Căn phòng này quá lạnh lẽo.
Không có một chút hơi người.
Lúc Thẩm Ngọc đi vào còn tưởng mình vô tình xông vào phòng của khách sạn nào đó.
Anh ngồi xe lăn đến trước bàn làm việc, mở máy tính, tiện tay tải xuống một vài phần mềm xem phim và trò chuyện mà cư dân mạng thường dùng.
Có thể là do mấy hôm trước anh thức trắng đêm xử lý một đống công việc, mặc dù công ty còn chất đống công việc chờ anh, Thẩm Ngọc cũng không muốn nhúc nhích thêm một chút nào.
Anh không phải là người làm tổng giám đốc, công việc đối với anh giống như người mù sờ voi.
Có thể sờ vào chỗ tốt, khiến nhà họ Thẩm ngày càng huy hoàng, cũng có thể sờ vào chỗ không tốt, phá sản chỉ trong một đêm.
Nếu theo đúng cốt truyện trong truyện, còn chưa đầy tám năm nữa, nhà họ Thẩm sẽ bắt đầu đi xuống dốc, tình hình công ty trăm bề trắc trở, dự án thua lỗ, thiếu vốn lưu động, nợ chồng chất...
Thẩm Ngọc càng nghĩ càng thấy da đầu tê dại.
Anh không sợ nghèo, anh cũng chưa từng coi tài sản của nhà họ Thẩm là của riêng mình, anh chỉ sợ sức mạnh của cốt truyện quá mạnh, cho dù anh cố gắng thay đổi nhiều như vậy, cuối cùng vẫn sẽ chết trong tay Đường Lật.
Thẩm Ngọc là một người bình thường, anh rất sợ chết.
Không biết đã suy nghĩ lung tung bao lâu, mí mắt Thẩm Ngọc dần trở nên nặng nề, anh ngửa đầu dựa vào xe lăn, định chợp mắt một chút nhưng lại ngủ thẳng cẳng.
Giấc ngủ này rất say.
Thẩm Ngọc làm việc vất vả nhiều ngày như vậy, chỉ có lúc này mới được nghỉ ngơi đầy đủ.
Trong cơn mơ màng, dường như có người lấy một chiếc chăn mỏng đắp lên người anh.
Thẩm Ngọc lúc nửa tỉnh nửa mê vẫn còn hơi cảnh giác, anh đột ngột mở bừng mắt, túm lấy tay người kia, ánh mắt hơi u ám như lưỡi dao sáng quắc.
Tuy nhiên, khoảnh khắc sau, anh liền ngây người.
Chỉ thấy phản diện nhỏ bị anh kéo lại, hơi khó khăn nghiêng người chống lên trên xe lăn của anh, cố gắng tránh đè lên đôi chân tàn tật của anh.
Phản diện nhỏ vẫn cầm chiếc chăn mỏng trên tay, ngơ ngác nhìn Thẩm Ngọc, có vẻ như bị hành động đột ngột cùng ánh mắt hung dữ của anh làm cho sợ hãi.
Thẩm Ngọc không ngờ người trước mặt lại là Đường Lật, anh ngẩn người một lúc, cơn buồn ngủ còn vương vấn trong đầu lúc này đã tan biến hết, vội vàng cười nói: "Dọa em à?"
"Có chút." Đường Lật cúi đầu trả lời, đồng thời đắp chiếc chăn mỏng trong tay lên người Thẩm Ngọc.
Thực ra sau khi bị hành động của Đường Lật làm cho sợ, Thẩm Ngọc đã không định ngủ nữa nhưng anh không từ chối chiếc chăn mỏng mà phản diện nhỏ cố ý lấy cho anh, cười tủm tỉm xoa đầu phản diện nhỏ nói: "Hôm nay tan học sớm vậy."
Gần đây Thẩm Ngọc bận xử lý công việc trong công ty nên đã để chú Trương thay anh đưa đón Đường Lật đi học.
Bình thường, chú Trương và Đường Lật khoảng sáu giờ mới về đến nhà, hôm nay lại về sớm hơn gần nửa tiếng.
Đường Lật gật đầu nói: "Một lát nữa bác sĩ Lưu sẽ đến, quản gia Trương đón em tan học sớm."
Thẩm Ngọc ồ lên một tiếng, lúc này mới nhớ ra hôm nay là lần cuối bác sĩ Lưu đến kiểm tra cho Đường Lật.
Sau một thời gian được chăm sóc và điều dưỡng tận tình, Đường Lật từ một đứa trẻ gầy gò như con khỉ khi đến đây giờ đã béo và cao lên không ít, những vết bầm tím và sẹo trên người đã lành hẳn, cuối cùng đã có dáng vẻ bình thường của một đứa trẻ mười tuổi.
Sau đó, Thẩm Ngọc phát hiện ra——
Phản diện nhỏ đẹp trai không phải dạng vừa đâu.
Làn da trắng mịn, cằm nhọn, đôi môi mỏng phớt hồng như hoa anh đào nở, đôi mắt phượng đẹp đẽ ấy lúc nào cũng long lanh, rực rỡ.
Còn đôi chân của phản diện nhỏ thì dài đến mức vô lý!