Chương 18
Dung Nhạc bản chất không phải là người đặc biệt nhạy cảm, nhưng ai bảo Mặc Sĩ Tranh và Mặc Sĩ Đại như nước với lửa? Cho nên y đại biểu cho Mặc Sĩ Tranh tới tham gia hội thơ này, y đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
Mặc Sĩ Đại càng khách khí bao nhiêu thì y càng trở nên cảnh giác bấy nhiêu.
Kỳ thật lúc Mặc Sĩ Đại đưa tay ra muốn đỡ y, y do dự một chút, nhưng cảm thấy nếu mình kiên trì cự tuyệt, thì như là đánh vào mặt đối phương. Bởi vậy, sau một hai lần thoái thác, thấy Mặc Sĩ Đại không thay đổi thái độ, đành phải đưa tay lên.
Nhưng y không dám để thật, hơn nữa vừa bước xuống xe liền vội vàng thu tay lại.
Đối phương xác thực chỉ là dùng ngón tay cọ nhẹ y một chút, thoạt nhìn giống như không phải cố ý, nhưng tay của Mặc Sĩ Đại vốn là hướng xuống, vì cái gì bỗng nhiên cuộn lên? Có vẻ hơi cố tình.
Vốn dĩ trong lòng Dung Nhạc, Mặc Sĩ Đại đã bị y gán cho là tra nam, nhưng giờ đây "vừa khéo" càng khiến Dung Nhạc chỉ muốn cách xa hắn 18 mét.
Trời hôm nay, rõ ràng là thời tiết đầu mùa xuân, vậy mà lại có tuyết rơi nhẹ.
Hai người một trước một sau tiến vào vườn, người hầu ở ám hương tiểu trúc vội vàng đưa lên áo choàng, cũng hỗ trợ ở một bên bung dù.
Mặc Sĩ Đại làm người khôi hài, dọc đường đi hắn đã giới thiệu cảnh sắc ở hai bên cho Dung Nhạc, lai lịch của cây này là gì, cái đình kia là kiến tạo như nào, Dung Nhạc mừng rỡ khi có một hướng dẫn viên du lịch miễn phí bên cạnh, nghe rất thích thú.
Chỉ là mặc dù y rất thích thưởng thức, nhưng lại không muốn nói chuyện với Mặc Sĩ Đại, cho nên giữa hai người chỉ có thể nghe thấy thanh âm của nhau.
Tất cả người hầu đi theo đều mắt xem mũi mũi nhìn tim, chỉ làm như không nhìn thấy sự ân cần trong thái độ của Mặc Sĩ Đại, mà Mặc Sĩ Đại dần dần mất kiên nhẫn sau khi nói rất nhiều lời nhưng không nhận được câu trả lời.
Chỉ là dù sao hắn muốn giả làm một bộ dáng công tử văn nhã, vì thế vỗ trán, giả bộ mới nhớ tới, nói: "Ta cùng Dung công tử mới quen đã thân, thiếu chút nữa còn quên mời các bằng hữu tới làm khách."
Dung Nhạc nhịn thật sự không được, cuối cùng hỏi: "Ngươi xưng hô ta là Dung công tử, kia lại bảo ta xưng là nhị đệ?”
Mặc Sĩ Đại sững sờ trong giây lát, sau đó gượng cười, không khỏi không đi nhanh bước đến trước noãn các.
Dung Nhạc nhún nhún vai đi theo.
Ở trong noãn các để ngắm cảnh đã nổi lên vài cái lò sưởi, khiến cả ngôi nhà trở nên ấm áp như đầu mùa hạ. Noãn các thực tế không tính lớn, nhưng bắt mắt nhất là, ô cửa sổ thẳng linh rơi xuống từ trên bốn phía bức tường, hàng rào ngăn cách giữa các ô cửa sổ cũng không dày đặc, chính giữa là những thủy tinh trong suốt.
Điều này làm cho những người ở trong noãn các có thể thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ.
Thử nghĩ một chút, trong nhà ấm áp, mọi người vừa uống rượu vừa ngâm thơ, ngoài trời tuyết mai chiếu rọi, thật đẹp phải không?
