Chương 10
Trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng ho khan kinh thiên động địa, Dung Nhạc một tay cầm chiếc bánh đang ăn dở, một tay thì vội vàng đi lấy trà uống, thậm chí còn muốn thêm một cái tay để thuận khí, quả thực luống cuống hết cả chân tay.
Thật vất vả đem điểm tâm trong miệng thuận xuống, Dung Nhạc không khỏi nói trong lòng, cuối cùng ôm được đùi của boss, kết quả suýt chút nữa ngẫu nhiên bị chiếc bánh quế hoa ngó sen thơm ngọt ngào ngạt đưa về quê quán, điều đó quá oan.
Y liếc nhìn chiếc bánh ngọt trên tay, không muốn lãng phí, do dự một chút vẫn là nhét vào miệng. Sau khi đợi nuốt xong điểm tâm và rót một chén trà, mới nhìn về phía Mặc Sĩ Tranh nói: " Ngươi đây là để cho ta làm đầu bếp dành riêng cho ngươi?”
Mặc dù Mặc Sĩ Tranh chưa bao giờ nghe thấy từ "dành riêng", nhưng kết hợp với ngữ cảnh thì đã hiểu ý tứ của từ này, không đáp hỏi lại: "Ta dám ăn đồ ăn ngươi làm, không phải đã chứng minh ta đối với ngươi tín nhiệm sao?”
Dung Nhạc mặc dù biết rõ Mặc Sĩ Tranh đã cân nhắc lợi và hại, biết mình không dám ra tay với hắn, mới ăn bữa cơm đó, có lẽ trước đó còn có thể phái người thử độc. Nhưng bởi vì y rõ ràng Mặc Sĩ Tranh này trời sinh tính đa nghi, cho nên lúc đó thấy Mặc Sĩ Tranh cầm đũa lên không chút do dự, còn cảm thấy có chút vui sướиɠ.
Đối với bữa tối vừa rồi, bốn đĩa ăn xong cuối cùng kia đều là đồ ăn của y làm, đối với người nấu mà nói đó là lời khen tốt nhất.
Đối với lời nói của Mặc Sĩ Tranh, Dung Nhạc không muốn đi tranh luận, bất quá chỉ là nấu ăn thôi, có nhiều trợ thủ ở trong phòng bếp nhỏ đó như vậy, thật sự là quá dễ dàng.
Bữa ăn này của y như là một danh trạng, bất kể là quá trình trung gian như thế nào, kết quả vẫn là Mặc Sĩ Tranh nhận lấy.
Ít nhất sự an toàn của Dung Nhạc sẽ được đảm bảo trong một khoảng thời gian ngắn.
Ăn xong điểm tâm, Dung Nhạc đi đến một bên luyện chữ để tiêu thực, còn Mặc Sĩ Tranh bên kia đang lật xem thư tịch, Dung Nhạc nhớ đến tờ giấy mà Dung Tích đưa cho mình, vì vậy y nói với Mặc Sĩ Tranh: " Đúng rồi, qua mấy ngày ta phải ra ngoài một chuyến, đi gặp tam đệ ta.”
Mặc Sĩ Tranh lật một trang thư tịch, cũng không ngẩng đầu lên, tùy ý nói: "Nhớ rõ đi tìm Khổng Chiêu để lấy thẻ bài Bình An ra vào phủ.”
Đương nhiên, không thể để cho người tùy ý ra vào trong vương phủ, mỗi ngày quản sự phải chịu trách nhiệm thu mua và ngược lại hạ nhân đều phải yêu cầu lấy thẻ bài chuyên môn, mới để cho ra ngoài bằng cửa hộ viện. Ngoài ra,chính viện và hai vị công tử ở tiểu viện nhỏ đều có môn bài* (số nhà) đặc biệt, cầm mới có thể đi ra ngoài.
*( 门牌: dịch ra thành môn bài( số nhà).
