sau giờ ngọ có chút chói mắt.

Rốt cuộc khi cả hai người kia tách ra, hắn ta mới vội vàng cáo biệt Dung Nhạc.

Dung Nhạc kinh ngạc “ Ồ” một tiếng: “ Đã đến lúc này rồi, chả nhẽ Tam đệ ngươi còn phải về thành sao? Trực tiếp lưu lại ở một đêm trên thôn trang là được.”

Dung Tích nói: "Không cần, không cần, ta về trên thôn trang của nhà chúng ta là được, khoảng cách cũng không xa, có thời gian lại sẽ đến tìm đại ca.”

Dung Nhạc vừa nghe thầm nghĩ cũng tốt, vừa nhìn bộ dáng chính là không quá thích bị người khác quấy rầy của Mặc Sĩ Tranh. Hơn nữa bọn họ thật vất vả mới từ trong vương phủ ra du ngoạn, cũng không muốn lãng phí thời gian của mình cho người khác.

Y vốn còn muốn đưa Dung Tích ra khỏi trường đua ngựa, kết quả đối phương liên tục từ chối, cuối cùng vẫn phải thôi.

Nhìn thấy Dung Tích và hộ vệ đi theo hắn ta biến mất trong tầm mắt, Dung Nhạc không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Không thể không nói, cùng giao tiếp với vị nhân vật chính này, cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Y thuật lại những gì Dung Tích đã nói với y cho Mặc Sĩ Tranh, nhíu mày nói: “ Ta có loại dự cảm không tốt, cảm thấy sẽ có chuyện gì đó phát sinh trong cuộc Xuân Thú.”

Hơn nữa câu trả lời của kia của Dung Tích cũng làm cho lòng y mao mao. Dung Tích khẳng định cũng không hy vọng Dung Cẩm Hoa gả vào hoàng gia một cách thuận lợi, vì vậy sau khi biết được kế hoạch của Hầu phu nhân, tương kế tựu kế, từ đó cản trở là không phải không có khả năng.

Câu đó có ý là muốn nhắc nhở y, vạn nhất y nhìn ra chân tướng, tốt hơn là nên đứng ngoài cuộc, cái gì cũng đừng nói?

Mặc Sĩ Tranh thoạt nhìn ngược lại là thập phần bình tĩnh, phảng phất như không để chuyện này ở trong lòng, nhàn nhạt nói: “ Hà tất buồn lo vô cớ? Nếu thực sự có chuyện, ta cũng có thể chu toàn hộ ngươi.”

Dung Nhạc cưỡi Tiểu hắc mã ở bên cạnh hắn, chỉ cảm thấy một câu bảo đảm của Mặc Sĩ Tranh này tốt hơn thiên ngôn vạn ngữ của những người khác, thoáng cái tâm liền nhẹ nhõm.

Ngay khi tâm trạng vừa thả lỏng, những cảm giác khác lại xông tới.

Dung Nhạc vốn dĩ không ăn trưa, chỉ ăn mứt hoa quả trên xe, cưỡi ngựa lại cực kỳ tiêu hao thể lực, y đang muốn cùng với Mặc Sĩ Tranh đi thêm vài vòng, sau đó liền nghe bụng kêu “ Ọt ọt.”

Mặc Sĩ Tranh đáy mắt tràn ra ý cười, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, "Chúng ta trở về ăn cơm?"

Khuôn mặt của Dung Nhạc có chút nóng lên, nghe vậy gật gật đầu: “ Được, chắc ở trên thôn trang đã làm tốt bữa cơm.”

Đầu bếp trong thôn trang không chuyên nghiệp như ở Đoan vương phủ, họ chỉ là những đầu bếp nữ được thuê bởi người dân. Đây là bữa ăn đầu tiên của thế tử và thế tử phi ở trong thôn trang, quản sự muốn cố gắng làm cho tốt, vì vậy đã để cho đầu bếp nữ làm một bàn lớn các món ăn, trong đó có không ít đồ vật mới lạ có thể ăn mà trên thôn trang mới có.

Ví dụ như gà luộc ở trên bàn chính là từ gà thả ở vườn trên thôn trang, thịt gà ăn vào cũng không chai ngược lại rất dai. Quản sự lại để cho người nướng một con dê nhỏ vừa trăng tròn, rồi rắc gia vị lên, trước khi vào nhà Dung Nhạc đã ngửi thấy mùi thơm nồng rồi.

