Diêu Nhất Nam đứng trên đường đua chuẩn bị chỉ mang tới cho bọn họ một bên gò má.
Mà từ phía Tào Khung nhìn sang Lương Quyết Thành đứng bên cạnh Tiễn Ý Ý cũng chỉ thấy được cái gò má.
Hai người bọn họ xác thực không giống nhau, nhưng nhìn nghiêng như vậy ở trong mắt Tào Khung lại cơ hồ có một loại khó có thể phân biệt được.
Cậu ta cũng là cảm thấy thú vị nên mới thuận miệng nói.
“Làm gì có, cậu nhìn nhầm rồi, cậu nhìn cái góc khác mà xem, đâu có giống tý nào!”
Nhịp tim Tiễn Ý Ý gia tốc, cô liên tiếp phủ nhận mấy câu, ngôn từ chính nghĩa nói, “Lương ca đẹp trai như vậy, sao có thể có người giống anh ấy được chứ? Lương ca của tớ kế thừa trăm phần trăm sắc đẹp mỹ mạo của bác gái, là tiểu tiên đồng từ trên trời giáng xuống! Người khác làm sao có tư cách giống với Lương ca của tớ chứ!”
Tào Khung: “…”
Nghe vào tai như là đang khen Lương Quyết Thành, nhưng Tào Khung lại nhạy bén phát hiện có gì đó không đúng.
Cậu chỉ nói hai người có chút giống, tại sao Tiễn Ý Ý không có bất cứ ý nghĩ ngoài ý muốn nào, vừa mở miệng liền phủ nhận?
Tào Khung không nói gì nữa, cười cười, che giấu ánh mắt đầy thâm ý.
Lời Tiễn Ý Ý nói, Lương Quyết Thành bên cạnh nghe được rất rõ ràng.
Lúc Tào Khung vừa nói ra câu kia, anh còn chưa kịp ghê tởm thì đã được Tiễn Ý Ý nói lời an ủi. Lương Quyết Thành dùng chút lí trí còn sót lại mới đem ý cười nơi khóe mắt, lông mày kiềm lại.
Anh chỉ coi lời Tào Khung nói là cố ý khıêυ khí©h mình, thậm chí còn không ngẩng đầu nhìn Diêu Nhất Nam.
Hai người bọn họ tuyệt đối không có khả năng giống nhau.
Trừ điểm không thích hợp này đi, tâm tình đã vui vẻ hơn rất nhiều.
Tiễn Ý Ý khen anh đẹp trai.
Cô đối với mình là yêu thích đến tận xương tủy, lúc nào cũng để anh là người đẹp nhất trong mắt.
Tuy rằng bầu không khí không quá thích hợp, nhưng trong đầu Lương Quyết Thành bỗng nhiên nghĩ tới một câu.
Có một cô vợ nhỏ như vậy, phu phục hà cầu*.
*Mãn nguyện, không cầu gì nữa.
“Lương ca.” Tại Tiếu do dự nửa ngày, “Cậu vẫn nên nhìn camera điện thoại xem xem.”
Anh liếc nhìn khuôn mặt mình phản chiếu ở màn hình di động, cái vẻ mặt kia…
Có thể hay không đem sự ôn nhu đó khiêm tốn xuống một chút?
Lương Quyết Thành lạnh lùng nhìn Tại Tiếu, cuối cùng vẫn hơi hơi thu liễm lại.
Nơi công cộng, không quá thích hợp.
Tiễn Ý Ý ngẩng đầu ưỡn ngực, lực lượng mười phần, làm cho Tào Khung không thể nói thêm được gì nữa, chỉ có thể tung hô theo cô, “Ừ ừ, bạn trai cậu hạ phàm cực khổ quá rồi.”
Lương Quyết Thành: “…” Tiễn Ý Ý khen thì anh cảm thấy trong lòng như bị ngâm trong hũ mật ngọt, còn Tào Khung mặt không đổi khen làm anh cảm thấy ghê rợn không thôi.
