Chương 42

Chương 42

Khung cảnh lúc này rất bắt mắt, hai bên đều là hai vị chủ nhân với mười mấy hộ vệ đang đi về phía nhau, mà trong nguyên tác thì tình cờ là hai phe có lập trường đối lập nhau.

Nếu như cảnh này phát sinh trong tiểu thuyết, Dung Nhạc với tư cách là người đứng ngoài cuộc chắc chắn sẽ ở một bên vừa ăn dưa vừa trầm trồ khen ngợi: “ Đánh đi! Mau đánh đi!”

Tuy nhiên khi chính mình trở thành một người tham dự, hơn nữa còn đứng về phía trận doanh của nhân vật phản diện, Dung Nhạc chỉ có thể nở nụ cười xấu hổ mà không mất lễ phép.

Nhìn hai người trước mặt, phản ứng đầu tiên của Dung Nhạc là muốn kéo Mặc Sĩ Tranh chạy nhanh đi.

Đây có thể là radar cứu mạng tự nhiên sau khi nhân vật phản diện gặp nhân vật chính.

Chỉ là trong lúc tâm trạng bất ổn, y vẫn còn có tâm trạng suy nghĩ, hai người này kết nối cũng quá nhanh, Dung Tích mới chỉ vào Quốc tử giám được hai tháng đi? Liền trở thành bằng hữu cưỡi ngựa phi ra cửa?

Thất hoàng tử thoạt nhìn có chút xấu hổ, hắn sờ sờ mũi, nói với Mặc Sĩ Tranh: “ Đường đệ hảo, không nghĩ tới lại có thể trùng hợp gặp nhau ở ngoại ô kinh thành như vậy.”

Dung Nhạc lúc này đang ngồi trước người Mặc Sĩ Tranh, không khỏi cử động thân thể, luôn cảm thấy tư thế hiện tại của hai người có vẻ không thích hợp.

Thất hoàng tử khả năng cũng không biết nên gọi y là gì, nên do dự hồi lâu mới nói: " Dung công tử hảo.”

Dung Nhạc không thể không phản ứng người ta, đành phải cười nói: “ Còn có thêm một vị Dung công tử ở đây.” Lời nói này của y có chút châm chọc, ý định ban đầu của y là để mọi người thoải mái một chút.

Y nhìn Dung Tích, nhưng lại phát hiện sắc mặt của đệ đệ tiện nghi này không tốt lắm, rõ ràng vừa rồi trông thấy rất vui vẻ mà?

Y không thể làm rõ tâm tư của vị nhân vật chính này, nhưng lại cảm thấy rằng y phải nên có một mối quan hệ tốt với nhân vật chính, vì vậy đã gửi lời mời đến họ, đúng lúc có để đến trường đua ngựa chơi cùng nhau.

Thất hoàng tử tử liếc mắt nhìn y và Mặc Sĩ Tranh, ý vị thâm trường nói: “ Vậy chẳng phải là ta đi quấy rầy đường đệ và Dung công tử.....”

Hắn còn chưa kịp nói xong, Dung Tích đã ở bên cạnh nói: "Vậy đa tạ đại ca!"

Thất hoàng tử ngừng lại, nửa câu sau nghẹn lại trong miệng, Dung Tích lại nói: "Ta trong khoảng thời gian này không có gặp đại ca. Vừa vặn nhân cơ hội này huynh đệ hai người nói chuyện phiếm nhiều hơn.”

Thất hoàng tử trước đó đã từ chối, cũng không thể rút lại những gì mình đã nói, hơn nữa ý tứ mặt sau của Dung Tích rõ ràng là không quá hoan nghênh hắn, vì vậy hắn phải cáo từ với họ.

Nếu Dung Nhạc không nhìn ra sự mâu thuẫn giữa Thất hoàng tử với Dung Tích, đó mới chính là kẻ ngốc.

Bất quá EQ của y không đặc biệt thấp, không đi hỏi Dung Tích làm trò trước mặt Mặc Sĩ Tranh, mà là lược qua sự việc này, đi tìm chủ đề khác.

Lúc trước làm trò trước mặt nhiều hộ vệ như vậy, Dung Nhạc còn có thể lừa mình dối người, nhưng hiện giờ Dung Tích đang ở trước mắt, Dung Nhạc cảm thấy có chút thẹn vì tư thế bây giờ của mình giống như là đang được Mặc Sĩ Tranh ôm vào trong ngực.

