Vừa vào phòng, nhìn thấy không có người ngoài nào khác, lão giả trong đó "bịch" quỳ rạp trên mặt đất, hai mắt lập tức đỏ lên, “ Đại công tử, ngài... phải chịu ủy khuất rồi.”
Hai người còn lại quỳ xuống theo, một người là thiếu niên thoạt nhìn tầm 15, 16 tuổi và một người là nữ tử trung niên khoảng bốn mươi tuổi.
Tuy nhiên nàng cũng dưng dưng nước mắt, nhưng lại hung ác vỗ một chút người đang quỳ xuống trước, " Ngươi cái lão hàng! Chúng ta tới đây để giúp công tử, ngươi ở kia khóc tang cái gì!”
Dung Nhạc ở đây sợ nhất có người quỳ xuống, nghe thấy tiếng đầu gối chạm đất, sợ tới mức đập lập tức đứng lên.
Y cúi người đưa hai tay đỡ mỗi bên một người, gấp đến độ cái trán bắt đầu đổ mồ hôi, bộ dạng trên mặt còn muốn giả bộ săn sóc: “Đứng lên nói chuyện trước .”
Hắn lời này, đám người quỳ xuống không khỏi nghe theo, vì vậy giúp đỡ nhau đứng dậy trước mặt y.
Dung Nhạc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm và hỏi đầu tiên: “Ta không biết... Nương ta thế nào?”
Nàng dừng một chút, rồi nói: “ Nhị phu nhân nói nàng bên kia hết thảy đều tốt, chỉ là sợ công tử ở không quen trong Vương phủ, cho nên đã phái ta cùng Lý Phúc tới đây, nếu hạ nhân ở Vương phủ dùng không tốt, ít nhất chúng ta còn có thể giúp đỡ.”
Nhưng Dung Nhạc cũng không bởi vì điều này yên lòng. Y có thể nghe được ẩn ý trong lời nói của nàng kia, lời nàng thuật lại chính là lời của Nhị phu nhân nói, nhưng đứa con duy nhất của bà lại phải thay thế muội muội xuất giá, hơn nữa bằng mắt thường có thể thấy được người phu quân mà mình phải gả chính là một Thế tử không được sủng ái, làm sao Nhị phu nhân có thể nói khắp nơi đều tốt.
Bất quá là không muốn làm cho con của mình lo lắng thôi.
Dung Nhạc không khỏi thở dài, nếu y đã chiếm thân phận Dung Nhạc này, nên y nhất định phải gánh vác tất cả những gì Dung Nhạc gánh trên vai.
Từ bỏ nhị phu nhân rồi tự mình chạy trốn? Chưa nói đến việc y có làm được hay không, chỉ riêng lương tâm của y đã khiến y cảm thấy băn khoăn rồi.
Tiểu thiếu niên kia ngược lại là rất có ánh mắt, đoán trừng là nhìn ra Dung Nhạc tâm tình không tốt, ở một bên khẽ nói: "Đại công tử yên tâm, Nhị phu nhân nói, ngài mặc dù là Thế tử phi, nhưng dù sao cũng bất đồng với khuê tú lập gia đình, có thể thường xuyên đi ra ngoài, hơn nữa nơi này chẳng phải còn có Trần di ở sao? Nếu là có cái gì giao phó có thể viết thư cho Trần di mang về.”
Viết thư?
Chết tiệt! Dung Nhạc lại phải thêm một nhiệm vụ khác cho mình. Y còn phải học được bút tích của nguyên chủ trong thời gian ngắn nhất có thể.
Y liếc nhìn tay phải của mình, có nên làm cho mình bị thương trước hay không.
Hơn nữa nói không chừng ngày mai lại mặt sẽ phải đi gặp mặt nhị phu nhân, y không nghĩ tới trong khoảng thời gian ngắn như vậy, có thể đóng vai nguyên chủ trước mặt Nhị phu nhân.
Ngày càng có nhiều nhiệm vụ, nhưng thời gian càng ngày càng gấp gáp, Dung Nhạc chỉ cảm thấy trong đầu óc loạn thành một mớ hỗn độn. Nếu mà không được, thì chỉ có thể gặp tình huống nào thì giải tình huống đó.
Y cau mày, ba người đứng bên cạnh tưởng y đang suy nghĩ chuyện gì quan trọng nên không dám quấy rầy.
Đợi đến khi Dung Nhạc định thần lại, liền thấy ba người họ đang nhìn y đầy lo lắng. Y chỉ có thể gượng cười, hỏi: “ Lý thúc và Trần di ở đây, bên nương của ta còn có người hầu hạ sao?