Gặp phải chuyện nhạy cảm như vậy, Tiễn Ý Ý nhanh chóng kéo Lương Quyết Thành đi chỗ khác.
Không thể ở lại.
Trong nhà chưa tỏ mà ngoài ngõ đã tường.
Không ít người đều quen biết cả hai người họ, cũng chưa từng cảm thấy có gì không đúng. Nhưng nếu đặt chung hai người ở một chỗ trong trường hợp đặc biệt như vừa nãy, thực sự là có thể dễ dàng nhận ra.
Tiễn Ý Ý hơi chần chờ, quay đầu.
Diêu Nhất Nam đã ở trên sân chuẩn bị chạy.
Cậu ta mặc áo thể thao ngắn tay, quần đùi, giơ hai cánh tay lên hoạt động lên xuống. Tay dài mà chân cũng dài, dáng người lại đặc biệt tốt, làm cho mấy nữ sinh vây xem ở xung quanh đều nhỏ giọng thét chói tai. Mà cậu ta là trung tâm của sự việc lại không có tâm tình chập chùng nào khác, ánh mắt chuyên chú nhìn về phía trọng tài.
Nhìn một bên má cậu ta ở cự ly xa như vậy…thực sự là có chút giống gò má của Lương Quyết Thành.
Ngũ quan của hai người họ kỳ thực cũng không hề giống nhau.
Tướng mạo của Lương Quyết Thành nhìn giống mẹ Lương nhiều hơn, cộng thêm khí chất của chính mình khiến anh trông có vẻ u ám. Mà tướng mạo của Diêu Nhất Nam lại giống mẹ cậu ấy. Nhìn tổng thể thì hai người không giống nhau, nhưng dù gì cũng đều là con trai ruột của cha Diêu, cho nên nhìn dưới một góc độ, một tình huống nào đó, hai người lại có dáng vẻ na ná nhau khiến cho người khác cảm thấy sự tương tự nào đó giữa hai người.
Nhưng nếu chỉ đơn thuần nhìn tướng mạo của hai người, hoặc là không quan sát cẩn thận thì sẽ nhìn không ra bao nhiêu. Đây cũng là lý do chẳng có ai phát hiện Lương Quyết Thành với Diêu Nhất Nam lại có điểm giống nhau.
Có điều Tào Khung là đi dùng ánh mắt soi mói tình địch để đánh giá Diêu Nhất Nam, cậu ta chỉ cần nhìn kỹ là có thể phát hiện ra đầu mối.
Tiễn Ý Ý không dám để Tào Khung tiếp tục nghiên cứu nữa, vội vàng lôi kéo Lương Quyết Thành rời đi.
Phía sau, trọng tài đã bắt đầu thổi còi báo hiệu chuẩn bị bắt đầu cuộc thi chạy 100 mét.
Tâm trạng của Lương Quyết Thành rất tốt, giờ cho dù có Tào Khung ở đây anh cũng có thể tâm bình khí hòa ngồi một bên nhìn cậu ta nói chuyện với Tiễn Ý Ý.
Tào Khung và Hà Ứng Hoan lúc lâu sau không thấy Tiễn Ý Ý thì liền nhắn tin điên cuồng cho cô cằn nhằn lải nhải một hồi, đem toàn bộ tin tức nửa tháng qua cho Tiễn Ý Ý xem.
Trong số tin tức được gửi tới thì có một cái khiến Tiễn Ý Ý chú ý. Đó là chuyện tiểu công tử của Lệ gia bỏ nhà đi bụi sau đó được tìm trở về.
Cô nhớ tới nguyên tác của cuốn tiểu thuyết này, tiểu công tử của Lệ gia chỉ mới học sơ trung, bởi vì cha hắn đưa mẹ kế vào ở, mẹ kế ở phía sau đâm cho hắn một "nhát dao" làm cho hắn và em gái mất đi sự sủng ái của cha. Chính vì thế nên vị tiểu công tử này mới trực tiếp ôm em gái bỏ nhà đi trốn.
