Trận bóng rổ này không đánh bóng mà chuyển sang đánh nhau, nhất ban kia còn không biết xấu hổ, vừa nhìn thấy vệ sĩ của Diêu Nhất Nam đã kinh sợ giải tán toàn bộ, chỉ còn lại Tiễn Mân Văn đứng đó.
Cô ta mở to mắt nhìn ban 11 lật bàn, lại bị người lớp mình ném lại, xanh mặt nhìn theo đám người ban 11 không biết đang nghĩ gì.
Mà lúc này, mấy nam sinh của ban 11 đang nháo nhào, tranh nhau nói xem nên đi chỗ nào ăn mừng chiến thắng.
Đánh bóng rổ thắng, đánh nhau cũng thắng, khí thế cũng cường đại nhất, ban 11 quả nhiên là vô địch.
Có Diêu Nhất Nam trả tiền, mấy nữ sinh cổ động cũng đều muốn đi. Hồ hởi đi đằng sau mấy nam sinh một tiếng ca ca, hai tiếng tiểu ca ca.
Thậm chí họ còn phóng điện mắt lên người Lương Quyết Thành, ríu rít nói.
“Ca ca này chơi bóng cũng thật lợi hại, hay tiếp theo để tớ làm bóng rổ bảo bối của cậu nhé.”
“Đừng.” Một người nhanh chóng ngăn cản, “Cậu không thấy à, nữ sinh bên người ta chính là bạn gái của người ta đấy. Có muốn làm bóng rổ bảo bối thì cũng đừng tìm cậu ấy.”
Tâm tình của Lương Quyết Thành quả thực không tệ lắm.
Từ sau khi bọn họ rời đi Tây Chức, khí tức âm trầm trên người anh đều tản đi rất nhiều, chỉ đơn thuần giống như là một nam sinh đẹp trai mới để cho đám nữ sinh dám đến gần.
Anh chủ động đưa cho Tiễn Ý Ý một cái bậc thang, cô cũng thuận theo đó mà leo xuống.
Cô hôn hôn lên cánh tay vốn không có gì quá nghiêm trọng của anh, còn nhẹ nhàng dỗ dành.
Không thể phủ nhận được, cảm giác được Tiễn Ý Ý đặt trong lòng vô cùng tốt.
Lương Quyết Thành đi ở phía cuối đám người với Tiễn Ý Ý, hai người cầm theo túi nilon đựng thuốc, không nói chuyện.
Người đằng trước không biết bàn luận như thế nào, truyền qua truyền lại quyết định sẽ đi KTV hát. Diêu Nhất Nam nói sẽ bao chọn.
Diêu Nhất Nam.
Khóe miệng Lương Quyết Thành khẽ nhấp.
Lời từ chối còn chưa nói ra, Diêu Nhất Nam đã chủ động quay sang mời mọc để thể hiện tình hữu nghị.
Cậu ta nói với Tại Tiếu và Chu Tam: “Mấy người các cậu đều rất lợi hại nha, hôm nay nhờ có các cậu nên chúng ta mới thắng được. Cứ hát thoải mái đi, tôi mời.”
Diêu Nhất Nam khoác tay lên vai Tại Tiếu, thoải mái cười, bất giác đem mình hòa vào chung một nhóm người với bọn họ.
Tại Tiếu với Chu Tam cũng không nghĩ nhiều.
Học sinh mới tới này lúc ban đầu mập mờ với chị dâu của bọn họ khiến bọn họ có chút đề phòng. Bây giờ lại quay sang mập mờ với chị gái của chị dâu họ, cái này không phải chính là bằng hữu tốt sao.
Hơn nữa vừa rồi còn cùng nhau chiến thắng, như thế này cũng có thể xem như là huynh đệ rồi.
“Đi thôi, người anh em.” Những người khác đều đồng ý.
“Lương ca cũng phải đi nha.” Diêu Nhất Nam cười tủm tỉm, đôi mắt như hồ ly nhìn Lương Quyết Thành, “Dù sao cũng là đại công thần của chúng ta mà.”