Trần di nói: “ Công tử yên tâm, Xuân Nhị và Hà Y đều ở bên người phu nhân, hai nàng tính cách đều lanh lợi, nhất định sẽ bảo vệ tốt phu nhân. ”
Dung Nhạc tùy ý gật đầu, nhưng cũng không cho rằng hai nha hoàn kia có thể có ích lợi gì. Dù sao y vẫn là trưởng tử của Hầu phủ, nếu không bị bán đi thì phải kiếm sủng ái cho người khác, Nhị phu nhân của Hầu phủ tuy nói là phu nhân, bất quá chính là nha hoàn thông phòng lên thành thϊếp thất chính thức, nếu đương gia chủ mẫu muốn đói với bà ra tay, ai đều cũng không bảo vệ được bà.
Vì kế hoạch hôm nay, trước tiên vẫn là gạt qua đi chuyện trở về lại mặt ngày mai, về phần những chuyện khác có thể bàn kỹ hơn.
Dung Nhạc trước tiên ưu tiên những việc phải làm hiện tại, trước tiên y để cho Trần di và Lý thúc sửa sang lại của hồi môn mang theo, sau đó y đưa Lý Nguyên đi tìm tập tài liệu và đồ vật có nét chữ của nguyên chủ, xem có thể miêu tả một chút không.
Trần di do dự một chút, liền hỏi: “Ngày mai có cần chuẩn bị chút quà mang về không?”
Dung Nhạc cười nói: “ Yên tâm, Đoan Vương Phủ vẫn là có bạc, tổng không đến mức để cho ta lấy “ của hồi môn” của chính mình.”
Nếu như y đã gả ra ngoài, coi như là người của Đoan Vương Phủ, về sau đồ vật ở Trường Hưng Hầu phủ sẽ không liên quan gì đến y, của hồi môn kia tương đương là gia sản của y đã được phân ra.
Căn cứ vào những gì y biết về vị đích mẫu này, ước chừng đối phương sẽ luyến tiếc cho y nhiều thứ tốt.
Tuy rằng trong lòng đã đoán trước, nhưng khi thực sự nhìn thấy danh sách của hồi môn do Trần di sửa sang lại, Dung Nhạc phát hiện mình đã nghĩ quá tốt về vị đích mẫu này.
Y cầm lấy tờ danh sách kia dài không đến một thước, tức đến muốn nở nụ cười.
Đây là để cho ngựa chạy không cho ngựa ăn cỏ, đem y đưa đến Đoan Vương Phủ để đảm đương tùy thời có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào, lại còn đau lòng những tử vật vàng bạc đó, còn không thèm giả bộ tình cảm ở ngoài mặt, thực sự là không sợ người đâm vào xương sống và bị mắng là không nhân từ.
Trần di và Lý thúc nhìn còn tức giận hơn y, thế tử đại hôn, sính lễ và của hồi môn đều có quy cách cố định. Lúc đầu, Đoan Vương Phủ nâng 40 gánh sính lễ để hạ sính lễ, vì thế ở phía trên Hầu phủ lại bỏ thêm 24 gánh, lúc đón dâu từ Trường Hưng Hầu phủ nâng của hồi môn sang đây chừng 64 gánh. Họ nghĩ rằng sẽ mất một thời gian ngắn để làm xong tất cả mọi thứ. Kết quả không nghĩ tới chỉ mất một buổi trưa thời gian liền làm xong tất cả.
Bên trong trừ bỏ sính lễ của Vương phủ ra, của hồi môn của Hầu phủ đưa ra chỉ là riêng đồ đạc đã chiếm trọn vẹn 14 rương hòm, các rương còn dư lại, thì có bốn rương quần áo, một rương vàng bạc, hai rương nhu yếu phẩm hàng ngày, còn lại chính là thư tịch cửa hàng khế ước.
Giá trị nhất trong số đó phải là 100 mẫu ruộng ở ngoại ô, nhưng tiếc là 20 mẫu trong số đó là ruộng cấp thấp và 80 mẫu ruộng cỡ trung bình, còn mẫu ruộng tốt thì không có.
Hai cửa hàng đều ở chợ phía Tây, một cửa hàng là lụa trang, cửa hàng kia là tiệm sách. Trần di lật ra sổ sách đưa tới, và nói rằng có quá nhiều nước trong đó, và có vẻ như nó được tạo ra một cách bừa bãi.
Dung Nhạc nhìn năm trăm lượng bạc và năm mươi lượng vàng được ghi trong danh sách, chỉ cảm thấy châm chọc.
Những số tiền này tính đích xác không thiếu, nhưng muốn so cùng với ai. Đối với Hầu Phủ mà nói, e rằng nước chảy trong một tháng sẽ không dừng lại ở đó.
Y đem sự phẫn nộ này nuốt trở vào thật sâu.
Đại phu nhân còn nắm nhị phu nhân trong tay, y không thể trực tiếp cùng đối phương xé rách mặt, làm sao thoát khỏi tay đối phương là kế sách duy nhất lúc này.