Chương 27.2

Chương 27.2

Dung Nhạc ghét nhất là lấy tuổi tác nói sự tình. Theo lý thuyết là khi đến thế giới này, lại làm y trẻ mười tuổi, đáng lẽ y phải nên cao hứng, nhưng nhìn bản thân còn thấp hơn Mặc Sĩ Tranh một cái đầu, thân thể mềm nhũn không một chút cơ bắp, và vóc dáng gầy yếu, y thật sự rất hoài niệm thân hình hiện đại của mình.

Y nhìn bộ dạng cao ngạo của đối phương, chẳng muốn tranh luận với đối phương, không duyên cớ tự hạ thấp mình, nhưng Triệu Nhị không thể để đối phương nói chuyện với chủ nhân của mình như vậy. Tuy rằng chưa học và không hiểu cái gì là đạo lý chủ nhục thần chết, nhưng cũng biết làm hạ nhân, hắn không thể để chủ nhân mất mặt trước mặt người khác.

Vì vậy Triệu Nhị trực tiếp chống hai tay lên hông, chỉ vào mũi lão thư sinh nói: "Ngươi ở đây giả bộ làm loại tỏi lớn gì vậy! Nhìn kinh thành, ai mà không biết ngoại trừ “ Hoa mai viên”, những cuốn sách khác mà ngươi viết đều là một đống rác rưởi. Ngay cả “ Hoa mai viên” vẫn là mượn vườn mai của Đoan vương năm đó mới xây dựng. Dựa vào một “ Hoa mai viên” để ăn lợi nhuận ban đầu trong mười năm, hiện tại nhìn thấy ăn hết lợi nhuận ban đầu còn tưởng rằng chính mình rất lợi hại! Có cần ta nói tất cả ra những gánh hát kia đã ngầm chửi ngươi không?”

Triệu Nhị chưa từng học, từ nhỏ đã làm việc chăm chỉ, cho nên mắng người cũng là tiếng thông tục. Nhưng cũng chính vì vậy mà làm cho người nọ không nói nên lời.

Người nọ tự nhận là một người đọc sách, vì vậy tự nhiên không thể nói những lời giống như Triệu Nhị. Ngón tay chỉ vào Triệu Nhị run rẩy trên không trung hồi lâu, cũng không phản bác ra một câu, chỉ thấy râu ria run lên vì tức giận, khi nhìn thấy những người còn lại đều đang xem trò hay, cảm thấy rất mất mặt, vừa tức vừa vội, hất tay áo che mặt bỏ đi.

Trước khi đi vẫn không quên dúi vào ngực ba đồng bạc.

Những người còn lại vốn dĩ không cam lòng, lão thư sinh kia tự dưng nhảy ra, bọn họ tuy rằng không ứng hoà, nhưng có thể mượn điều này để thêm một chút bạc, kết quả lại không nghĩ tới lão thư sinh kia lại bị Triệu Nhị vạch trần mấy câu, đi với vẻ mặt xám xịt. Bọn họ cho rằng không thể mắng nhiếc Triệu Nhị, cũng không muốn mất mặt trước người khác, vì thế liền cầm tiền nhanh chóng rời đi.

Vì vậy, chưa được một lúc, trong sân chỉ còn lại Dung Nhạc, Triệu Nhị, Lý Nguyên và hai người được lưu lại.

Dung Nhạc không vội nói với họ về cuốn sách, mà hỏi thông tin cá nhân của họ.

Trong hai người, một người tên là Phùng Tân, một người tên là Ốc Xuân Tri. Người trước thì có hứng thú viết kịch bản, khoảng thời gian trước lưu hành “ Bắt thư ký” là do hắn viết ra. Người sau gia cảnh bần hàn, tự cảm thấy không hợp thi khoa cử, vì thế sau thi rớt, bắt đầu viết kịch bản.

Ưu điểm của Phùng Tân rất rõ ràng, hắn viết truyện với logic rõ ràng, tình tiết trôi chảy và ngôn ngữ sống động. Trong mấy quyển vở này coi như là được nhất, đây cũng là nguyên nhân Dung Nhạc lưu hắn lại.

Nhưng cũng có thể thấy rõ khuyết điểm, nội dung cổ hủ, cốt truyện khô cằn, khuyết thiếu khởi, thừa, chuyển, hợp đọc như là nước sôi để nguội.

Về phần Ốc Xuân Tri thì ngược lại với đối phương, có thể thấy bản lĩnh viết văn của đối phương không tệ, nhưng có thể là do lần đầu viết kịch bản nên tình tiết cộc lốc, chủ tuyến không rõ ràng lắm, bất quá lại có một vài điểm nhấn nhỏ thú vị trong câu chuyện.

Nhưng nhìn chung, khuyết điểm không che được ưu điểm.

Hơn nữa nói thật, Dung Nhạc càng thích kiểu người có ưu nhược điểm rõ ràng này, càng thích hợp với những ý tưởng tiếp theo của y.

Y cầm lấy vở của Phùng Tân đầu tiên: “ Ngươi cảm thấy quyển vở này hay ở điểm nào?"

Phùng Tân sửng sốt một chút, sau đó do dự nói: "Truyện đã hoàn?"