Mặc Sĩ Tranh nghe Dung Nhạc báo cáo hành trình của bản thân cho hắn nghe, mặc dù trên mặt không hiện, nhưng trong lòng quả thực có chút kinh ngạc. Hắn chưa từng nghĩ tới đối phương sẽ thành thật như vậy, chân trước vừa quy phục, chân sau ngay cả đi ra ngoài gặp ai đều không chút che dấu mà nói hết cho hắn. Bằng thủ đoạn của hắn, mặc dù cái gì Dung Nhạc cũng đều không nói, thì hắn cũng sẽ biết tung tích của đối phương.
Tuy nhiên hắn cũng không hoàn toàn yên tâm về Dung Nhạc, hắn vẫn sẽ cử người theo dõi y sau khi y ra ngoài, nhưng không thể không nói, đối với cách làm thành khẩn thẳng thắn của Dung Nhạc, hắn hết sức hài lòng.
Tâm trạng vui vẻ, hắn chuyển động xe lăn, đến chỗ Dung Nhạc, nhìn chữ viết trên bàn.
Dung Nhạc nhường qua một bên, để lại chỗ cho hắn, thấp thỏm trong lòng, Mặc Sĩ Tranh hẳn là chưa thấy bút tích của nguyên chủ đi? Y vừa mới bắt đầu bắt chước, học được vẫn chưa đủ giống.
Thật ra Mặc Sĩ Tranh không nói cái gì khác, chỉ lắc đầu nói: “ Hữu hình không xương.” Hắn lại lần nữa lấy một tờ giấy trắng, tùy ý viết một bài thơ ngũ ngôn mới đọc vừa rồi.
Đôi mắt của Dung Nhạc lập tức sáng lên. Nếu người không hiểu thư pháp mà nhìn mấy chữ này, sẽ chỉ cảm thấy tinh tế và thoải mái, nhưng với một người có chút hiểu biết về thư pháp như y, câu chữ của Mặc Sĩ Tranh thiết hoạ ngân câu(1), tuy nhìn như bình thản, nhưng đầu bút lông sắc bén, khí khái thật tốt.
(1: Ý nói chữ viết sắc sảo, đẹp đẽ, từng nét vạch như khắc bằng sắt, từng nét móc như được chạm bằng bạc.
Y thấy cái mình thích là muốn, liền trực tiếp ở bên cạnh chép.Chẳng qua là chỉ viết được hai chữ thì đã nản, thất vọng đặt bút xuống, chữ của y khởi, thừa, chuyển, hợp đều thiên về mềm mại, không thể bắt chước được chữ khí khái sắc bén như vậy.
Rốt cuộc Mặc Sĩ Tranh lộ ra một tia ý cười ở trong mắt, nói, "Ta đi tìm xem bảng chữ mẫu đã dùng qua.”
Dung Nhạc lập tức cao hứng trở lại, cái gọi là thấy chữ như mặt, có thể có một tay viết chữ tốt là một điều đáng kiêu ngạo. Hơn nữa bởi vì như vậy, y không còn phải che che giấu giấu nữa, và cũng có một lý do chính đáng cho việc thay đổi chữ viết.
Đôi mắt y trông mong mà nhìn Mặc Sĩ Tranh, Mặc Sĩ Tranh vốn định ngày khác đi tìm khi có thời gian, nhưng bây giờ hắn bị nhìn chằm chằm vào như thế này, trực tiếp dứt khoát gọi Khúc Viễn tới, ra lệnh cho gã đi bảng chữ mẫu tới.
Chưa được một lúc, đồ được đưa đến, Dung Nhạc vui thích đi nhận lấy và thưởng thức.
Thấy đã đến giờ đi ngủ, Dung Nhạc dụi dụi mắt, cất bảng chữ mẫu lại cẩn thận rồi hỏi hắn: “Ngươi đêm nay ngủ ở đây sao?”
