Chương 40

Chương 40

Sau lần ngã ngựa đó, Mặc Sĩ Tranh chưa từng tới thôn trang.

Về phần khác, chủ nhân Đoan vương phủ thì càng sẽ không tới. Đoan vương mỗi ngày đều bận rộn liên lạc cảm tình cùng những thế gia khác, Đoan vương phi lại sợ nhi tử của mình cũng gặp phải sự cố đồng dạng như vậy, từ đó về sau đều không cho phép Mặc Sĩ Đại ra ngoài cưỡi ngựa, càng đừng nói tới trang viên đã được Mặc Sĩ Tranh chiếm cứ.

Tuy nhiên sân của các vị chủ nhân ở nơi này vẫn được giữ lại như cũ, hạ nhân mỗi ngày đều quét dọn nhà cửa cẩn thận, thậm chí hôm qua sau khi nhận được tin tức, liền cho người đến lau lại một lần nữa, nhưng Dung Nhạc vẫn cảm thấy có một cổ bụi đất trong phòng.

Không phải là bên trong không sạch sẽ, mà là không nhân khí, dù là không có một tia bụi bặm, vẫn làm cho người ta cảm thấy không đủ thanh sảng.

Khúc Viễn sớm đã đem hành lý ở trên xe của hai người dọn xuống, cất vào trong phòng. Dung Nhạc nhìn thấy mọi người đều bận rộn, ngược lại bọn họ hai người không làm việc ở lại cũng vướng tay vướng chân, cũng không nên đứng trong phòng làm chậm việc dọn dẹp của mọi người, vì vậy liền kéo Mặc Sĩ Tranh đi dạo ở bên ngoài.

Lúc này theo lý mà nói là thời gian dùng cơm trưa, bất quá Dung Nhạc đã ăn hết một mâm xí muội, hiện tại cũng không đói bụng.

Y quay đầu dò hỏi Mặc Sĩ Tranh, hắn lắc đầu nói: "Nhân cơ hội này đi thử cưỡi ngựa trước xem.”

Thủ hạ thân tín tín nhiệm nhất của Mặc Sĩ Tranh nguyên bản là Khúc Viễn và Khổng Chiêu, hiện tại Khổng Chiêu thay thế Dung Nhạc quản lý việc vặt trong vương phủ, Khúc Viễn thì đang sửa sang hành lý ở tiểu viện của hai người, vì thế hai người đi theo bên cạnh liền biến thành Khúc Đan và Lý Nguyên.

Dung Nhạc lướt nhìn qua hai người này, liền thấy Lý Nguyên tay chân đều nhỏ, vạn nhất gặp chuyện, nói không chừng còn không bằng cẳng chân nhanh nhẹn của y, ít nhất y học đại học còn được học qua môn Tán đả* (Sanda)(1).

(1: Sanda – Tán đả – hay “Tán thủ đả lôi đài” một cái tên ít người biết về bộ môn Shanshou (Tán thủ). Sanda sử dụng võ thuật đấm, đá, nhấn, quăng, quật và các kỹ thuật tấn công, phòng thủ khác,môn này được coi như một môn thể thao chiến đấu hiện đại và một phần quan trọng của thuật Trung Hoa.

Mặc Sĩ Tranh trước đó đã để cho quản sự lui xuống, quản sự kia quản lý một nơi lớn như vậy, căn bản một ngày không được nhàn rỗi. Bất quá trước khi rời đi, quản sự vẫn là để lại cho một hạ nhân chuyên môn dẫn đường cho bọn họ. Dù sao thôn trang này cũng đã có nhiều chỗ đã được cải biến trong vài năm qua.

Trại nuôi ngựa tương đối xa, nhưng sau nhà có một chuồng ngựa riêng, nuôi vài con ngựa tốt.

Dung Nhạc và Mặc Sĩ Tranh lại không vội, vì thế chậm rãi ung dung đi qua, hai người vẫn luôn nắm tay nhau cùng một chỗ.

Dung Nhạc lúc đầu cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhưng nghĩ lại, dù sao thì Mặc Sĩ Tranh cũng bị thương ở chân, không được linh hoạt lắm, nắm như thế này cũng tốt, không rõ ràng giống như ôm, nếu Mặc Sĩ Tranh rẽ đường gì, y cũng có thể phản ứng ngay lập tức.

Tuy nhiên, để thuận tiện cho việc cưỡi ngựa, cả hai cũng chỉ mặc áo bào ngắn tay bó, đi giày da hươu, cứ như vậy, bàn tay đang nắm nhau của họ không thể che giấu được trong tay áo dài.