Y vỗ vỗ tay đang cầm dây cương của Mặc Sĩ Tranh, quay mặt lại kề tai nói nhỏ với đối phương, để cho Mặc Sĩ Tranh buông y xuống.

Chỉ là y không phát hiện, tư thế này khiến họ ở trong mắt người ngoài càng trở nên thân mật hơn, y gần như rụt vào trong l*иg ngực của Mặc Sĩ Tranh, khuôn mặt hai người rất gần nhau.

Dung Tích vẫn đang nói chuyện với Dung Nhạc, nhưng khi thấy vậy liền vội vàng quay đầu dời đi tầm mắt với một chút ngượng ngùng trên mặt. Trong lòng hắn có chút kinh ngạc, hắn vốn tưởng rằng Đoan vương thế tử và Dung Nhạc chỉ là đang diễn, hiện tại xem ra, nói không chừng còn có vài phần tình cảm?

Mặc Sĩ Tranh rất hiếm khi từ chối yêu cầu của Dung Nhạc, thấy Dung Nhạc kiên trì, liền kéo lại dây cương để cho Xích Viêm Ký đứng tại chỗ.

Dung Nhạc xuống ngựa lại trôi chảy hơn nhiều so với khi lên ngựa, không cần sự trợ giúp của Mặc Sĩ Tranh liền bước xuống.

Sau đó y dắt Bạch Đề Ô đến, lần này lên ngựa thành thạo hơn, tư thế lên ngựa không còn cứng ngắc như lúc đầu nữa.

Tuy nhiên, khi y cưỡi ngựa đến giữa Mặc Sĩ Tranh và Dung Tích, Dung Nhạc chỉ cảm thấy chính mình còn không bằng lập tức ngồi trên con ngựa của Mặc Sĩ Tranh.

Dung Tích cưỡi chính là một con ngựa trắng, tuy nhìn so ra kém hơn Xích Viêm Ký, nhưng lại cao lớn hơn Tiểu hắc mã của y nhiều, ba người đi cùng nhau thì con ngựa mà y cưỡi là thấp bé nhất.

Đã thế, y và Dung Tích khi nói chuyện toàn cần phải ngửa đầu, Dung Nhạc không thích cảm giác bị nhìn từ trên cao xuống, nên về sau cũng không nói lời gì nữa.

Dung Tích dù sao cũng là khách, thấy Dung Nhạc không nói lời nào, chính mình cũng ngậm miệng lại.

Về phần Mặc Sĩ Tranh, ở trước mặt người khác đa số hắn luôn luôn lạnh nhạt, lại càng không thể chủ động nói chuyện với nhau.

Cũng may, trường đua ngựa không xa, không bao lâu liền đến chỗ đích.

Dung Tích nhìn bãi sân này không có điểm cuối, cảm thán nói: "Trong phủ của chúng ta cũng có trường đua ngựa ở ngoại ô kinh thành, nhưng cũng không lớn như vậy."

Dung Nhạc kinh ngạc nói: "Mỗi một phủ đều có một cái đúng không?”

Dung Tích gật đầu nói: “ Không sai biệt lắm, dù sao thế gia huân quý trong kinh cũng đều sẽ có điền trang và trường đua ngựa ở ngoại ô kinh thành.” Hắn nói xong thì giơ ngón tay chỉ về một hướng, “Trường đua ngựa của gia đình chúng ta đại khái là ở vị trí kia, có thời gian thì có thể đi nhìn xem.”

Dung Tích dừng lại, thầm nghĩ y cũng không muốn lại dính lên quan hệ với Trường Hưng hầu phủ, tùy ý gật nhẹ đầu, trong lòng không để bụng, chợt nghe thấy Mặc Sĩ Tranh ở bên cạnh nói: “ Bên kia là trường đua ngựa của Hoàng gia, vài vị hoàng tử chưa khai phủ thường xuyên đến đó phi ngựa.”

Trong số các hoàng tử, chỉ có Thái tử mới được ở lại trong cung, còn các hoàng tử khác đều cần phải dọn ra khỏi cung sau đại hôn của họ.

Đến bây giờ đương kim hoàng thượng vẫn chưa sắc lập thái tử, cho nên một số hoàng tử đã thành hôn đều ở lại trong phủ của hoàng tử ở bên ngoài cung.

Theo lý mà nói hoàng tử không có phong hào, chỉ có thể nhận nguyệt bạc cố định hàng tháng, cái này giống như những phi tử đó sống ở trong nội cung, cái gì cũng phải dựa vào nguyệt bạc để sống. Có người được sự sủng ái thì dựa vào sự ban thưởng của thánh thượng, có người có gia tộc sẽ dựa vào phụ cấp ở trong nhà. Đối với những hoàng tử này cũng vậy, sau lưng họ đều có mẫu tộc giúp đỡ, vì vậy bọn họ đều đặt mua biệt viện nổi lên ở ngoại ô kinh thành.

