Chương 73

Có được không?

Vì cái gì mà muốn ôm một cái còn phải hỏi có được không!

Cái này bảo cô trả lời thế nào đây?

Cô cẩn thận hỏi: “Không cho được không?”

“Không thể.”

Tay Lương Quyết Thành duỗi ra, đem người kéo vào trong ngực mình, rắn chắc ôm năm, sáu giây.

Thời gian quá nhanh khiến Tiễn Ý Ý vừa mới bắt đầu do dự có nên đẩy hay không thì tay anh đã buông lỏng ra.

Sau khi buông ra, Lương Quyết Thành cầm Ngọc Quan Âm kia, nói: “Rất thích.”

Cái vòng ngọc đó cũng không quá quan trọng. Khi anh còn nhỏ, mẹ Lương từ trước tới giờ hiếm khi đeo cái gì lên cổ anh lại đeo cho anh cái vòng Ngọc Quan Âm đó, sau đó anh vẫn một mực đeo nó ở trêи cổ.

Đáng tiếc là khi anh theo sư phụ ra ngoài thi đấu thì đánh mất nó trong phòng thay quần áo.

Anh tìm rất lâu cũng không tìm được, trong phòng thay đồ còn không có camera cho nên cái vòng Ngọc Quan Âm này mất cũng không thể tìm về được nữa.

Từ sau đó, trêи người anh cũng không mang bất kì vật trang trí nào khác.

Đây là mặt dây chuyền thứ hai của anh.

Cũng là thứ mà anh sẽ quý trọng từ nay về sau.

Lương Quyết Thành thu hồi mặt dây chuyền, lập tức biết món quà tiếp theo là cái gì. Anh ở trêи chiếc hộp tìm được manh mối kế tiếp, mang theo Tiễn Ý Ý ở trong mê cung tùy ý đi qua.

Rõ ràng là mê cung có phạm vi không dễ đi một tý nào, thế mà Lương Quyết Thành trừ lúc mới chơi có vẻ mới lạ ra thì càng đi về sau anh càng quen, tốc độ chơi cũng rất nhanh, cơ hồ là xem một chút liền có thể tìm được hết sức dễ dàng.

Trong khoảng thời gian ngắn, anh đã tìm được sáu, bảy hộp quà.

Trước khi vào Tiễn Ý Ý cũng đã có chuẩn bị, mang theo một cái balo hai quai đem quà đều đặt vào trong đó, giảm bớt áp lực cho Lương Quyết Thành.

Đi lòng vòng một hồi, đυ.ng phải Lương Nguyệt Ninh.

Trêи tay cô bé cũng có quà.

Lúc đầu Tiễn Ý Ý muốn cho mọi người chơi đùa một chút nên đều chôn một ít món quà nhỏ khác, cùng với gợi ý dành riêng cho Lương Quyết Thành không giống nhau, cũng không ở cùng một khu vực. Trong tay mỗi người đều có một tấm bản đồ, ở trong mê cung này cũng có thể tìm được từ một đến hai món.

Ngay từ đầu tiến vào, tất cả đều tách ra theo nhóm nhỏ. Nhưng khoảng cách cũng không lớn lắm cho nên đi một hồi sẽ gặp mặt nhau.

Lương Nguyệt Ninh thì không giống.

Cô bé không quen thuộc với ai, đợi tất cả mọi người tiến vào hết thì mình mới một mình đi vào.

Lúc vào cô bé cũng không phải chuyên môn muốn tìm cái gì đó, chỉ là đi loanh quanh nhìn một chút mà thôi.

Lương Nguyệt Ninh đi loạn một hồi còn gặp được mấy cái món quà bất ngờ hiện ra, thậm chí là còn phù hợp với sở thích của cô nhóc.

Có họa bút, còn có tập tranh do mấy đại sư vẽ ra, Lương Nguyệt Ninh thậm chí còn ngồi xổm ở một góc nhỏ ôm tập tranh lật xem, thời gian trôi qua bao lâu cũng không biết.

Cô bé một mình chậm ung dung đi tới đi lui, lắc lư một hồi liền gặp được Tiễn Ý Ý và Lương Quyết Thành.

“Chị! Anh hai!”

Lương Quyết Thành nhìn thấy em gái mình mặt mũi sáng lạn tươi cười chạy như bay đến, phản ứng đầu tiên chính là thời gian riêng của hai người sắp bị phá hủy rồi.

Đây là không đúng.

Sao có thể nghĩ em gái mình như vậy được.

Lương Quyết Thành nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn thừa nhận.

Ở trong lòng anh, hiện tại nói chuyện yêu đương với Tiễn Ý Ý là quan trọng nhất.