Sau khi rời khỏi nhà, trên người hắn không có tiền cũng không có giấy chứng nhận tốt nghiệp, cuối cùng Lệ tiểu công tử đành mang theo em gái nhỏ đi đến một con phố bình dân, dựa vào tài năng chơi đua xe của mình mà đánh cược, lấy mạng đổi lấy tiền nuôi sống em gái.
Ở cái địa phương đó, hắn gặp được Tiễn Mân Văn.
Lệ gia tiểu công tử lúc ấy mang theo em gái chỉ mới học tiểu học, cái gì cũng đều không có. Tiễn Mân Văn đồng tình với hoàn cảnh của hắn liền thường xuyên đưa cơm qua, còn chiếu cố rất nhiều đến Lệ gia tiểu cô nương.
Thời gian ba tháng, Tiễn Mân Văn bị phát hiện, sau đó bị mang về nhà.
Mà sau đó hai tháng, Lệ gia tiểu công tử cùng em gái cũng bị tìm về.
Lệ gia tiểu công tử coi Tiễn Mân Văn như chị gái, sau khi lớn lên lại không chỉ đơn thuần coi cô ta là một người chị. Hắn ở phía sau bảo vệ cô ta. Sau khi Tiễn Mân Văn yêu đương với Diêu Nhất Nam, hắn nghĩ đủ mọi cách lên làm người đứng đầu Lệ gia, giúp Diêu gia đối phó với Lương Quyết Thành.
“Đứa trẻ Lệ Tùng này cũng thật lợi hại.” Hà Ứng Hoan khen một câu, “Tớ nghe nói hắn vừa trở về liền cùng mẹ kế trở mặt, trước mặt tất cả mọi người không cho bà ta chút mặt mũi nào, lại nói với lão gia tử để cha hắn đem nữ nhân kia cách hắn và em gái mình xa một chút.”
Lệ Tùng năm nay sấp sỉ mười bốn tuổi, qua một trận kinh động này hắn có biến hóa rất lớn, cùng mấy tiểu hài tử bằng tuổi không giống nhau lắm.
Tiễn Ý Ý trong lòng lưu lại một điểm này, nhất định phải cách tên nhóc này càng xa càng tốt.
Tiếng súng báo hiệu cuộc thi chạy 100 mét vang lên.
Học sinh xung quanh cơ hồ đều gào to hết cỡ, điên cuồng kêu tên Diêu Nhất Nam. Chỉ là thi đấu chạy 100 mét thôi mà Diêu Nhất Nam cũng khiến toàn trường náo nhiệt hẳn lên.
Thời gian chạy 100 mét rất ngắn, cơ hồ là chỉ qua vài câu nói đã kết thúc.
Nữ MC cầm tờ giấy nhỏ trong tay, kích động đọc lên lời viết trong đó dành cho Diêu Nhất Nam: “Bạn học Diêu Nhất Nam, cố lên, cậu là giỏi nhất! Hình ảnh cậu trên đường đua y như ánh mặt trời chói mắt…”
Một đống giấy đều viết cho Diêu Nhất Nam, tờ giấy nhỏ còn chưa có đọc xong, hắn đã dành được vị trí số một, sau khi qua vạch đích xong liền bước nhanh tới chỗ Tiễn Ý Ý.
“Có nhìn thấy tôi không?”
Sau khi chạy 100 mét, trên người Diêu Nhất Nam mang theo một loại nhiệt độ nóng bỏng, hắn không cố kị gì, chen vào trong đám người tiến đến trước mặt Tiễn Ý Ý.
Thái độ của hắn rất thân thiết, Tiễn Ý Ý lùi về phía sau hai bước, dùng thái độ của một người bạn cùng lớp nói, “Chúc mừng cậu đạt được giải nhất.”