Về phần hoàng tử có mẫu tộc yếu thế không có điều kiện này, nếu bọn họ muốn đến biệt viện Hoàng gia hoặc trường đua ngựa thì phải cần có sự đồng ý của thánh thượng.

Thất hoàng tử muốn đến trường đua ngựa để đua ngựa, chỉ sợ rằng phải báo cáo với thánh thượng trước mấy ngày.

Dung Tích ở bên cạnh vội vàng bổ sung: “ Trường đua ngựa của Trường Hưng hầu phủ gần với trường đua ngựa của Hoàng gia.”

Dung Nhạc cũng không biết những gì hắn nói là thật hay chỉ là chắp vá lại những gì mình nói lúc nãy, y rất muốn nói chuyện vui vẻ với cùng Dung Tích, nhưng lại thật khó để hỏi nhiều điều ở trước mặt Mặc Sĩ Tranh.

Y nghĩ nghĩ, rồi nói với Mặc Sĩ Tranh ở bên cạnh: “ Ngươi cũng đã lâu không đến đây đua ngựa đi, vừa rồi ta còn nhìn thấy Xích Viêm Ký đi qua đi lại ở trong chuồng ngựa, hẳn là đã bị nghẹn đến mức hung ác, không bằng ngươi cưỡi nó chạy vài vòng trước?”

Hai người họ đã có sự ăn ý với nhau, Mặc Sĩ Tranh có thể hiểu ý của y.

Tuy nhiên thoạt nhìn Mặc Sĩ Tranh rất không cao hứng, mặc dù không phản đối, nhưng lại thật sự dẫn đám người Khúc Đan rời khỏi nơi này, nhưng chính là bởi vì đối phương quá mức dứt khoát, thậm chí còn không để lại một lời, điều này khiến Dung Nhạc cảm thấy rất rầu rĩ.

Y kìm nén cảm xúc trong lòng xuống, xuống ngựa, một tay dắt ngựa, nói với Dung Tích: “ Cưỡi ngựa mệt rồi, chúng ta đi dạo một vòng đi?"

Dung Tích đi theo bên cạnh y, nói "Được.”

Hai người không đi nhanh, để lại hộ vệ bảo vệ ở chung quanh, cách bọn họ một khoảng nhất định, sẽ không quấy rầy đến cuộc trò chuyện của bọn họ.

Dung Nhạc hỏi trước: “Ngươi và Thất hoàng tử quen biết nhau sao?” Y tò mò nhất vấn đề này.

Dung Tích cười khổ nói: "Ta nói mới vừa rồi ở phía trước ta cũng không biết hắn là Thất hoàng tử, đại ca tin sao?”

Dung Nhạc trả lời: “ Ta tin.” Trong lòng lại nghĩ, vai chính công trong nguyên tác cũng ra loại trò che dấu tung tích sao? Tại sao y lại không nhớ?

Dung Tích không muốn nhiều lời về mối quan hệ của mình với Thất hoàng tử, Dung Nhạc cũng không thể biểu hiện quá rõ ràng, chỉ có thể nhắc nhở hắn rằng: "Thất hoàng tử dù sao cũng là hoàng tộc, các ngươi ở chung cũng phải đúng mực.”

Dù biết Thất hoàng tử là nhân vật chính công, nhưng y cũng không thể nói với Dung Tích rằng đối phương chính là chồng tương lai của hắn, vì vậy đừng ngần ngại phải tranh thủ thời gian ở bên nhau đi.

Làm một người ca ca, thỉnh thoảng y vẫn phải thể hiện ra sự yêu quý đối với đệ đệ nhà mình.

Dung Tích tùy ý gật đầu, có vẻ cho có lệ.

Nhưng Dung Nhạc vốn cũng không nghĩ đến muốn quản hắn, liền nghe Dung Tích nói: “ Hầu phu nhân vẫn đang lo lắng vì hôn sự của Dung Cẩm Hoa.”

Dung Nhạc cười khẽ một tiếng: “ Như thế nào? Dung đại tiểu thư tài mạo song toàn, còn lo không tìm được gia đình tử tế?" Trong giọng điệu lộ ra vẻ trào phúng rõ ràng.