Tại Tiếu với Chu Tam lặng lẽ nói với Lương Quyết Thành.
“Lương ca, chúng ta cùng đi đi. Sớm như vậy mà đã về nhà thì chẳng vui tý nào. Cậu cùng chị dâu nên đi chơi nhiều nhiều, nắm nắm tay rồi ở bên ngoài show ân ái cho mọi người xem đi.”
Vẫn là Tại Tiếu khôn ngoan, đánh trúng vào điểm mẫn cảm của Lương Quyết Thành. Lời này vừa nói ra, anh liền có chút chần chờ.
Một nhóm hai mươi mấy người, gọi năm, sáu cái xe taxi cùng nhau đi tới KTV.
Mấy tiểu tỷ tỷ cổ động viên cởϊ áσ khoác, lắc lắc vòng hoa vừa hát vừa nhảy chúc mừng mấy nam sinh này chiến thắng.
Nhóm nữ sinh sức sống bắn ra bốn phía, nhanh chóng làm nóng bầu không khí, khiến cho nhiều người còn đang rụt rè cũng buông lỏng không ít.
Tây Chức và nhất ban đều là kẻ thù của bọn họ, mấy nam sinh này ôm rượu không độ cười ha ha, nói trận bóng vừa nãy không được tính là một trận bóng rổ.
“Nhất ban rác rưởi! Thua rồi còn không biết xấu hổ!”
“Tây Chức rác rưởi, chơi không nổi không biết xấu hổ!”
“Rác rưởi! Đều là rác rưởi!”
“Ban 11 đẹp trai nhất!”
“Diêu Nhất Nam đẹp trai nhất!”
“Diêu đại thiếu gia! Không, Nam ca uy vũ!”
Diêu Nhất Nam bằng vào trận bóng rổ này, thành công thiết lập địa vị của cậu ta trong ban 11.
Cậu ta cười dài, thoạt nhìn qua tính tình có vẻ rất tốt, đối với ai cũng có thể cười nói hai câu. Lúc ngẫu nhiên ngẩng đầu lên liền bâng quơ quét mắt nhìn qua Tiễn Ý Ý.
Tiễn Ý Ý cầm ly nước trái cây, nghe Tô Á Na nói muốn hát nhạc của thần tượng cô ấy.
Hai mươi mấy người ngồi khá rời rạc, đại đa số là ngồi theo quan hệ xa gần. Mấy vị tiểu tỷ tỷ của đội cổ động vây quanh Diêu Nhất Nam với Lương Quyết Thành, mấy nam sinh ban 11 lại ngồi ở vòng ngoài, bao quanh mấy cô gái cổ động này. Cuối cùng tạo thành việc Diêu Nhất Nam và Lương Quyết Thành là trung tâm cục diện.
“Nam ca, nghe nói cậu với cái người nhất ban kia, cái gì mà chị gái của Tiễn Ý Ý ấy, nghe nói hai người đang hẹn hò có phải không?”
Nam sinh đang hát tự dưng cầm mic hỏi một câu.
Thanh âm rất lớn, lớn đến nỗi không thể có cách nào phớt lờ qua.
“Giả đấy.”
Diêu Nhất Nam cười nhạo: “Đừng đem tôi với cô ta đặt chung một chỗ, dọa chết tôi rồi.”
Hai chữ "dọa chết" này, Diêu Nhất Nam nói ra lại ôn nhu uyển chuyển, giống như là đang nói với tiểu tình nhân của mình vậy. Nhưng hai chữ đó lại mang theo ý giễu cợt.
Giọng điệu trào phúng đến mức người nào ở đây cũng nghe thấy rõ ràng, cười vang một tiếng.
“…Bọn họ không hẹn hò sao?”
Tô Á Na sửng sốt, ghé vào bên tai Tiễn Ý Ý nói: “Rất nhiều nữ sinh của nhất ban đều nói, Diêu Nhất Nam đi đón Tiễn Mân Văn tan học. Hai người đó cũng thường đi chung, nghe nói là đã sớm qua lại với nhau rồi cơ mà.”
