Chương 2
"Thứ tử trọng sinh” mà Dung Nhạc đã đọc vốn là sảng văn trọng sinh, nhân vật chính trong đó bị tên tra công phản bội ở kiếp trước, chẳng những trơ mắt nhìn người mình yêu cưới con gái của kẻ thù, mà còn bị đôi cẩu nam nữ này tra tấn đến chết. Vì vậy, sau khi trọng sinh, hắn thề sẽ trở lại với mục đích trả thù.
Trong quá trình trả thù, hắn và Thất hoàng tử đã kết nhân duyên, trong hoạn nạn cùng nhau đồng cam cộng khổ, và cuối cùng đã đoạt được ngôi vị hoàng đế sau khi đánh bại các đối thủ cạnh tranh khác.
Mà Đoan Vương Thế tử Mặc Sĩ Tranh chính là nhân vật phản diện lớn nhất đã được ẩn sau hậu trường trong cuốn sách.
Bề ngoài, vị Thế tử này trông tàn tật và không được Đoan Vương coi trọng, nhưng sau lưng hắn đã bày ra vô số ám tuyến. Hắn chẳng những tàn nhẫn độc ác, mà còn không để vào mắt tính mạng của bất luận kẻ nào, đồng thời còn đa mư túc trí, thiếu chút nữa đã hố chết phu phu nhân vật chính, thành công mưu nghịch thượng vị.
Đoan Vương thế tử trong sách đích xác từng có một vị Thế tử phi, là đại ca cùng cha khác mẹ của nhân vật chính, xuất hiện trong cuốn sách chưa đầy hai trăm chữ, sau đó bị Thế tử ban một ly rượu độc bởi vì thám thính tin tức.
Dung Nhạc tuyệt đối không nghĩ tới, chính mình lại xuyên thành một nhân vật xui xẻo như vậy. Chẳng lẽ là bởi vì hai người trùng tên?
Nhìn tiểu bạch thỏ ăn thịt trước mặt đang ngụy trang, Dung Nhạc không khỏi co giật khóe miệng.
Bất cứ ai biết rằng người trước mặt chính là thủ phạm gϊếŧ chết chính mình, không thể trút bỏ khúc mắc ngay lập tức. Tuy nhiên, Dung Nhạc không thể biểu hiện ra một tia lùi bước chỉ vì y đã biết sự hung tàn của Mặc Sĩ Tranh.
Nếu muốn cứu lấy mạng nhỏ của chính mình, hiện tại còn không thừa dịp tranh thủ thời gian để xoát hảo cảm!
Y không dám tiếp tục động tay động chân đối với Mặc Sĩ Tranh, nhưng y cũng không thể để đối phương ngồi trên xe lăn mà không quan tâm.
Y nghĩ nghĩ, nói: "Nếu như chúng ta đã thành thân, tự nhiên vinh nhục một thân, cùng nhau vui buồn. Huống chi sáng mai chúng ta còn phải đi thỉnh an Vương gia và Vương phi, không bằng nhanh chóng nghỉ ngơi?”
Y cảm thấy mình đã sở hữu văn học mà từ nhỏ đến lớn đã học tập.
Thay vì chạm vào Mặc Sĩ Tranh, thì y lại đẩy xe lăn đếngiườn giường.
Lần này Mặc Sĩ Tranh chỉ nhìn y một cái, cũng không có cự tuyệt, do dự một lúc, sau đó nói: “ Đa tạ.”
Dung Nhạc theo bản năng nở một nụ cười, ngược lại Mặc Sĩ Tranh lại sững sờ một lúc.
Sau khi xe lăn dừng lại, Mặc Sĩ Tranh dùng cả hai tay chống lên lan can, từ từ đứng lên, vịn cột giường di chuyển bước chân một chút, ngồi xuống trên giường.
Dung Nhạc biết rõ lòng tự của người này rất mạnh, cho nên không nhìn đối phương, mà xoay người đi ra ngoài bình phong, nhúng khăn mặt vào nước nóng, đối với Mặc Sĩ Tranh ngồi xuống trên giường, y rất tự nhiên đưa khăn mặt cho hắn.
Y một mình sinh hoạt nhiều năm, khả năng tự chăm sóc bản thân cũng không tệ, cho dù nhiều dụng cụ sinh hoạt ở thời cổ đại khác với ở thời hiện đại, nhưng là vẫn luôn có điểm tương tự.