Không sao hết, dù sao em gái mình lớn lên thêm một chút nữa cũng sẽ nói đến chuyện yêu đương, cũng sẽ được người khác xếp mình ở vị trí số một.

Em gái Lương không biết mình đã biến thành cái bóng đèn phát sáng rực rỡ ở trong lòng anh trai, vui sướиɠ ôm một đống quà lớn nhỏ, ánh mắt chớp lóe hạnh phúc chuyển động qua lại.

“Chị, nhìn nè nhìn nè!”

Tiễn Ý Ý xoa đầu cô nhóc.

“Đều cho em.”

Lúc này Lương Nguyệt Ninh tay ôm quà ngoan ngoãn nói lời cảm ơn.

“Cảm ơn chị!”

Khác với Lương Quyết Thành, quà của Lương Nguyệt Ninh đều rất lớn, nhìn một chút đều có cảm giác cô bé đang thắng lợi trở về.

Mà quà của Lương Quyết Thành lại rất nhỏ, một cái balo chứa vẫn còn thừa.

Trong hai anh em, em gái càng có tự giác mình đang bị bao dưỡng hơn, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Tiễn Ý Ý, ánh mắt vẫn dừng ở trêи người cô. Chỉ cần Tiễn Ý Ý liếc nhìn mình một cái, cô bé liền có thể lộ ra tâm trạng vui sướиɠ mà tươi cười.

Giống như là một đứa nhỏ ngây thơ, hoàn toàn tin tưởng vào những thứ tốt đẹp.

Trái tim Tiễn Ý Ý chịu không nổi, ôm em gái Lương xoa xoa khuôn mặt nhỏ.

Em gái Lương đỏ mặt cùng mấy người khác hội hợp.

Cũng không biết Nhâm Kha và Tô Á Na làm sao, lúc hai người đυ.ng phải nhau liền không ai để ý tới ai.

Hoặc là nói, Nhâm Kha không để ý tới Tô Á Na.

Cậu ta thậm chí là đang tránh né cô ấy.

Mà Tô Á Na cũng là một bộ dáng tức giận.

Hai người vừa nhìn thấy nhóm người, lập tức tách ra.

Tô Á Na thà rằng đi theo em gái Lương nói về đề tài vẽ tranh cũng không muốn nhìn Nhâm Kha lấy một cái.

Nhâm Kha càng là như vậy.

Cậu ta bình thường tính tình vốn rất tốt, lại khó có được một lần tức giận như vậy. Mặt mày cúi xuống, đen như than.

Tiễn Ý Ý không biết bọn họ xảy ra chuyện gì, cũng không dám hỏi.

Chu Tam với Tại Tiếu cùng lúc đi tới, nhìn hai người đơn giản như đứa con trai ngốc nhà địa chủ, cười cũng không cười nổi nữa.

Chu Tam thiếu chút nữa liền chạy lại đây.

Trong năm người bọn học, không ai có thu hoạch hơn Lương Nguyệt Ninh cả.

Chủ yếu vẫn là vấn đề về chỉ số thông minh.

Cầm manh mối cũng không tìm được điểm mấu chốt, đi đã lâu nhưng lại không ngờ là chỉ lòng vòng quanh một chỗ, đổi tới đổi lui cả một đám liền đυ.ng vào nhau, sau đó đi một vòng nữa lại tiếp tục chạm mặt.

Một đám người tụ lại một chỗ líu ríu, ngươi nói của ngươi, ta nói của ta, thập phần hài hòa.

Lương Quyết Thành còn đang chờ mong thế giới của riêng hai người, bây giờ liền trở nên vô vọng.

Kế tiếp chính là mọi người cùng nhau tìm.

Lúc Lương Quyết Thành giải manh mối, một đám người phía sau lưng anh trợn mắt há mồm.

“Còn có thể như vậy?” Mắt Chu Tam đều sắp lồi ra luôn rồi.

“Cái này cũng tìm được sao?” Tại Tiếu sợ hãi than.

“Không mở quà ra xem một chút sao?” Vài người khác tò mò.

Lương Quyết Thành tìm manh mối vừa chuẩn lại vừa nhanh, lúc tất cả mọi người còn chưa kịp định hình lại, anh đã tìm đến điểm mấu chốt, sau đó lần theo tin tức hữu dụng, rất nhanh tìm được vị trí chính xác. Ở trong một đống con đường ngoằn ngoèo, anh rốt cuộc cũng tìm ra mấy món quà của mình.

Tiếp theo chính là một mình Lương Quyết Thành tự tìm tự kiếm.