Hôm ở bên nhà kia, Tiễn Ý Ý đã nhìn thấy Diêu Nhất Nam không hề nể mặt Tiễn Mân Văn. Cho nên khi chứng kiến cậu ta nói lại một lần nữa thì cũng không có gì quá bất ngờ.
Chỉ là không biết vì cái gì, quan hệ của nam nữ chính lại lạnh nhạt như thế.
Chẳng lẽ là do hiệu ứng hồ điệp*?
*Là hiệu ứng dựa theo tính mẫn cảm của những sự vật phát triển xung quanh. Nó nói cho chúng ta biết, giữa các sự vật không chỉ có mối quan hệ liên quan nhất định mà còn có rất nhiều hiệu ứng dây chuyền trong diễn biến phát triển.
Tiễn Ý Ý cũng không để ý quá nhiều.
Từ bây giờ trở đi, nhất ban sẽ không gây chuyện với bọn họ nữa. Dù sao cũng không thể đánh lại, chuyện mất mặt như thế, nhất ban trừ khi mất dây thần kinh xấu hổ rồi mới dám tiếp tục truy cứu.
“Ngồi hát không thì có gì vui chứ, kiếm trò gì chơi đi!”
Đám người này bắt đầu ồn ào.
“Đúng vậy, lời thật lòng hay đại mạo hiểm!”
“Tới một thùng rượu đi, chúng ta có người đã thành niên rồi!”
Có vài nam sinh đều đã trưởng thành, rất nhanh đem tới một thùng bia chuẩn bị cho trò chơi của bọn hắn.
“Mọi người đến đến, đều là người một ban cả, cùng nhau chơi cái trò gắn kết tình cảm cái nào!”
“Nhiều người quá, chia thành hai nhóm. Ở đây có bài này, nhóm một sẽ chơi quốc vương nhé.”
Hai mươi mấy người chia làm hai nhóm, Tiễn Ý Ý ngồi ở đằng kia không động, một đám người liền chủ động đi tới ngồi với cô.
Tính ra thì mấy người bên cạnh đều là người có quan hệ tốt với Tiễn Ý Ý.
Còn có hai nữ sinh cổ động viên vẫn dán mắt lên người Lương Quyết Thành. Lúc ở trước mắt Tiễn Ý Ý cũng hơi thu liễm lại một chút.
Cô thuộc nhóm một, là nhóm chơi quốc vương.
Lời thật lòng hay đại mạo hiểm sẽ là một người bị phạt, trò quốc vương là hai người bị phạt.
Diêu Nhất Nam ở bên lời thật lòng hay đại mạo hiểm, Tiễn Ý Ý với Lương Quyết Thành ở bên trò chơi quốc vương.
Hai bên tách ra trấn giữ hai đầu.
Cô ngồi bên cạnh Lương Quyết Thành, trong tay vừa rút đến bài liền lét lút nhìn một cái.
Ván này quốc vương là ủy viên thể dục, một nam sinh cao lớn.
“Ba dô và J tép.”
Ủy viên thể dục nhìn một vòng xung quanh, từ trên mặt một vài người thấy được không ít manh mối, duy chỉ có Lương Quyết Thành và Tiễn Ý Ý không hề sợ hãi, mặt không chút gợn sóng chứ đừng nói là nhìn ra được lá bài trong tay họ. Đoán chừng là hai lá đó không nằm trong tay của hai người này.
“Đến, biểu diễn một màn chổng ngược ca hát cho mọi người xem. Ba dô nhớ rõ hô một tiếng thích J tép. J tép sẽ từ chối nha.” Ủy viên thể dục cười xấu xa.
Nửa ngày sau, ba dô mới nhấc tay, là Nhâm Kha.
“J tép, J tép là ai?”
“Là tôi!”
Một tiểu tỷ tỷ cổ động viên giơ tay lên cười khanh khách: “Phải từ chối một tiểu ca ca đẹp trai như vậy sao? Thật không nỡ mà.”