Mặc Sĩ Tranh đi đứng không thuận tiện, trong phòng cũng không còn ai, nên y chỉ có thể bận trước bận sau, cho đến khi cả hai cùng rửa mặt xong, y mới dừng lại.
Y xoa xoa cổ tay, cũng không có làm nhiều việc gì nhưng cảm thấy hơi đau, thân thể này thật sự quá yếu.
Lần nữa trở lại trước giường, y nhìn về phía vị nhân huynh đại gia vẫn luôn xử sự tại nơi đó: “Quần áo của ngươi.... có cởi hay không?”
Dung Nhạc thề rằng mình hoàn toàn không bất kỳ suy nghĩ gì khác khi nói những lời này, Nhưng Mặc Sĩ Tranh lại liếc qua, để cho y không khỏi có ảo tưởng rằng mình là một loại người háo sắc, ảo giác tưởng tượng với đối phương động tay động chân.
Bất quá nhìn gương mặt đối phương ngày càng tú sắc khả xan(1) dưới ánh nến, Dung Nhạc phải thừa nhận rằng mình quả thực có chút mất tập trung.
(1: ý chỉ người có tư sắc mỹ lệ mê người, sắc đẹp có thể thay được cho cơm.
Anh chỉ có thể tàn nhẫn áp chế thuộc tính kiểm soát khuôn mặt của mình xuống, và ho khan một tiếng: “ Ngươi yên tâm, ta không có hứng thú với nam nhân.”
NóiNói xong, y xoay người bắt đầu cởϊ qυầи áo.
Hỉ phục này mà y đang mặc rất tinh xảo, nhưng thật sự rất phức tạp, vừa rồi bận bịu đi tới, trên người đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Chờ y tự cởϊ áσ cho chính mình đến khi còn lại áo trong,mới ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Sĩ Tranh. Y phục trên người đối phương vẫn là như cũ cẩn thận tỉ mỉ, sau khi nhận thấy tầm mắt của y, liền rũ mắt giơ tay bắt đầu cởi đai lưng.
Nhìn thấy từng lớp quần áo trên người Mặc Sĩ Tranh được cởi ra, mơ hồ lộ ra làn da trong suốt bên trong, yết hầu Dung Nhạc có chút ngứa , không nhịn được dời đi tầm mắt.
Chờ Mặc Sĩ Tranh cởϊ qυầи áo xong, y liền gấp quần áo của hai người rồi đặt ở trên tủ bên cạnh, để cho Mặc Sĩ Tranh ngủ ở bên trong, trước khi đi ngủ còn cố ý nói: “ Ban đêm có việc gọi ta”.
Giấc ngủ của y luôn rất tốt, mặc dù đây là ngày đầu tiên xuyên qua, nằm ngay bên cạnh có một người nguy hiểm, nhưng một lúc sau liền đã hô ra một tiếng nhỏ.
Mặc Sĩ Tranh trợn mắt nhìn lêи đỉиɦ màn trên đầu, bên tai là tiếng hít thở cỉa người khác.
Đây là lần đầu tiên hắn ngủ chung giường với một người, mà nói người bên canh cính là vợ hắn, nhưng trên thực tế với hắn mà nói chẳng qua cũng chỉ là người xa lạ.
Hắn cứ nghĩ mình sẽ như vậy mà thức đến rạng sáng, nhưng không biết có phải hay không người bên cạnh ngủ được quá ngon, bất tri bất giác hắn lại nhắm mắt.
Một đêm yên lặng, và sáng sớm hôm sau, ngay khi trời mới vừa sáng, thì có nha hoàn đến.
Dung Nhạc không quen hưởng thụ của những tiểu cô nương thoạt nhìn chỉ mới mười mấy tuổi phục thị, y liếc nhìn Mặc Sĩ Tranh trong tiềm thức, và không ngờ rằng đối phương bên kia đã quen với việc này.
Sau khi hai người thay quần áo, Dung Nhạc đỡ Mặc Sĩ Tranh lên xe lăn và đẩy hắn ta ra ngoài.
Một số chi tiết bên trên trong Vương phủ được làm cũng không tệ lắm, ít nhất là ngưỡng cửa của căn phòng này thấp hơn những nơi khác, hơn nữa ngưỡng đều có độ dốc cả trong cả ngoài, để thuận tiện cho việc di chuyển của xe lăn.