Ám hương tiểu trúc bởi vậy mà trở nên nổi tiếng. Mà để giữ được danh này, Đoan vương đã đặc biệt phái người đi các nơi để tìm cây mai trân quý, khiến danh tiếng của vườn mai ngày càng vang xa.
Về cơ bản, mọi người đều biết rõ, nơi tốt nhất để thưởng mai chính là chỗ này.
Quan hệ không tốt giữa thánh thượng và Đoan Vương về cơ bản nhân sĩ ở trong kinh đều biết rõ, nhưng chính là vì biết quá rõ ràng, nên thánh thượng mới không thể tìm phiền toái cho Đoan vương. Dù sao trong hai người thánh thượng sẽ là người động thủ trước, chính là người trấn áp Đoan Vương một phiên vương hai mươi năm chẳng phải phiên, cho nên chỉ có thể dựa vào người khác ở kinh thành.
Một người từ trước đến nay luôn có thiện cảm với kẻ yếu, đoan Vương cũng vậy, gã đúng là đã làm tốt mặt mũi của thánh thượng, vì thế mới dám dạo phố cưỡi ngựa ở kinh thanh, tiêu tiền như nước.
Bề ngoài gã đã thể hiện ra sự yếu thế, nhưng ai biết rõ gã nhân cơ hội này để âm thầm kết giao với quyền quý hay không?
Thánh thượng vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, mà huân thế quý tộc cũng coi như không rõ ràng tâm tư của Đoan vương.
Mặc Sĩ Đại biết kế hoạch của Đoan Vương, hắn đương nhiên muốn cùng đứng một chỗ với Đoan vương, sau khi Mặc Sĩ Tranh thu nhỏ trong vương phủ vì vết thương ở chân, hắn liền thế thân đối phương, ở trong kinh đi kết giao với tiểu bối.
Lần hội thơ này, bất quá cũng là một cuộc tụ họp bình thường của những người trong vòng quý tộc bọn họ.
Phần lớn đều là những con cháu quyền quý đọc sách ở Quốc tử giám, đúng lúc thừa dịp ngày hưu mộc mà tới chơi.
Một trong số ít người bọn họ có giao hảo với Mặc Sĩ Đại, nhưng sau khi Mặc Sĩ Tranh mất đi sự coi trọng của Đoan vương, đại đa số mọi người đều không để tâm dến thế tử tàn tật kia, mà cùng nhị công tử Mặc Sĩ Đại tụ cùng một chõi như mặt trời ban trưa.
Cho nên khi Mặc Sĩ Đại bước vào noãn các, lập tức có người nói: "Người mời khách hôm nay rõ ràng là ngươi, nhưng ngươi lại đến muộn, trước tiên tự phạt một ly!"
Mặc Sĩ Đại cười ha ha, tùy tay cởϊ áσ choàng trên người, bước tới, cực kỳ sảng khoái mà đem ly rượu trước mặt lên uống một hơi cạn sạch.
"Tửu lượng tốt!"
"Nhị công tử rộng lượng.”
Dung Nhạc đi theo phía sau hắn, nghe thấy tiếng rắm cầu vồng của những người này, chỉ cảm thấy không thú vị.
Y chậm rãi cởϊ áσ choàng, đưa cho người hầu đang đợi ở bên cạnh, nhìn lướt qua, quyết định trốn vào một góc yên tĩnh.
Đáng tiếc noãn các quá nhỏ, y còn chưa kịp dịch đi vài bước, đã bị những người khác thấy được.
Vẫn là người lúc nãy lên tiếng trước, "Nhị công tử còn mang đến một gương mặt mới, như thế nào lại không giới thiệu với chúng ta?"
Dung Nhạc có thể nhìn ra người này có địa vị không thấp trong vòng của bọn họ, khi đối mặt với Mặc Sĩ Đại không chút nào nịnh nọt, mà cực kỳ kiêu ngạo.
Được một đám người vây quanh, người này hẳn là người đứng đầu, nghe được hắn ta nói nói chuyện, những người ở phía dưới đều cùng nhau phụ hoạ.
Kết quả lúc này, người đoạt lại lời của Mặc Sĩ Đại là một người khác.
Dung Cẩm Hiền vững vàng mà ngồi ở chỗ cũ, chậm rãi nói: " Vị này chính là vị kia đã gả cho đại ca Đoan vương thế tử.”