Dung Tích cũng biết tại sao Dung Nhạc lại có thái độ này, dù sao y cũng là người thay thế Dung Cẩm Hoa gả cho vị kia.

Hắn cũng không khỏi nở nụ cười: "Sau Bách hoa yến, Hầu phủ đến một cái thiệp mời cũng không nhận được, ngươi nói Hầu phu nhân sao lại không vội?”

Nếu trưởng tỷ Dung Cẩm Hoa này không gả đi, thì hôn sự của Dung Cẩm Hiền cũng không biện pháp định được.

Liễu gia dù sao cũng chỉ là trào lưu cuối cùng trong thế gia, Hầu phu nhân cũng thập phần kiêu ngạo vì thân phận thế gia của mình, nàng biết rõ ràng tiểu thư thế gia ưu tú sẽ không phải lo gả.

Nếu Liễu gia có tiểu thư, nàng cầu hôn cho nhi tử của mình cũng không phải là không thể, vừa vặn thân càng thêm thân. Nhưng hiện tại dòng chính Liễu gia chỉ có một nhi tử bảo bối, chi thứ nàng lại ngứa mắt, hơn nữa nàng cũng hi vọng con của mình có thể lấy nữ nhi của đại thế gia.

Đáng tiếc những thế gia hào môn chân chính lại chướng mắt những huân quý không có thực quyền, nữ nhi của bọn họ thực sự kiều quý. Ngoài ra, việc tuyển tú sẽ chính thức bắt đầu sau một thời gian nữa, nhiều thế gia lại muốn đưa nữ nhi của mình vào trong cung, mà trong cung lại có mấy vị hoàng tử sắp thành niên đang định đón dâu, nhân lên các loại sự tình, một hôn sự của đích mẫu Hầu phủ thật sự là có chút không đủ xem.

Dung Nhạc nhìn thoáng qua Dung Tích: “ Nếu chỉ là một chuyện này, ngươi không cần phải đề cập với ta.” Y lưu Dung Tích lại coi như là nảy lòng tham nhất thời, nhưng nhìn lộ tuyến của Thất hoàng tử và Dung Tích, rõ ràng ban đầu chính là muốn đi đến trang trại.

Dung Tích cố nén cười, hạ giọng, "Nghe nói, Hầu phu nhân muốn gả Dung Cẩm Hoa vào hoàng gia.”

Hoàng gia?

Dung Nhạc kinh ngạc mở trừng hai mắt, lúc trước bởi vì không muốn gả cho Mặc Sĩ Tranh nên mới để y tới gả thay, hiện giờ lại muốn gả đến hoàng gia?

Dung Nhạc cảm thấy Hầu phu nhân có lẽ đã cảm nhận được hàng trí hào quang, nếu không thì làm sao nàng lại có ý tưởng thái quá như vậy?

Từ sau khi để con của tiểu thϊếp gả thay, thanh danh của Dung Cẩm Hoa đã bị hủy hoại. Ngay cả thánh thượng không thích thế gia, không cho nhi tử của mình chọn nữ thế gia làm vợ, cũng không cần thiết phải đi chọn một nữ tử đã bỏ đá xuống giếng như vậy.

Huân quý ở trong kinh nhiều như sao, chẳng nhẽ không thể tìm được một vị thiên kim đảm nhiệm làm hoàng tử phi sao?

Từ từ! Y suy nghĩ mọi chuyện lại cẩn thận, Hầu phu nhân không có khả năng không nghĩ ra, linh quang trong đầu y chợt loé, lập tức mở to hai mắt nhìn về phía Dung Tích: “ Hầu phu nhân có tính toán khác?”

Dung Tích gật đầu.

Dung Nhạc không khỏi hít vào một hơi, nữ nhân này thật là cả gan làm loạn.

Với tư chất của Dung Cẩm Hoa, dự theo tình huống bình thường chắc chắn sẽ không thể gả cho hoàng tử, nếu Hầu phu nhân âm thầm động tay động chân thì lại không nhất định.

Đúng nửa tháng sau là cuộc Xuân Thú, đây là một hoạt động vô cùng long trọng, đến lúc đó không chỉ có các hoàng tử, mà cón có các vị vương công quý tộc, công tử thiên kim thế gia đều tham gia.

Và khi có quá nhiều người, thì sẽ luôn xảy ra tai nạn.

Dung Nhạc sờ sờ cằm, đột nhiên nói: "Ngươi nói cho ta biết chuyện này, là muốn ta làm cái gì sao?"

___

Tác giả có lời muốn nói: sửa lại một chút.