Phùng Tân người này hành văn bình đạm giống như y, hắn là con trai thứ hai trong nhà, cha mẹ không trộng cậy hắn có thể kế thừa gia nghiệp, khi hắn là thiếu niên đọc sách không khắc khổ, chính mình cũng không nghĩ dựa vào khoa cử thành danh. Gia đình không phải đại phú đại quý, nhưng tiểu phú tức an, không mưu cầu gì lớn.

Viết kịch bản là một sở thích hiếm có của hắn, cuốn sách “Bắt thư ký” vốn là quyển sách luyện viết của hắn, lúc đầu tùy tiện bán vài đồng bạc, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ thành công nhỏ.

Bất quá mọi việc cứ như thế, hắn không bởi vì vậy mà trở nên tự phụ. Bởi vì cho đến bây giờ hắn không biết vì sao vở kia lại trở nên nổi tiếng, chỉ nghĩ rằng mình may mắn.

Cho nên, Dung Nhạc thẳng thừng hỏi hắn, về ưu điểm chính mình sáng tác, hắn nhất thời không đáp lại được, chỉ có thể đưa ra một câu trả lời mà hắn cho là phù hợp.

Dung Nhạc ngược lại bị làm cho tức cười trước những lời nói thật lòng của hắn.

Y đặt cuốn vở sang một bên và gật đầu, "Ngươi nói đúng. Nhưng chính bởi vì logic quá rõ ràng, tình tiết quá trôi chảy, nên mọi người không muốn đọc nó."

Dung Nhạc nói: " Một câu chuyện, vừa đọc đoạn đầu là có thể làm cho người ta đoán được kết cục, hơn nữa tất cả tình tiết ở giữa truyện đều nằm trong dự liệu. Ngươi nghĩ nó sẽ thu hút mọi người sao?"

Y gõ gõ bàn: “ Ngươi phải có chuyển biến! Có cao trào!” Y cầm tờ giấy kia lên, lật đến giữa câu chuyện chàng thư sinh và vị kia bí mật giúp hắn làm việc nhà để gặp nhau với nữ tử: "Ngươi xem, đây được cho là một nơi hấp dẫn, nhưng ngươi viết nó quá khô khốc.”

Trong sương phòng vừa lúc có cái bàn, Dung Nhạc để Triệu Nhị lấy giấy và bút mực đến, đối với Phùng Tân nói: “ Ngươi viết một đoạn ở chỗ này lần nữa.”

Phùng Tân làm người tính cách ôn hoà, Dung Nhạc thoạt nhìn tuổi không lớn, hơn nữa vừa lên tới liền chỉ ra tật xấu của hắn trong sáng tác, theo lý thuyết người có chút ngạo khí sẽ không phục, nhưng hắn lại không xem thường tuổi của đối phương, ngược lại thật sự nghiền ngẫm cẩn thận lời nói của Dung Nhạc.

Dù sao hắn cũng có chút linh khí, chỉ là lúc trước mặc dù biết văn của mình sáng tác có tật xấu, nhưng tìm vẫn luôn không ra, hiện tại được Dung Nhạc nhắc tới, lập tức thông suốt sáng tỏ, cầm bút lông lên và bắt đầu viết trên giấy, không lâu liền viết được một trang giấy.

Dung Nhạc đối với thái độ của hắn rất hài lòng, vì tránh làm phiền đối phương, chỉ kêu Lý Nguyên đi mua điểm tâm về, hắn ngồi ở một bên mời Ốc Xuân Tri cùng uống trà, cũng không nói một lời.

Khi Phùng Tân viết xong, Dung Nhạc vừa vặn uống xong bữa trà chiều.

Y đặt chiếc ly trong tay xuống, yêu cầu Triệu Nhị cầm lấy cốt truyện mới viết của Phùng Tân, một lần nữa đọc qua.

Sau đó khóe miệng y có chút co quắp.

"Hôm hôm đó Trần Sinh giả bộ ngủ, nửa đêm liền nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng kinh hô, liền lặng lẽ ra khỏi phòng, rốt cuộc ở trong thư phòng gặp được giai nhân hắn chưa từng gặp. Nàng bị hắn phát hiện, kêu lên một tiếng đầy quyến rũ, và cố gắng tránh né một cách ngượng ngùng và rụt rè, nhưng lại bị hắn một phen ôm vào lòng.… ”

Dung Nhạc nhìn mãn nhãn “ Kiều| thở gấp”, “ Má tuyết”, “ Tóc đen”, “ Chất lỏng” cảm thấy đối phương lý giải sai rồi.

Hoặc là y chưa nói rõ ràng?

Y muốn nhìn là tình tiết cao trào, không phải là loại cao trào này!

Y run rẩy đặt tờ giấy kia xuống, quay đầu nhìn về phía Phùng Tân.

Chỉ thấy Phùng Tân tràn ngập chờ mong nhìn y, phảng phất là muốn nghe cách nhìn của y một chút.

Dung Nhạc biểu lộ một lời khó nói hết, y hận không thể lấy tay che mặt, không nghĩ tới người trước mặt thoạt nhìn mày rậm mắt to này, vào thời điểm viết thế nhưng một chút cũng không ngượng ngùng, thậm chí có thể xưng được với vui sướиɠ tràn trề, mùi thịt bốn phía.

May mắn ở hiện đại y đọc coi như không ít H văn, y không thể tỏ ra thần thái không thích hợp vì tờ giấy này.

Y do dự một chút, chủ yếu vẫn cảm thấy phải khích lệ: “ Viết không tồi, chính là còn phải tiếp tục viết chăm chỉ.”

_’____