Một mình anh nhanh chóng tìm hết tất cả các manh mối, một đống người đi theo đuôi đều muốn đem anh thổi lên tận trời rồi.

Tiễn Ý Ý cười đến đấm đất.

Một đường đi, mặt của Lương Quyết Thành cũng không có một chút thay đổi nào cả, tìm được quà liền nhét nó vào trong balo.

Không bao lâu sau, trong tay anh cũng cầm được manh mối cuối cùng.

Manh mối cuối cùng là Hiên Viên chi khâu.

Có thể là cách đây về phía Tây 480 thước.

Nhưng manh mối này, vị trí của nó đã ở khu vực biên giới của mê cung.

Đi về hướng Tây chính là trực tiếp đi ra ngoài.

Không sai, Lương Quyết Thành đi theo chỉ dẫn, một cái mê cung to như vậy nhanh chóng bị anh phá giải, cơ hồ không có tình huống không tìm thấy đường.

Điều này làm cho Tiễn Ý Ý cảm thấy, có phải mình chọn nhầm chỗ rồi hay không?

Nơi này không phải mê cung, nó chỉ đơn giản là một sân chơi nhỏ thì đúng hơn.

Lương Quyết Thành đi theo về phía Tây.

Ngay lập tức liền đi ra bên ngoài. Sau khi rời khỏi đây, phía sau lối ra bắn lên một tràng pháo hoa.

Cái này chính là tuyên bố, tất cả quà trong mê cung đều đến tay Lương Quyết Thành.

Lương Quyết Thành đi về phía trước 480 thước.

Là tới bãi để xe.

Lưu thúc dựa vào ở bên cạnh một chiếc xe thương vụ, bộ dáng giống như là đang chờ bọn họ, cười ha hả ngoắc tay.

“Muốn đi chưa?”

Lương Quyết Thành nhất thời phản ứng kịp, ở trêи xe lại bắt đầu đi tìm kho báu.

Manh mối trêи xe rất đơn giản, chính là một vài học đề.

Cái này đối với Lương Quyết Thành mà nói chính là nhường, là siêu cấp nhường.

Rất nhanh, anh liền giải ra đáp án.

Câu trả lời là 11 km.

Từ chỗ này đi tới phía Tây, 11 km.

Sau khi lên xe, Lương Quyết Thành cầm di động, trầm mặc một lát.

Tiễn Ý Ý ngồi ở ghế sau, đang cùng mọi người xem quà.

Nhâm Kha với Tô Á Na đều không tìm được gì. Cậu ta không nói chuyện, mà Tô Á Na cũng không thâm trầm gì, không hề buồn phiền gì khi không tìm được quà, thế nhưng nét mặt của cô ấy luôn có chút hoảng hốt.

Tiễn Ý Ý cũng không dám nhìn hai người họ quá nhiều, sợ mình hiếu kỳ không nhịn được sẽ hỏi ra miệng.

Không thể hỏi, không thể hỏi.

Mà mấy người bạn kia của Lương Quyết Thành liền đùa nghịch, bọn họ đem mê cung hoàn thành, đánh thẳng về phía trước khiến nhân viên không nhìn nổi nữa, vài lần đều nhắc nhở bọn họ một chút, miễn cho bọn họ ở trong mê cung đi lâu quá mà trở về không được, cuối cùng chết đói ở trong đó.

Tất cả mọi người đang cười, thậm chí là bao gồm cả em gái Lương.

Cô bé không có thói quen ở chung với nhiều người, thế nhưng chị Ý Ý muốn, cái gì cô bé cũng có thể chịu đựng.

Cho dù là thu đông rét lạnh, đối với cô bé mà nói đều có ánh nắng ấm áp chiếu rọi lòng người.

Lương Nguyệt Ninh lúc cười lên vừa ngoan lại vừa đáng yêu, Tiễn Ý Ý ngồi chung với cô bé, thỉnh thoảng lại nghịch nghịch tóc, sờ sờ bàn tay nhỏ của cô bé một cái.

Nếu cô cũng có một đứa em gái như vậy thì tốt quá.

Thậm chí cô còn suy nghĩ, về sau con bé có thể hay không không cần Lương Quyết Thành nữa, trở thành em gái cô đi?

Loại chuyện bao nuôi hai anh em này, có phải sẽ bị người ta chỉ trích hay không?

À, cũng không sao cả.

Dù sao không ai đánh lại cô.

11 km đường đi, càng đi càng đến gần trung tâm của thành phố.

Cuối cùng Lưu thúc tìm chỗ đỗ xe, ở trung tâm bệnh viện thành phố.

