Thẩm Ngọc: "..."
Đây là lần đầu tiên trong hai kiếp anh nuôi con, căn bản không biết giờ tan học của học sinh tiểu học bây giờ, cũng quên hỏi hiệu trưởng và giáo viên rồi...
"Em đợi anh một lát được không? Anh đến đón em ngay đây." Thẩm Ngọc chột dạ xoa mũi, vô thức hạ giọng, giống như một ông bố tận tụy đang dỗ dành con: "Anh đảm bảo, sẽ không có lần sau nữa, anh nhất định sẽ nhớ thời gian học và lịch học của em!"
Trong lời nói có pha chút nịnh nọt.
Rốt cuộc thì đối phương là tên phản diện quyền lực ngất trời trong tương lai, còn gián tiếp hủy hoại công ty của anh, trực tiếp lấy mạng anh.
Mỗi khi nhớ đến thiết lập ban đầu của phản diện nhỏ, Thẩm Ngọc lại rất phiền não.
Anh chỉ muốn làm một người giàu có bình thường, hoàn toàn không muốn dính líu đến mối tình tay ba quanh co như đường đèo mười tám khúc giữa tên phản diện và nam nữ chính.
Nhưng Đường Lật hoàn toàn không biết Thẩm Ngọc đang nghĩ gì, nghe Thẩm Ngọc nói nhỏ nhẹ như vậy, cậu lập tức sửng sốt.
Trái tim không nghe lời lại bắt đầu đập thình thịch.
Một lúc lâu sau, Đường Lật mới hoàn hồn.
"Anh không cần đến đâu." Cậu nhỏ giọng nói với Thẩm Ngọc: "Em có thể tự về, em biết đường về nhà anh mà."
Thẩm Ngọc trực tiếp phớt lờ lời Đường Lật, không hề kiêng nể gì mà thổi phồng: "Ôi, Lật Tử nhà anh thật thông minh, còn nhỏ vậy đã biết đường về nhà rồi."
"..." Đường Lật bất lực, sau đó nghiêm túc tuyên bố: "Em không còn nhỏ nữa, em đã mười tuổi rồi."
"Đúng đúng đúng, mười tuổi rồi." Thẩm Ngọc cười mị mị nói: "Không hề nhỏ tí nào."
"..." Đường Lật biết rằng Thẩm Ngọc lại không nghe lời mình, thế là từ bỏ việc giãy giụa.
Thẩm Ngọc thấy Đường Lật không còn giận vì cậu thất hứa nữa, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, anh nói: "Em ngoan ngoãn đợi anh ở trường, anh đến sẽ gọi điện cho em, đừng tùy tiện ra khỏi trường cũng đừng tùy tiện đi theo người lạ."
Khi dặn dò những lời này, Thẩm Ngọc cảm thấy toàn thân mình đều tràn ngập hình ảnh của một ông bố già nhân từ.
Haizz...
Nuôi con đúng là phải lo lắng trăm bề.
Đường Lật im lặng một lúc: "... Em biết rồi."
Cúp điện thoại, Thẩm Ngọc ngồi xe lăn trở lại phòng họp.
Không biết chuyện gì vừa xảy ra ở đây, bàn ghế phía trước bị lật đổ trên sàn, tài liệu và giấy bút vứt lung tung khắp nơi, mười mấy nhân viên bảo vệ cao to lực lưỡng đứng như những ngọn núi trước cửa phòng họp.
Còn những người cầm đầu phản đối trước đó, đều ngồi trên ghế của mình với khuôn mặt bầm dập, trông có vẻ đáng thương.
Thẩm Ngọc vừa vào, Khang Lâm vốn mặt mày u ám lập tức trở về vẻ mặt bình thản, anh ta quay người, gật đầu với Thẩm Ngọc: "Tổng giám đốc Thẩm, mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa rồi."
Rõ ràng là vẫn dùng vũ lực giải quyết.
Nhưng Thẩm Ngọc không quan tâm đến cách giải quyết vấn đề của Khang Lâm, anh lạnh lùng nhìn lướt qua những người đang run rẩy nhìn mình, mở miệng nói: "Hôm nay đến đây thôi, tan họp."
Lời nói vừa dứt, những người trong phòng họp như bị đóng băng, không nhúc nhích, sợ rằng mình là người đầu tiên đứng dậy sẽ bị Thẩm Ngọc coi là kẻ cầm đầu mà đánh chết.
Đáng tiếc là Thẩm Ngọc không có thời gian quan tâm đến cảm nhận của nhân viên, anh vội vàng điều khiển xe lăn rời khỏi phòng họp.
Anh còn phải đến trường đón con cơ!
"Tổng giám đốc Thẩm!" Có người ở phía sau hét lên.
Thẩm Ngọc bất đắc dĩ lè lưỡi, dù có chút bực bội nhưng vẫn dừng xe lăn, quay đầu nhìn lại.
Thấy giám đốc bộ phận thị trường trước đó gây náo loạn dữ dội nhất và liên tục nói rằng sẽ nộp đơn xin kiện lên bộ lao động đứng dậy, anh ta định tiến đến gần Thẩm Ngọc nhưng chưa kịp bước được hai bước đã bị nhân viên bảo vệ mặt đen thô lỗ đẩy về.