Đường Lật cười: "Được, Thẩm Ngọc."
Thẩm Ngọc: "..."
·
May mà Thẩm Ngọc là người rất biết tự an ủi bản thân.
Cách gọi của phản diện nhỏ không quan trọng, quan trọng là phải từ từ thay đổi tính cách của phản diện nhỏ, dần dần kéo phản diện nhỏ bệnh hoạn, hung bạo, về con đường chính trực, khỏe mạnh, lương thiện.
Giờ Đường Lật bắt đầu để ý đến suy nghĩ của anh, đó chính là một điểm khởi đầu tốt.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã đến thứ bảy.
Vì lo Thẩm Ngọc sẽ chuồn mất nên từ sáng sớm, ông nội Thẩm đã gọi cho Thẩm Ngọc mấy cuộc điện thoại, dặn đi dặn lại anh nhất định phải nhớ tối đến ăn cơm.
Cuối cùng, ông nội Thẩm còn đặc biệt nhấn mạnh một lần nữa, nếu Thẩm Ngọc lại như mấy lần trước, đột xuất xảy ra chuyện gì thì ông sẽ trực tiếp dẫn cô gái đó đến công ty tìm anh.
Thẩm Ngọc: "..."
Anh đúng là sợ ông già cố chấp này quá.
Chuyện đến thì phải đón, dù sao cũng chỉ là ăn một bữa cơm, không nhất định phải hẹn hò kết hôn, đến lúc đó tùy cơ ứng biến là được.
Sau khi hạ quyết tâm, Thẩm Ngọc đương nhiên phải dẫn theo phản diện nhỏ.
Buổi chiều, Thẩm Ngọc thay một bộ quần áo hơi trang trọng một chút, cùng chú Trương đến trường của Đường Lật.
Khi bọn họ đến trường, bên ngoài đường đã đậu sẵn một hàng xe sang trọng đến đón người, chờ chưa đầy năm phút, bảo vệ đã mở toang cổng, không lâu sau, học sinh bắt đầu lục tục đi ra.
Học sinh đều mặc đồng phục cùng màu và kiểu dáng, không dễ tìm người.
Thẩm Ngọc vừa định lấy điện thoại gọi cho Đường Lật thì phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc trong đám đông.
Đường Lật mặc đồng phục, mặt không biểu cảm chen chúc trong đám học sinh, làn da trắng trẻo và nhan sắc cực phẩm khiến Thẩm Ngọc liếc mắt là tìm thấy cậu trong đám đông, lúc này, bên cạnh Đường Lật còn có một cô gái xinh như hoa như ngọc.
Cô gái đó cố ý muốn thân thiết với Đường Lật, luôn nghiêng đầu, cười tươi nói gì đó với Đường Lật.
Nhưng Đường Lật như không nghe thấy lời cô gái đó nói, ngay cả ánh mắt lạnh lùng cũng không thay đổi chút nào, chỉ chuyên tâm đi về phía trước.
"Lật Tử." Thẩm Ngọc gọi.
Giọng anh không lớn nhưng vẫn bị Đường Lật trong đám học sinh bắt được.
Đường Lật theo tiếng nhìn lại, liền bắt gặp ánh mắt ôn hòa của Thẩm Ngọc, phản diện nhỏ ngẩn ra, sau đó nở một nụ cười rạng rỡ, cậu lập tức tránh xa cô gái bên cạnh, nhanh nhẹn chen khỏi đám học sinh, đến trước xe.
"Thẩm Ngọc!" Đường Lật nói, đôi mắt phượng đẹp như có ánh sáng lấp lánh.
Chú Trương ngồi ở ghế lái nghe Đường Lật gọi vậy thì không thể nhận ra mà nhíu mày.
Đứa trẻ này lại gọi thẳng tên của thiếu gia nhà ông?
Chưa nói đến việc hành vi này rất vô lễ, nếu bị mấy tay săn ảnh hay người qua đường nghe được, chỉ sợ lại thêm chuyện về mối quan hệ giữa ông nội Thẩm và thiếu gia nhà ông.
Dù sao thì trong mắt mọi người, Đường Lật chính là con mắt mà ông nội Thẩm công khai cài vào để giám sát thiếu gia nhà ông...
Sắc mặt chú Trương không được đẹp, trầm giọng nói: "Cậu chủ nhỏ."
Thẩm Ngọc ngồi ở phía sau thấy chú Trương thay đổi sắc mặt, anh liền đoán ngay ra chú Trương sắp nói gì, thế nên vội vàng giành nói trước chú Trương, trừng mắt nhìn Đường Lật: "Anh không đã nói với em rồi sao? Ở nơi công cộng không được gọi tên anh!"
Mặc dù Thẩm Ngọc nói như nghiến răng nghiến lợi nhưng chú Trương có thể cảm nhận được Thẩm Ngọc không thực sự tức giận, ngược lại còn cố ý vô tình bao che cho Đường Lật.
Ý ngoài lời của Thẩm Ngọc không phải là Đường Lật gọi tên anh là được anh cho phép sao?
Nhận ra điều này, chú Trương ngẩn ra trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu nhìn vào kính chiếu hậu, thấy Thẩm Ngọc vẫn đang cố ý giận dỗi Đường Lật.