“Ừ, vì cậu mà lấy.”
Diêu Nhất Nam coi như không thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lương Quyết Thành và Tào Khung, cười híp mắt, “Ảnh chụp của cậu rất xinh đẹp, tôi quyết định sau khi mang về sẽ dán lên đầu giường của mình.”
Tiễn Ý Ý trầm mặc.
“Diêu Nhất Nam, lời này của cậu là có ý gì? Chị dâu nhỏ là bạn gái của Lương ca, cậu thắng được ảnh chụp của người ta là có ý tứ gì đây? Chẳng lẽ lại thầm mến chị dâu nhỏ?”
Chu Tam còn nhớ rõ chuyện lúc ở KTV, khi bọn họ phạt Diêu Nhất Nam uống rượu giao bôi, hắn liền cầm ly rượu tới tìm Tiễn Ý Ý. Đây không phải là nhắm vào Tiễn Ý Ý, chị dâu nhỏ của bọn họ sao!
Tình địch của Lương ca, bọn họ đương nhiên phải giúp đỡ anh ấy đuổi đi rồi.
Diêu Nhất Nam không nói, cậu ta nhìn chằm chằm Tiễn Ý Ý, mà trên mặt cô rõ ràng hiện lên mấy chữ không thoải mái.
Cô đối với lời này của cậu ta không những cảm thấy không thoải mái, mà còn cảm thấy rất phiền.
Diêu Nhất Nam cười nhạo, lười biếng nói: “Ây da, đừng có nghĩ có mỗi mình cậu ấy xinh đẹp chứ. Có nhiều nữ sinh xinh đẹp như thế cho tôi chọn, cũng không phải chỉ có mỗi cậu ấy đâu. Cái này chi bằng cho cậu ha.”
Giọng điệu của cậu ta ngả ngớn, nói xong liền liếc nhìn Tiễn Ý Ý rồi nghênh ngang rời đi.
Tư thế mười phần tiêu sái, không có cái gì gọi là lưu luyến cả.
Sau khi rời khỏi sân thể dục, tại cầu thang tòa nhà dạy học không có ai, Diêu Nhất Nam mới ngẩng đầu hướng về phía sân thể dục, nhìn nửa ngày sau mới nhẹ nhàng phát ra một tiếng: “… Làm.”
Đều là mấy chuyện vặt vãnh! Sao cậu lại nháo thành như vậy?
Bất quá chỉ là một nữ sinh không thích cậu thôi mà.
*
Nhâm Kha cũng tham gia thi đấu, hạng mục cậu ta thi là nhảy xa.
Cuối cùng so với học sinh ban thể dục kém một hạng, lấy được hạng hai. Nhưng như thế thôi cũng đủ làm cho ủy viên thể dục kích động, thiếu chút nữa là đem Nhân Kha ôm lấy mà hôn hít, làm cho Nhâm Kha ghét bỏ né cậu ta thật xa.
Rất nhanh là tới hạng mục chạy 1500 mét.
Tiễn Ý Ý cởϊ áσ khoác đồng phục, lộ ra số thứ tự được dán ở phía sau lưng.
“Ây ây ây, Ý Ý! Cậu cũng tham gia sao!?”
Đi cùng Tiễn Ý Ý nửa ngày, Hà Ứng Hoan mới phát hiện số thứ tự trên lưng cô, kinh ngạc không thôi, “Từ khi nào mà cậu đã chạy được hơn 100 mét rồi?”
Tiễn Ý Ý còn chưa có nổi lên tinh thần nhiệt huyết đã bị cô ấy cắm cho một đao.
“… Cũng không phải thực sự chạy không nổi 100 mét mà.” Tiễn Ý Ý cố gắng vét lại một chút hình tượng của mình, “Tớ luyện rất lâu đó, không thử làm sao biết.”
Hà Ứng Hoan cười ha ha.