Những lời này làm cho mọi người ở noãn các lập tức yên lặng, nhất thời mọi ánh mắt đều tập trung vào trên người Dung Nhạc.
Lúc này có sự tò mò, sự tìm tòi nghiên cứu, có khinh thường, còn có người không có ý tốt nhìn trộm.
Mặc Sĩ Đại đứng ra hoà giải: "Dung công tử bây giờ cũng là người trong vương phủ của chúng ta, Dung Nhị, chúng ta cũng có thể coi là thân thích."
Dung Cẩm Hiền cười hừ một tiếng, cuối cùng cũng không phản bác. Hắn tuy rằng xem thường Dung Nhạc, nhưng sẽ không biểu hiện ra ở trước mặt người ngoài, tuy nói Dung Nhạc là con của tiểu thϊếp, nhưng tóm lại vẫn là huynh trưởng của hắn.
Người có giao hảo với Mặc Sĩ Đại cũng nói: " Đúng lúc Dung tam hôm nay cũng ở, huynh đệ các ngươi ngược lại cũng có thể tạo thành một đội."
Dù sao Dung Tích vẫn còn trẻ tuổi, thoạt nhìn còn trẻ con, hắn lại sẽ không giả vờ giả vịt, cho nên nhân duyên ở trong giới nhỏ này cũng không tệ, nhưng dù sao thân phận vẫn là có, trong lòng mọi người vẫn coi trọng Dung Cẩm Hiền hơn.
Khi Dung Tích nghe họ nhắc đến chính mình, trong lòng cũng không luống cuống, mà là tự nhiên hào phóng đứng lên, hướng về phía Dung Nhạc hành lễ: "Vừa lúc cùng đại ca đã lâu không gặp, hôm nay chúng ta có thể ở chung nhiều hơn."
Vị mở miệng lúc đầu kia đột nhiên cắt ngang nói: "Nếu là tử đã xuất giá, làm sao ngươi có thể tới tham gia buổi tụ hội của chúng ta?"
Ở Chu triều, địa vị tử xuất giá đích xác có địa vị rất đáng xấu hổ, nếu là đã xuất giá, liền tương đương với chủ mẫu của nhà chồng, cần chủ trì việc nhà, mà lại mất đi tư cách đến khoa cử.
Nhưng là bình thường phụ nhân rất ít khi xuất đầu lộ diện, mà nam tử gả đi dù sao thân vẫn là nam tử, muốn cho y giống như tiểu thư khuê các đại môn không ra, nhị môn không bước, là không thực tế.
Nhưng dù sao bọn họ cũng đã gả cho người, nếu muốn cùng nam tử khác chưa lập gia đình ở cùng nhau, có vẻ không hợp lý.
Dần dà, rất ít nam tử xuất giá xuất hiện một mình trong các buổi tụ họp chung.
Dung Nhạc nhìn về phía đối phương và nói: "Ta thay mặt thế tử tới đây. Huống chi, tại sao nam tử xuất giá không được tham gia tụ họp?"
Người nọ cười lạnh một tiếng, nói, "Đã làm phụ nhân, tự nhiên phải nghiêm ngặt tuân thủ nữ tắc, cùng người khác gặp nhau, không biết liêm sỉ.”
Những câu này thật sự là vũ nhục người, mà ngay cả sắc mặt của Mặc Sĩ Đại rất khó coi. Dù sao Dung Nhạc là khách nhân mà hắn mời, mà đối phương lại xem như người của Đoan vương phủ bọn họ.
Nói như vậy trước mặt rất nhiều người, căn bản là không đem Đoan vương phủ bọn hắn để vào mắt.
Hắn đang muốn đứng ra nói chuyện, nhưng Dung Nhạc đã nhanh hơn hắn một bước, cất cao giọng nói: "Trong lòng có Phật, nhìn thấy đều là Phật. Trong lòng ngươi xấu xa, tự nhiên nhìn thấy mọi thứ cũng đều xấu xa.”
Nói xong, y không hề nhìn đối phương, mà hỏi Mặc Sĩ Đại, "Không biết vị khách nhân này mà nhị công tử mời đến là thân phận gì?"