“Bạn học nhỏ, ta chỉ đưa các cháu tới đây thôi, kế tiếp phải để cháu tự tìm rồi.”

Lương Quyết Thành xuống xe, ánh mắt Lương Nguyệt Ninh chớp chớp, mím môi nắm nắm góc áo anh.

“Anh hai?”

Cô bé chưa nói xong, Lương Quyết Thành đã biết cô bé có ý gì, gật gật đầu.

Chỗ này là chỗ mẹ Lương nằm viện.

Những người khác cũng chỉ có Tại Tiếu với Chu Tam biết chuyện, vừa nhìn thấy xe dừng ở bệnh viện trung tâm, hai người đều quay đầu nhìn Tiễn Ý Ý.

Đây là Tiễn Ý Ý an bài, như vậy manh mối cuối cùng tự nhiên cũng là chủ ý của Tiễn Ý Ý.

Đi đến nơi này của mẹ Lương…

Những người không biết liền mơ màng.

“Sao lại tới bệnh viên?”

“Đại tiểu thư chắc sẽ không thu mua cái bệnh viện này đâu ha?”

Tiễn Ý Ý chỉ bĩu môi.

“Đi tìm món quà cuối cùng của cậu đi. Cậu có thể mang theo Ninh Ninh, bọn tớ ở bên ngoài chờ.”

Lương Quyết Thành đứng đó nhìn chằm chằm Tiễn Ý Ý trong chốc lát, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Tiểu cô nương nhà anh, cái gì cũng có thể nghĩ tới.

“Ở chỗ này chờ tôi.”

“Được.”

Tiễn Ý Ý tự nhiên đáp ứng.

Thời gian chờ cũng không ngắn, Lưu thúc lấy một bộ bài ở trong xe ra, một đám người tụ ở bãi đỗ xe đánh bài.

Tổng cộng đánh qua bốn, năm lượt, cửa xe rốt cuộc cũng bị gõ vang.

Lương Quyết Thành với em gái đứng ở đó.

Đơn thuần cũng không nhìn ra hai người có biểu tình gì, có điều Lương Quyết Thành có vẻ ôn hòa hơn một chút.

“Về rồi?”

Tiễn Ý Ý có chút kinh ngạc, “Nhanh như vậy?”

Cô cho mẹ Lương thời gian rất nhiều.

Mẹ Lương kỳ thật có thể ra khỏi bệnh viện, thế nhưng bà ấy không có tự tin, cảm thấy ở trong bệnh viện sẽ an toàn hơn một chút, cho nên món quà sinh nhật cuối cùng chỉ có thể an bài ở trong phòng bệnh của bà ấy.

Đồng thời còn có cả Lương Nguyệt Ninh. Mẹ Lương đã lâu không nhìn thấy cô con gái này rồi.

Lưu rất nhiều thời gian cho một nhà ba người họ, Tiễn Ý Ý đã tính rất kỹ. Nhưng Lương Quyết Thành chỉ tốn có một nửa thời gian dự tính của cô đã đi ra ngoài, cái này cô không đoán được.

“Ừ, nói hay lắm.”

Lương Quyết Thành với em gái lên xe, balo đựng đồ cũng trồi lên một đoàn, vừa nhìn liền biết đã lấy được món quà cuối cùng.

Vài người khác còn đang cười ha hả.

“Lấy được rồi? Không xem sao?”

“Về xem.”

Lương Quyết Thành thuận miệng nói.

Anh chỉ bóc một món quà, mấy món khác đều ở trong balo của anh, bao gồm cả thư tình kia, toàn bộ anh đều trân trọng.

Sau khi về nhà, lúc chỉ có anh với Tiễn Ý Ý, anh sẽ mở nó ra, không còn gì tốt hơn nữa.

Đám người ở trong mê cung chạy như điên cả một ngày, hiện tại cũng tới giờ cơm, mọi người nhìn hai bên một chút, đều chen lấn cái ánh mắt.

“Bọn này không quấy rầy bữa tối của hai người nữa, đi trước đây.”

Tô Á Na thuận tay đem Lương Nguyệt Ninh kéo lại, nói nhỏ: “Anh hai em với chị Ý Ý hẹn hò với nhau, không nên gây trở ngại nha.”

Em gái rất ngoan, nắm tay Tô Á Na nghiêm túc gật đầu: “Em sẽ không trở ngại hai anh chị đâu, em đi với chị Tô a.”

Quá ngoan!

Rốt cuộc thì Tô Á Na cũng biết tại sao Tiễn Ý Ý lại thích cô bé đến không buông tay nổi, cô ôm em ấy cũng không muốn buông a!