Mặc dù Mặc Sĩ Tranh có lòng tự trọng cao, nhưng cũng không phải là người thích cậy mạnh, đối với việc Nhạc Dung tranh người hầu bên cạnh để đẩy xe lăn, thái độ của hắn là mặc kệ.
Trên thực tế, bản thân Dung Nhạc cũng biết thái độ của Mặc Sĩ Tranh đối với mình bây giờ là thập phần lạnh nhạt, cơ hồ là muốn viết hai chữ "không quen" trên mặt.
Nếu như hai người vẫn luôn có thể duy trì mối quan hệ như vậy cũng có thể là một chuyện tốt.
Hai người đi vào tiền viện, để cho hạ nhân tiến đến thông báo trước, sau thời gian một chén trà, Đoan Vương liền kêu bọn họ đi vào thỉnh an.
Thái độ của Đoan Vương đối với Mặc Sĩ Tranh rất lạnh nhạt, ngược lại vẻ mặt của Vương phi thì mang ý cười dịu dàng, nhận lấy trà mà Dung Nhạc đưa cho, rồi cho y một phong bao lớn màu đỏ trở về.
Quay đầu về phía Đoan Vương, ôn nhu nói: "Thϊếp vẫn luôn lo lắng thân thể của Tranh nhi, đáng tiếc là trong Vương phủ ngoại sự vụ đều phức tạp, có lúc thật sự là lực bất tòng tâm. Hiện giờ đã có Nhạc nhi, thϊếp cuối cùng cũng yên tâm.”
Roif nàng lại hướng về Dung Nhạc nói: " Ngươi vừa mới gả qua đây, có chỗ nào không biết tgif có thể hỏi Tranh nhi, chẳng qua là Tranh nhi thể nhược, không cần thiết thì đừng để hắn mệt, phải lấy thân thể hắn làm trọng.”
Lời nói của nàng vô cùng cẩn thận, với tấm lòng của một người mẹ. Dung Nhạc không biết nên trả lời thế nào, đành phải vâng vâng đồng ý.
Đoan Vương vẻ mặt có chút không kiên nhẫn, tiện tay đem chén trà mà Dung Nhạc đưa tới để một bên, ánh mắt liền đặt trên người Mặc Sĩ Tranh, bất quá liền dời ánh mắt trong chớp mắt, và cau mày, sắc mặt không vui: "Nếu như thân thể không khoẻ, về sau liền không cần tới thỉnh an.”
Dung Nhạc chớp chớp mắt, mặc dù không phải loại người nhạy bén, nhưng y vẫn có thể cảm nhận được sự không vui rõ ràng. Y đang mờ mịt không biết làm sao, ngược lại Mặc Sĩ Tranh lạnh giọng đáp lại: “Phụ vương nói đúng.”
Đôi phụ tử im lặng nhìn nhau, mặc dù có Vương phi chu toàn ở trong đó cũng không có tác dụng lắm, trong bầu không khí như vậy, không bao lâu họ liền rời đi nhà chính.
Dung Nhạc nhớ lại nội dung trong nguyên tác, rốt cuộc Mặc Sĩ Tranh chỉ là một nhân vật phản diện, trong văn không có miêu tả nhiều về hắn, nhưng có nhắc tới, từ khi Mặc Sĩ Tranh ngã ngựa bị gãy chân, Đoan Vương đối với đứa con trai này liền hết yêu thương, chỉ duy trì ôn nhu ở mặt ngoài.
Là một quyển thuần sảng văn, không có độc giả nào sẽ quan tâm đến quá khứ của một nhân vật phản diện tội ác tày trời, nhưng khi các nhân vật trong sách trở thành người thật sống sờ sờ trước mặt y, Dung Nhạc còn không xác định chính mình còn có thể tiếp tục nhìn họ một cách khách quan.
Anh không tự chủ được mà suy nghĩ, những ý tưởng cố chấp đó của Mặc Sĩ Tranh có phải một phần là do gia đình và sự tàn tật của hắn không?
Nhưng bất kể nói như thế nào, thật sự là chuyện tốt đối với y mà không cần phải đi tiền viện thỉnh an.
Y hết thảy đối với nơi này biết rất ít, hôm nay đi theo Mặc Sĩ Tranh trông mèo vẽ hổ(2), mới đem quy củ thỉnh an xuống dưới.
(2: Hình dung, phỏng đoán sự vật thông qua cái tương tự, trên cơ sở không chắc chắn, không cụ thể.