May mắn thay ở trong thôn trang không có nhiều người, Dung Nhạc chỉ gặp vài hạ nhân khi đi dọc đường, còn đều là cúi đầu, hành lễ với bọn họ, chờ bọn họ đi qua mới dám rời đi.

Dung Nhạc nhìn thấy bộ dáng tập mãi thành quen của Mặc Sĩ Tranh, cũng không thể bao biện làm thay làm cho họ không cần hành lễ. Bên ngoài, y luôn đặt ý chí của Mặc Sĩ Tranh lên hàng đầu, sẽ không phản đối đối phương.

Tuy nhiên, y vẫn phải âm thầm ghi tạc chuyện này trong lòng, nghĩ đến khi không có ai thì nói một câu với Mặc Sĩ Tranh.

Đi được nửa canh giờ, người dẫn đường cuối cùng cũng nói rằng đã sắp đến chuồng.

Trước khi nhìn thấy điểm đến, Dung Nhạc đã ngửi thấy một mùi khó chịu, không khỏi nhíu lông mày.

Người nọ vội vàng giải thích, ngựa trong chuồng đều là vật yêu thích của Thế tử, không dám đối xử tệ bạc với chúng, chỉ là dù sao chúng cũng là gia súc, mặc dù bọn họ có quét dọn thường xuyên thì chúng vẫn có mùi.

Mặc Sĩ Tranh nhìn thấy cái dạng này của Dung Nhạc làm cho cười, thậm chí còn trêu chọc: “ Này liền đã chịu không nổi?”

Dung Nhạc xoa xoa cái mũi, khứu giác và vị giác của y rất nhanh nhạy, bởi vậy so với người khác ở chỗ này thì thật là khổ sở nhiều. Nhưng sau khi vừa nghe nói như vậy, y không phục liền nổi lên: “ Ngươi đừng có xem nhẹ ta.”

Cả hai đi qua cổng vòm phía trước liền đến chuồng ngựa, Dung Nhạc đã nhìn thấy con ngựa cao nhất kia ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Chỉ nhìn thấy con ngựa màu đỏ thẫm sắc bị trói vào cây cọc, thân thể cường tráng rắn chắc, đường cong trôi chảy tuyệt đẹp. Có lẽ nó đã ngửi thấy mùi của chủ nhân, liền đi qua đi lại trong chuồng ngựa, thoạt nhìn rất kích động, phảng phất dây tiếp theo sẽ phá tan cái l*иg, rong ruổi khắp vùng.

Dung Nhạc lập tức bị con ngựa cao lớn này thu hút, buông tay Mặc Sĩ Tranh đi về phía trước. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên y tiếp xúc gần với một con ngựa hung hãn như vậy, nhưng y không dám lại gần khi nhìn tứ chi kính tế hữu lực của con ngựa kia. Trong lòng y lo lắng nghĩ, nếu một chân mà đá lên, chỉ sợ lần xuyên qua này sẽ trực tiếp kết thúc thành một dấu chấm.

Mặc Sĩ Tranh cảm thấy độ ấm trên tay mình rời đi, hắn vốn định lại nắm chặt tay Dung Nhạc, nhưng lại do dự, đối phương đã chạy đến chuồng ngựa cách đó không xa. Giữa các ngón tay hắn khẽ vuốt, cuối cùng vẫn là đưa tay ra sau lưng, đi đến bên cạnh Dung Nhạc.

Chỉ cần liếc mắt một cái, hắn có thể thấy Dung Nhạc đang nhìn chăm chú con ngựa cứng cáp nhất, hắn hỏi: "Thích?"

Dung Nhạc hai mắt sáng ngời, hung hăng gật đầu, dùng ánh mắt chờ mong mà nhìn hắn.

Mặc Sĩ Tranh nhẹ nhàng câu môi với y, từ chối y một cách ôn nhu và kiên định: “ Không được.”

Ánh mắt của Dung Nhạc lập tức ảm đạm, nhưng vẫn còn muốn mặc cả với Mặc Sĩ Tranh: “ Ta chỉ cưỡi trong một lúc. Đây không phải là ngựa của ngươi sao? Ngươi cứ ở bên cạnh nhìn, khẳng định sẽ không có chuyện gì đâu.”

Mặc Sĩ Tranh không chịu buông miệng, hắn giải thích: "Đây là Đại Uyển Mã thánh thượng tặng cho ta, thân cường tính liệt, năm đó ta còn phải tốn không ít công phu mới thuần phục được nó. Nhưng qua nhiều năm, ngoại trừ đối với ta, nó vẫn là không muốn cho người khác tới gần. Huống chi bản thân ngươi cũng không biết gì về cưỡi ngựa, cũng đừng nghĩ tới cưỡi một con ngựa hung hãn như vậy. "

Dung Nhạc cũng không phải là người không biết tốt xấu, nghe Mặc Sĩ Tranh cân nhắc là thật nghĩ tới y, chỉ có thể thất vọng mà từ bỏ ý tưởng ban đầu, có chút ỉu xìu hỏi: "Con ngựa của ta đâu?"