Bất quá ngắn ngủi có mấy phút, một đám người lập tức liền giải tán, cả em gái cũng không ở lại.

Trêи xe chỉ còn Tiễn Ý Ý và Lương Quyết Thành.

Lưu thúc lái xe tới chỗ chuẩn bị bữa tối.

Tiễn Ý Ý đã sớm an bài cho tất cả mọi người, cô định là sẽ cùng tất cả ăn tối. Thế nhưng theo những nhân sĩ chuyên nghiệp kia đề nghị, nên chọn chỗ cao nhất Hải thị, có vị trí tốt nhất, có thể quan sát toàn bộ cảnh đêm Hải thị dưới bữa tối có ánh nến.

Kỳ thật, dựa theo ý tưởng của cô, cô định ăn một nồi lầu, kêu mọi người cùng nhau ăn, không khí càng náo nhiệt càng tốt. Thế nhưng ai biết là trong nháy mắt mọi người đều chạy hết, cả em gái Lương cũng bị mang đi, bây giờ chỉ còn hai người bọn họ.

Hai người thì có thể đi cái chỗ nào được? Tự nhiên chỉ còn có bữa tối dưới ánh nên của các cặp tình nhân mà thôi.

Bữa tối dưới nến…

Tiễn Ý Ý xuống xe, có chút không muốn đi.

Nhưng Lương Quyết Thành lại rất mong chờ.

Ánh mắt anh như có ngôi sao, lúc nhìn Tiễn Ý Ý, trong mắt hồn nhiên bùng lên một ngọn lửa.

Tiễn Ý Ý hồ đồ, không biết nên đối mặt với anh như thế nào.

Bọn họ bao hết một tầng, nhân viên phục vụ chỉ phục vụ một mình bàn của Tiễn Ý Ý.

Thực đơn cũng đã chọn xong, trước khi Lưu thúc lái xe tới, phòng bếp đã chuẩn bị tốt đồ ăn. Lúc bọn họ ngồi xuống, đồng thời đồ ăn nóng hôi hổi được nhân viên phục vụ tươi cười khom lưng bày trêи mặt bàn.

“Chúc hai vị dùng bữa vui vẻ.”

Bữa tối tình nhân dưới ánh nến, chuẩn bị thật đa dạng.

Nhà hàng có vẻ đã tiếp đãi qua không ít những cặp tình nhân cho nên những việc nhỏ nhặt, không đáng kể cũng được chuẩn bị kĩ càng, bên cạnh vị trí bọn họ ngồi còn có một cái bình hoa, hoa cắm rất nghệ thuật, vừa lúc có thể đem tầm mắt phía ngoài ngăn cách, tạo thành một không gian nhỏ độc lập.

Tiễn Ý Ý giả vờ không phát hiện ra cái thiết kế đó, cố găng bình tĩnh.

Mà Lương Quyết Thành nhìn rất rành mạch, đối với tâm tư nhỏ của Tiễn Ý Ý sáng tỏ trong lòng bàn tay.

Động tác nhỏ của cô cũng thật khả ái.

Ngọn đèn trêи tầng tối xuống.

Ngoài cửa sổ sát đất là toàn bộ cảnh đêm của Hải thị.

Phục vụ tựa hồ đã sớm chuẩn bị, ở bên góc lưu lại một nghệ sĩ dương cầm gảy đàn mềm mại, trong không khí tràn ngập khí tức hương huân.

Cái không khí này không khác gì cái không khí tiếp theo sẽ có người lấy nhẫn cầu hôn ra cả!

Tiễn Ý Ý chỉ có thể nghĩ biện pháp đánh vỡ loại không khí tràn đầy mờ ám này.

“Lương ca, sau khi trưởng thành cậu có chuyện gì muốn làm không?”

Trưởng thành đối với một người chưa trưởng thành như cô mà nói quả thực là một thế giới mới. Sinh nhật mười tám tuổi chính là chìa khóa bước vào cánh cổng của thế giới khác.

Hiện tại trong tay Lương Quyết Thành đã nắm chiếc chìa khóa này, anh có thể làm bất kì chuyện gì anh muốn.

Tiễn Ý Ý cảm thấy rất hứng thú.

Hiện tại không có vấn đề của Diêu gia, cho nên anh đối với việc mình đã trưởng thành có mong muốn gì?

Lương Quyết Thành buông đũa, giọng điệu ôn hòa: “Cậu muốn biết?”

Cũng không phải không thể.

Chỉ là loại thời điểm này mà nói mấy lời kia, cô sẽ thẹn thùng đi.