Mọi người chỉ thấy qua một mặt siêng năng học tập của Nhâm Kha, còn về phương diện thể dục, cơ hồ chưa có tiết thể dục nào thấy cậu ta chơi mấy trò vận động. Để cho cậu ta vừa chổng ngược vừa hát… có chút khó khăn.
“Kha Kha, cậu có được hay không?” Tô Á Na lo lắng.
Mấy nam sinh cười nhạo: “Đừng nói tới chuyện một nam sinh có được hay không, chắc chắn là được rồi!”
Nói xong liền chớp chớp mắt nhìn Nhâm Kha: “Cậu nói xem, cậu được hay không được?”
Nhâm Kha tháo kính mắt, liếc đám nam sinh đang xem náo nhiệt kia.
“Tôi được hay không, các cậu có muốn thử không?”
“Đi nha, đêm nay ở trên giường ký túc xá chờ cậu!” Nam sinh không kiêng nể gì chuyện mấy nữ sinh còn đang ngồi đây, ném mị nhãn, sờ đùi, thiếu chút nữa là thoát y luôn thôi.
Nhâm Kha đi đến góc tường, chống một tay xuống đất, trực tiếp lật người lên.
Đồng phục học sinh rộng rãi với áo T-shirt bên trong trượt xuống, lộ ra vùng bụng của cậu ta.
Cho tới nay, Nhâm Kha luôn cho người khác một cảm giác yếu đuối, bụng lại không phải trắng nõn mịn mà mà là có hình dáng hẳn hoi.
“Đệch?”
“Đệch!”
“Đệch…”
Ba thanh âm khác nhau thể hiện tiếng lòng cảm khái của mấy nam sinh có mặt ở đây.
Nhâm Kha bắt đầu hát: “Một hai ba bốn, một hai ba bốn giống bài ca! Lục sắc quân doanh, lục sắc quân doanh giáo hội ta…”
Tiếng hát vừa cất lên, hiện trường liền yên tĩnh lại.
Tiểu tỷ tỷ bên phía lời thật lòng hay đại mạo hiểm kia đang thẹn thùng khi bị hỏi vấn đề riêng tư. Bây giờ không thẹn thùng nổi nữa, đôi mắt trừng lớn khó có thể tin nhìn Nhâm Kha, y như đang nhìn quái vật.
Tiễn Ý Ý với Tô Á Na suýt chút nữa bị sặc nước bọt, hai mặt nhìn nhau, Tiễn Ý Ý hít sâu một hơn, nhịn cười.
Tô Á Na không kiêng nể gì đổ người vào trong ngực Tiễn Ý Ý cười lớn, tay run run: “Cậu…Kha Kha…Tớ thật sự phục cậu rồi…”
Nhâm Kha quy củ hát vài câu, sau đó liền kẹt lại.
“…Cái kia, J tép, tôi không biết tên cậu. Tôi thích J tép.”
Tiểu tỷ tỷ cổ động viên cầm lá J tép cười đến té ngã vào trong ngực cô gái bên cạnh, lau nước mắt run rẩy cười: “Không sao không sao, tôi chấp nhận, a không, tôi từ chối ha ha ha ha…”
Vòng thứ nhất của trò chơi quốc vương kết thúc tốt đẹp với tiết mục của Nhâm Kha.
Mà bên lời thật lòng hay đại mạo hiểm bên kia, Diêu Nhất Nam cầm một ly nước trái cây hướng về phía bên này đi qua.
“Phiền một chút, ván này tôi thua rồi.”
Diêu Nhất Nam cười cười nói: “Bọn họ phạt tôi uống một chén rượu giao bôi* với một nữ sinh bên này.”
* Cách uống rượu của mấy đôi phu thê, thể hiện sự ân ái.
“Tôi nhìn một chút đều không có ai thích hợp cả.” Diêu Nhất Nam giống như là có chút buồn rầu, sau đó đi tới bên người Tiễn Ý Ý, khom lưng, cười đến thân mật, “Hai chúng ta tốt xấu gì cũng là thế giao, cho mặt mũi được chứ? Uống cùng tôi một chén rượu giao bôi?”