Y đã lâu không ăn thịt nướng kể từ khi đến đây, chủ yếu là vì ở trong vương phủ không có thói quen ăn món này.

Hiện giờ cuối cùng cũng có thể ngửi thấy hương vị quen thuộc, trong lúc nhất thời miệng lưỡi sinh tân.

Tuy rằng bên trên không có rắc ớt cay, nhưng có hoa tiêu thì là, hương vị cũng có bảy tám phần.

Các món ăn thôn trang bày trên bàn không tinh xảo giống như ở trong phủ, nhưng số lượng trên mỗi đĩa khá nhiều. Hai người Dung Nhạc và Mặc Sĩ Tranh khẳng định không thể ăn hết toàn bộ thức ăn trên bàn ăn, vì vậy họ thưởng cho Khúc Viễn và những hộ vệ này một vài món ăn trước khi họ bắt đầu ăn.

Trên bàn còn dư lại khẩu vị chua ngọt mà Dung Nhạc thích ăn, còn lại chính là các loại rau xanh mà Mặc Sĩ Tranh thích.

Dung Nhạc không thích để cho người khác hầu hạ, vì vậy sau khi các món ăn chuẩn bị xong liền cho người lui xuống.

Đến khi y và Mặc Sĩ Tranh còn lại trong phòng, y hạ bàn nhìn con dê nguyên con nướng bên cạnh trong mắt tràn đầy thèm nhỏ dãi, y cầm con dao nhỏ bên cạnh lên, bắt đầu do dự không biết xuống tay từ chỗ nào.

Không đợi y nghĩ kỹ, Mặc Sĩ Tranh đã cầm lấy con dao trên tay y, một tay kia cầm đĩa, không mất nhiều thời gian để hắn cắt một đĩa đùi dê nướng.

Dung Nhạc không kịp lấy đũa, trực tiếp ở bên cạnh hắn nhấc một miếng bỏ vào miệng.

Thịt dê vừa mới trăng tròn cực kỳ tươi mới rằm thì mềm vô cùng, không biết là chất lượng thịt chính gốc hay do tay nghề của đầu bếp tốt, một chút tanh vị cũng không thể ngửi ra, Ăn một miếng xuống ngoại tiêu lý nộn, vào miệng toàn là mùi thơm của đồ nướng.

Dung Nhạc ăn đến nheo mắt, vẻ mặt đầy hưởng thụ, không đầy một lúc thì lật lại đĩa thịt dê.

Mặc Sĩ Tranh ở bên cạnh làm vất vả giúp y lấy thịt ra và bày ra đĩa.

Nhìn thấy Dung Nhạc ăn một cách ngon lành, hắn luôn luôn không thích thịt dê vậy mà cũng bị bắt ăn hết một ít.

Sau bữa ăn, một vài món khác trên bàn lại không đυ.ng vào mấy, nhưng thịt dê nhỏ kia lại ăn được hơn phân nửa.

Quản gia nhìn đồ ăn rút đi, còn cao hứng hơn chính mình ăn một bàn đồ ăn, vội vàng phân phó phòng bếp buổi tối làm súp dê.

Bên cạnh gã là một người trẻ tuổi, từng làm thư đồng cho Mặc Sĩ Tranh, về sau được phái đến quản lý đồng ruộng trên thôn trang.

Trần Liên là con trai của quản sự, nghe thấy lời của quản sự nói tranh thủ nắm lấy cánh tay của lão tử nhà mình, nhỏ giọng thầm nói: "Thái tử từ nhỏ không ăn thịt dê, ngài làm súp dê gì vậy? Ta nhìn thấy vài món rau ở giữa trưa không tồi.”

Trần Liên đã ở bên cạnh thế tử từ khi còn nhỏ, đối với khẩu vị của Mặc Sĩ Tranh hiểu biết nhất.

Gã liếc mắt nhìn con trai, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liền vỗ vào đầu đối phương một cái: “ Ngươi a, có rảnh thì nhìn nhiều, xem nhiều, nghe nhiều và tự hỏi nhiều đi.” Hầu hạ chủ nhân chính là một môn học vấn cao thâm, đứa con trai này của gã vẫn là chưa học được bao nhiêu.

.....

Tác giả có lời muốn nói: Càng viết về đêm càng đói bụng, muốn ăn thịt nướng BBQ quá.

Editor: Hiện tại mình đã ôn thi Tốt nghiệp xong, nên sẽ tiếp tục ra truyện đều nhé mọi nguoiiiii.