Mặc Sĩ Tranh đang chuẩn bị nói hắn đi thư phòng, kết quả nhìn thấy Dung Nhạc thu dọn bút mực trên bàn, ngón tay trắng bệch, bỗng nhiên chớp mắt dừng một chút, không hiểu vì sao lại đem lời nói nuốt trở về, rồi đồng ý.
Đây là lần thứ hai cả hai ngủ chung giường với nhau, tục ngữ nói trước lạ sau quen, Dung Nhạc so với lần động phòng lần trước càng buông lỏng, cũng có lẽ bởi vì được bảng mẫu chữ mình thích, vừa mới nằm lên giường liền ngủ say.
Mặc Sĩ Tranh nghe tiếng hít thở thanh thiển bên cạnh, hắn không buồn ngủ mà yên lặng nhớ lại tập thơ vừa mới xem trước khi đi ngủ.
*
Địa điểm mà Dung Tích và Dung Nhạc ước định là ở Hồng Nhạn lâu, Dung Nhạc đã từng hỏi thăm trước, nghe nói Hồng Nhạn lâu là quán rượu lớn nhất trong kinh thành, lão bản phía sau màn cùng hoàng thất có quan hệ, mặc dù không biết thật giả, nhưng là trên cơ bản thì không ai dám gây sự ở đó.
Trị an trong kinh thành không tồi, dù sao dưới chân thiên tử, bất cứ người nào thuận tiện gặp trên đường có lẽ đều có chức quan trong triều đình. Ném viên đá trên đường cũng có thể trúng con cháu quyền quý, cho nên ngoại trừ thân thế cực kỳ tôn quý hoặc là những người giàu mới nổi không đầu óc, thì thấy rất ít người quần áo lụa là ở bên ngoài tìm phiền toái.
Dung Nhạc một đường cưỡi ngựa xem hoa, vừa đến nơi, ngẩng đầu đập vào mắt là ba chữ to cực kỳ cổ xưa : “ Hồng Nhạn lâu.”
Tửu lâu thoạt nhìn có chút đại khí, điêu lan mái cong, có một gã sai vặt đứng ở cửa đón khách, Dung Nhạc bước vào lướt nhìn qua, phát hiện đại đường tửu lâu mặc dù không có sương phòng, nhưng lại được ngăn cách bởi một tấm bình phong, chia thành các phòng nhỏ riêng, không hề ầm ĩ giống như tửu lâu bình thường khác.
Gã sai vặt kia cực kỳ lanh lợi, đi lên hỏi ý kiến khách nhân có bao nhiêu người, đặc biệt thích ngồi chỗ nào, Dung Nhạc thuận miệng nói, sớm đã định nhã gian rồi, gã sai vặt liền không hề hỏi nhiều, mà là mang y đi lên lầu hai.
Khi đến nhã gian bên ngoài, gã sai vặt giúp đẩy cửa ra, bên trong bày biện trang nhã, trên tường treo tranh sơn thủy, không biết có phải hay không là bút tích thực của danh nhân, nguyệt bạch ngoại sam, khuôn mặt tuấn tú chính là Dung Tích.
Dung Nhạc bước vào để cho gã sai vặt không cần ở lại đây.
Gã sai vặt gật đầu đáp ứng, trước khi rời đi còn nhắc nhở: "Nếu ngài có việc gì phân phó, chỉ cần lay động cửa kim linh, thì sẽ có người tới."
Ngay khi cánh cửa đóng lại, trong phòng liền lâm vào trầm mặc.
Cuộc gặp mặt này là do Dung Tích đưa ra, Dung Nhạc tự nhiên sẽ không mở miệng trước. Huống chi y cũng không rõ ràng nguyên chủ và Dung Tích thân thiết với nhau như thế nào, nói nhiều sai nhiều, đơn giản không nói.
Cũng may, Dung Tích cũng không làm cho y phải đợi lâu, nói thẳng vào vấn đề: "Ngày đại ca cùng Đoan Vương thế tử hồi phủ đó, đa tạ.”