Mặc Sĩ Tranh nói: "Sớm đã chuẩn bị tốt cho ngươi."

Ở đây có một loạt chuồng ngựa, mỗi chuồng đều rất lớn và có hơn mười con ngựa. Dung Nhạc không có nghiên cứu về ngựa, bất quá y có thể lý giải được tâm trạng của Mặc Sĩ Tranh khi thu thập những con ngựa tốt này, cũng giống như việc người hiện đại theo đuổi siêu xe.

Mặc Sĩ Tranh yêu cầu người mã phó mang con ngựa mà hắn đã chuẩn bị đến cho Dung Nhạc, Dung Nhạc xốc lên tinh thần. Mặc dù y biết rằng con ngựa của mình chắc chắn không đẹp bằng con ngựa đỏ thẫm kia, nhưng nếu Mặc Sĩ Tranh chọn ra, nhất định cũng phải khác thường.

Nhưng khi y thật sự nhìn thấy con ngựa kia, thì vẫn là kinh ngạc.

Đó là một con ngựa đen, nhưng không phải màu đen thuần, nó có một sợi lông trắng trên đầu và trên tứ chi đều có hoa văn trắng, với bộ ngực rộng và lưng thẳng, đây quả thực là một con ngựa rất đẹp.

Nhưng dù vậy, cũng không thể che giấu sự thật rằng nó vẫn là một con ngựa con.

Đôi mắt hình quả hạnh ngấn nước, có vòng ngực cao và cái đầu nhỏ non nớt kia thực rõ ràng, đều cho thấy đây là một con ngựa ở tuổi vị thành niên. (Nghe mà cảm thấy cutee quá=))))

Dung Nhạc quay lại nhìn Mặc Sĩ Tranh với ánh mắt lên án. Cho dù y thực sự là một người mới, cũng không cần phải cho y một con ngựa con.

Y thậm chí còn lo lắng rằng con ngựa này có thể chở y hay không, vì sợ đè nó hỏng mất.

Mặc Sĩ Tranh hỏi: "Làm sao vậy, không thích?"

Vẻ mặt của Dung Nhạc rối rắm, đương nhiên không phải là y không thích, con ngựa con này lớn lên rất đẹp, hơn nữa thoạt nhìn rất ngoan ngoãn, ngay cả đuôi ngựa khẽ đung đưa phía sau lưng cũng rất dễ thương.

Nhưng là, một con ngựa con dễ thương như vậy thực sự có thể cưỡi đi săn sao?

Dung Nhạc nhỏ giọng hỏi Mặc Sĩ Tranh, nhưng lại nghe được tiếng cười khẽ.

Mã phó kia cơ hồ chưa từng nhìn thấy qua Mặc Sĩ Tranh, cho nên khi nhìn thấy Thế tử, cũng chỉ cảm thán ở trong lòng không hổ là long tử phượng tôn, tướng mạo tốt như vậy, dáng vẻ này chắc chắn giống như thần tiên trên trời.

Mà khi nhìn thấy Thế tử mỉm cười với Thế tử phi, nhất thời ngốc tại chỗ một lúc, một lúc lâu mới hoàn hồn, vội vàng cúi đầu, thừa dịp người không chú ý mới dùng tay áo lau mồ hôi trên trán. Trong lòng nghĩ mà sợ, mình tại sao có thể nhìn chủ tử đến ngốc như vậy.

Khúc Đan xem như từ nhỏ cùng lớn lên với Mặc Sĩ Tranh, đối với vị chủ nhân Mặc Sĩ Tranh này thập phần hiểu rõ.

Mặc Sĩ Tranh cũng không phải là một người thích cười, vô luận là trước hay sau sự kiện ngã ngựa kia, hắn đều rất khó thân cận với người ngoài, nhưng khác biệt là trước đây hắn luôn kiêu căng ngạo mạn, nhưng bây giờ hắn lại lạnh nhạt cách xa vạn dặm với người bên ngoài.

Có thể nói, mười mấy năm nay hắn ở cạnh Mặc Sĩ Tranh, hắn nhìn thấy dáng vẻ cười của Mặc Sĩ Tranh còn không bằng từ khi Dung Nhạc gả đến đây.

Điều này làm cho hắn suy đoán về địa vị của Dung Nhạc trong lòng Thế tử.

Mặc Sĩ Tranh lại không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, chỉ đưa Dung Nhạc đến con ngựa nhỏ kia.