Tiễn Ý Ý nhanh chóng làm nóng người.
1500 mét, lần trước cô luyện tập cũng chạy được xa nhất là 800 mét rồi.
“Lương ca đâu?”
Tiễn Ý Ý nhìn hai bên vẫn không thấy Lương Quyết Thành đâu cả.
“Báo cáo chị dâu nhỏ, Lương ca về lớp lấy nước cho chị rồi!” Tại Tiếu nhanh mồm bẩm báo.
Vì Tiễn Ý Ý phải chạy dài cho nên Lương Quyết Thành có chút lo lắng. Nếu thực sự phải hết 1500 mét thì xác thực cô sẽ không chịu nổi. Vì thế nên anh muốn đi chuẩn bị nước đường gluco cho cô.
Đường đường là một giáo bá giờ lại y như một tiểu đệ. Trong lòng tràn đầy lo lắng đối với Tiễn Ý Ý.
Có thể không lo sao? 1500 mét đó phỏng chừng cũng quá sức đối với cô rồi.
Mà mấy nữ sinh dự thi khác, có đến hai người là học sinh ban thể dục.
Tiễn Ý Ý coi như đã nghĩ thông. Cô hạ quyết tâm chỉ cần có thể đi… à không, chạy xong 1500 mét là tốt rồi.
Cô cũng không sợ dọa đến người khác.
Hơn nữa Tô Á Na đã nói, nếu Tiễn Mân Văn muốn ở trên sân nghiền ép cô thì cô có thể sử dụng một loại phương pháp khác nghiền ép cô ta.
Mắt thấy Lương Quyết Thành còn chưa về, Tô Á Na liền kéo Tiễn Ý Ý rời khỏi sân thể dục, quay về lớp thay giày.
Cái khác không nói đến chứ trang bị nhất định phải tốt nhất. Cho nên Tiễn Ý Ý đã sớm mua một đôi giày chạy đua xinh đẹp, buổi sáng mang tới liền để ở chỗ ngồi.
Vốn cho rằng Lương Quyết Thành sẽ tiện tay giúp cô mang giày đua tới nhưng cô đợi mãi anh cũng chưa trở về, cho nên chính mình quay trở lại lấy.
Tiễn Ý Ý khoác tay Tô Á Na, vừa định đẩy cửa lớp ra liền nghe thấy một tiếng kêu rên thống khổ vang lên: “A a a!!!”
Tiếng kêu này khiến cho tâm lý ai cũng đều nhảy dựng lên.
Tiễn Ý Ý với Tô Á Na đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy nét khẩn trương trong mắt đối phương.
Trong lớp học xảy ra chuyện gì rồi?
“Mày bỏ cái gì vào giày cô ấy?”
Trong lớp vang lên một đạo thanh âm, rõ ràng là của Lương Quyết Thành.
Lúc rời khỏi cô anh vẫn còn có ngữ điệu ôn hòa, thế nhưng lúc này giọng anh đã âm trầm, mang theo áp lực gió giật mưa rào.
Tiễn Ý Ý sửng sốt.
Giày…
“Lương Quyết Thành! Cậu buông tôi ra, tôi không có làm cái gì cả! Chính là giày của cô ta đẹp cho nên tôi mới nhìn một chút mà thôi!”
Nói chuyện là một nam sinh xa lạ, vội vội vàng vàng phủ nhận nhưng vẫn có thể thấy được là đang chột dạ.
“Nghe đây, tao không cần biết là ai sai mày, nếu mày hại tới cô ấy, hậu quả chính mày gánh vác.”
Lương Quyết Thành cơ hồ là lại động thủ, quyền đánh vào da thịt phát ra thanh âm, nam sinh trong đó gào lên càng thê thảm.
“Cô ấy là người của tao, ai cũng đừng nghĩ động tới.”
Lương Quyết Thành gằn từng chữ tuyên cáo.