Dung Nhạc nhướng mày, y thích cách nói chuyện thẳng thắn này, không cần phải quanh co lòng vòng, vì thế y cũng nói: " Không cần khách khí, ta lúc đó cũng không có làm cái gì."
Dung Tích cười cười, mọi chuyện đến tình trạng như vậy là đủ rồi, ngược lại nếu là bày tất cả ra thì sẽ không đẹp.
Hắn hướng nhìn Dung Nhạc, từ trước tới nay hắn chưa từng quan sát cẩn thận vị đại ca này, trong ấn tượng của hắn, đối phương giống như một bóng dáng nhàn nhạt đi theo bên người Dung Cẩm Hiền. Trầm mặc ít nói, phảng phất như là tùy tùng của đích trưởng tử, cho tới bây giờ cũng không có tháo nó ra.
Nhưng vào ngày Dung Nhạc lại mặt lần đó, hắn cảm giác đối phương đã thay đổi. Mặc dù biểu hiện vẫn trung thực như trước, nhưng là Dung Nhạc rõ ràng, đối phương thực sự kính sợ Hầu phu nhân như vậy, khi sự gièm pha về hạ nhân bên người hắn ăn cắp tiền, Dung Nhạc nên lập tức đưa thế tử rời khỏi Hầu phủ, miễn cho Hầu phủ mất mặt.
Một chiêu bàng quan này, đã giúp hắn giải vây, lại làm cho Hầu phu nhân mất mặt, mà Dung Nhạc từ đầu đến cuối đều ở bên cạnh ẩn nấp, quả thật là xuất sắc.
Dung Nhạc ở kiếp trước không thông minh như vậy.
Dung Tích không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ là vì sự trọng sinh của mình mà những gì đã xảy ra lúc trước đã thay đổi? Hắn híp mắt, đem ánh mắt hoài nghi thong dong đảo qua trên người Dung Nhạc, hay là y cũng đã trải qua điều kỳ diệu giống như hắn?
Hắn nhớ rõ ràng kiếp trước Dung Nhạc chết bất đắc kỳ tử ở trong vương phủ, khi hắn đang yêu sâu đậm Mặc Sĩ Đại, đối phương tâm sự với hắn rằng cái chết của Dung Nhạc có liên quan đến thế tử Mặc Sĩ Tranh.
Mà trong trí nhớ của hắn, vị đại ca này xác thực hoàn toàn cùng thế tử cũng không thân cận, rất ít khi thấy hai người cùng nhau xuất hiện một chỗ. Mặc dù đứng cùng một chỗ, cũng phải có một khoảng cách nào ở giữa hai người.
Nhưng là lần lại mặt kia, bầu không khí giữa hai người cũng không lạnh nhạt.
Hắn đột nhiên có chút tò mò về mối quan hệ giữa vị đại ca này của mình cùng Đoan Vương thế tử.
Kiếp trước hắn gặp người không tốt, tạ ơn ông trời đã cho hắn có cơ hội sống lại, những người từng phụ hắn, hắn nhất định phải trả thù.
Kiếp trước, hắn từ trong miệng Mặc Sĩ Đại nghe nói rất nhiều chuyện không hay về Mặc Sĩ Tranh, bây giờ nghĩ lại, quả nhiên chính mình lúc trước bị tình cảm che mắt.
Hai người bọn họ đều là Đoan Vương thân tử, Mặc Sĩ Tranh lại là được thánh chỉ phong lên làm thế tử, Mặc Sĩ Đại làm sao có thể không có thù hận với hắn? Tuy nhiên tất cả mọi người ở trong kinh đều có thể nhìn ra Đoan Vương không thích Mặc Sĩ Tranh, nhưng chỉ cần Mặc Sĩ Tranh vẫn là thế tử, thì hắn sẽ là cái gai trong mắt Mặc Sĩ Đại.
Nếu Dung Nhạc thực sự đáp lên Mặc Sĩ Tranh, thì Mặc Sĩ Đại sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung của họ.
____