Mặc dù y có thể nhớ rõ hướng đi cốt truyện trong tiểu thuyết, nhưng hắn không có thắp sáng lên điểm kỹ năng của lễ tiết cổ đại này.
Buổi sáng, bởi vì trong lòng y luôn nghĩ đến chuyện đi vấn an, cho nên làm cho y không chú ý nhìn cảnh sắc trong Vương phủ. Lúc này đi theo người hầu dẫn đường đi đến tiểu viện, y mới có tâm trạng tán thưởng điêu lan ngọc thế đình đài lầu các trước mặt.
Chỉ là càng đi y càng cảm thấy kỳ quái, nhìn thấy xung quanh cỏ cây càng ngày càng rậm rạp, phòng ốc ngày càng thưa thớt, ngay cả lá rơi trên mặt đất cũng không có quét sạch. Đi bộ mất 15 phút, y mới nhìn thấy tiểu viện mà Mặc Sĩ Tranh ở.
Dung Nhạc nhìn sân nhỏ tĩnh mịch trước mặt, có chút nghi hoặc, nơi như vậy quả thực không giống nơi ở của một vị Thế tử trong Vương phủ. Đặc biệt là sau khi gặp Đoan Vương và Vương Phi, vị Vương phi kia đối với Mặc Sĩ Tranh lại coi trọng, rất không có khả năng sẽ để Mặc Sĩ Tranh sống ở trong một góc hẻo lánh giống như nơi này.
Mặc dù sau khi vào sân, y phát hiện diện tích ở đây cũng không nhỏ, cũng có không ít người hầu, nhưng y có thể nhìn rõ ràng phòng ốc kiến trúc cổ xưa.
Còn chưa kịp suy nghĩ, Mặc Sĩ Tranh đã gọi nha hoàn quản sự và người hầu ở trong sân đến trước mặt, xem như là để cho Dung Nhạc nhận thức mặt.
Thật ra có quen mặt nha hoàn kia, chính là người đã ngăn cản không cho Dung Nhạc nhấc khăn trùm đầu vào tối hôm qua, còn một người hầu nam thì vẫn luôn đi theo bên người Mặc Sĩ Tranh.
Do được tổ chức bởi hai người này, làm những hạ nhân ở trong tiểu viện cùng nhau đến để thỉnh an Thế tử phi.
Dung Nhạc ngồi bên cạnh Mặc Sĩ Tranh, nhìn phía dưới có mấy chục người đang quỳ ở đó, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, cảm giác chiếc ghế dưới mông mình có thứ gì đâm như ngồi không yên.
Y không dám nhìn thêm nữa, cụp mắt xuống, khô khốc nói: “ Đều đứng lên đi.” Rồi quay đầu hỏi nha hoàn Khổng Chiêu quản sự: “Ta.... Về sau ở đây, ta cùng mấy người kia hiện tại ở đâu?”
Khổng Chiêu nói," Thế tử phi yên tâm, để cho chốc lát sẽ gọi người tới đây.” Nàng mỉm cười," Ngày mai, ngài và thái tử sẽ lại mặt, cũng nên để cho họ đi cùng mới tốt.”
Cái gì? ! !
Dung Nhạc trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy hai mắt nhìn đầy sao, y còn chưa rõ ràng tình huống ở Vương phủ, kết quả là ngay lập tức lại phải mở ra một bản đồ mới?
Tuy nguyên chủ xuất thân ở Trường Hưng Hầu phủ, nhưng với tư cách là thứ trưởng tử được đích mẫu không ưa thích, địa vị trong nhà cũng không cao. Huống chi sở dĩ nguyên chủ chết thảm, một trong những nguyên nhân quan trọng đó là, vị đích mẫu độc ác tàn nhẫn này đã lấy an nguy mẹ đẻ của nguyên chủ để uy hϊếp y thám thính tin tức. Lúc này nguyên chủ mới bị Đoan Vương thế tử hạ độc chết.
Nghĩ đến ngày mai phải đối mặt với Boss hung tàn như vậy, Dung Nhạc không khỏi muốn đốt một hàng nến cho mình.
Y còn nhớ nửa câu uy hϊếp kia mà nữ tử trung niên kia nói bên tai, bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ là thay mặt đích mẫu tìm hiểu sự tình trong Đoan Vương phủ?
Đại não y trống rỗng, hậu tri hậu giác phát hiện, nguyên lai ở thế giới này không phải là hình thức khó khăn, mà là ở hình thức ác mộng.
___
Tác giả có lời muốn nói: ...