Tiểu hắc mã rất dễ thân cận với người, chẳng những không trốn sang một bên, ngược lại tiến lên hai bước về phía trước, chủ động tiến lại gần bọn họ, nhưng Dung Nhạc trong tiềm thức muốn lùi lại, bất quá lại bị Mặc Sĩ Tranh chặn ngang ôm lấy.

Mặc Sĩ Tranh đứng ở phía sau Dung Nhạc, cầm lấy tay phải của Dung Nhạc, đặt lên tiểu hắc mã, nhẹ nhàng vuốt ve.

Tiểu hắc mã quơ quơ đầu, thoạt nhìn ngây thơ chất phác.

Xúc cảm ấm áp trên tay khiến Dung Nhạc không khỏi nở nụ cười, lông ngựa mềm mại trong lòng bàn tay khiến cho y yêu thích không buông tay.

Mặc Sĩ Tranh rốt cuộc thấy y không hề khẩn trương như vậy, đưa cho y một chút đường, một bên ý bảo y đút cho tiểu hắc mã ăn, một bên nói: “ Ngươi lấy cho nó một cái tên đi.”

Dung Nhạc cẩn thận đặt đường trong tay đến trước mặt Tiểu Hắc Mã, sau đó chỉ thấy tiểu hắc mã cúi đầu thè lưỡi bắt đầu liếʍ đường trong tay, lòng bàn tay ướt đẫm.

Y có chút khó xử, tất cả những cái tên hiện lên trong đầu đều là "Trân trâu đen", "Hắc mỹ nhân", cuối cùng mới nghĩ ra một cái tên khác tương đối có văn hóa hơn, "Bạch Đề ô, thế nào?”

Mặc Sĩ Tranh gật đầu, "Ngược lại là xứng đôi với màu lông của con ngựa này.”

Tiểu hắc mã này vỗn dĩ đã rất đơn thuần và ôn thuần, Dung Nhạc lại được Mặc Sĩ Tranh mang đến dỗ dành đến tốt, không mất bao lâu, cái đầu nhỏ của Bạch Đề Ô liền hướng vào trong lòng bàn tay Dung Nhạc, như là tiểu hài tử muốn ăn đường.

Dung Nhạc bị nó làm cho nhột nhạt và không khỏi cười lên ha hả.

Mặc Sĩ Tranh ở một bên xem sự tương tác giữa một người và một con ngựa, ánh mắt nhu hoà rất nhiều, thấy Dung Nhạc hòa hợp không sai biệt lắm với Bạch Đề Ô, mới để cho mã phó lấy ra dụng cụ cưỡi ngựa.

Dù sao Dung Nhạc cũng là lần đầu tiên cưỡi ngựa, Mặc Sĩ Tranh cũng không để cho y động thủ. Chỉ là một bên đặt những vật hàm thiếc và dây cương, đai yên, yên ngựa này lên trên người tiểu hắc mã, một bên nói cho y biết tác dụng của những dụng cụ và phương thức lắp đặt này.

Dung Nhạc ở một bên chăm chú lắng nghe bài giảng lão sư Thế tử, đợi đến khi Mặc Sĩ Tranh làm xong cho tiểu hắc mã, tiểu hắc mã trước mặt cuối cùng cũng không còn giống như là sủng vật.

Ở hiện đại không phải y chưa từng cưỡi ngựa khi đến công viên trò chơi, mà là lần nào y cũng cần sự giúp đỡ của các nhân viên công tác.

Lúc này ở trước mặt y chính là con ngựa của mình, không biết có phải là vì sự ôn thuần của tiểu hắc mã đối với y hay không, làm y có chút tự mãn, một tay y cầm yên ngựa, một chân thù muốn giẫm lên bàn đạp.

Mặc Sĩ Tranh lắc đầu khi thấy động tác của y, ở phía sau nửa ôm y, sửa đúng tư thế cho y.

Lúc đầu, Dung Nhạc có thể nghe rất rõ, nhưng khi cơ thể tiếp xúc ngày càng nhiều, hơi thở ấm áp phả vào bên tai y, làm cho y cảm thấy trong lòng có chút ngứa, lại có chút bất an, nhảy loạn bình bịch, đầu đã hồ nhão thành một đoàn, căn bản không nhớ rõ được những lời nói đó gần trong gang tấc.

Chờ y định thần lại, y đã được Mặc Sĩ Tranh vịn eo ngồi trên lưng ngựa.

__

Tác giả có lời muốn nói: Bạch Đề Ô–– một con ngựa trong “ Chiêu lăng lục tuấn đồ", mượn cái tên một chút.

Editor: Chiêu lăng lục tuấn đồ: Là sáu con ngựa tốt thời vua Lý Thế Dân. Các bạn muốn rõ hơn thì search gg nha.