Chương 33

“Tớ là Tiễn Mân Văn, đại tiểu thư của Tiễn gia.”

Trên sân thượng, Tiễn Mân Văn cuốn cuốn sợi tóc mai, mím môi hướng Diêu Nhất Nam tự giới thiệu.

Diêu Nhất Nam lười biếng ngáp một cái, trong mắt đều không có chút hứng thú nào.

“Cậu là ai tôi không quan tâm, có gì nói thẳng ra đi. Nhìn thế này thôi nhưng tôi là người tiếp thụ trừng phạt chủ nghĩa khoa học xã hội, lát nữa còn phải đi quét sân nữa, cho nên đừng lãng phí thời gian của tôi như vậy.”

Sắc mặt Tiễn Mân Văn trắng bệch.

Kỳ thật cô ta cũng không biết mình đến tìm Diêu Nhất Nam là để nói cái gì.

Có thể là không cam lòng, càng có thể là cảm thấy nhục nhã.

Từ mẹ Tiễn, cô ta đã biết được xuất thân của Diêu Nhất Nam, còn cố ý thăm dò qua. Hắn là công tử của Diêu thị, nói là con rể vàng cũng không sai. Người tốt như vậy, cha mẹ Tiễn tại sao có thể đưa cho Tiễn Ý Ý cơ chứ.

Dựa vào cái gì? Cô ta căn bản không thể chấp nhận chuyện này được. Muốn đến nhìn người một cái.

Gặp được người rồi, Tiễn Mân Văn càng không cam tâm.

Diêu Nhất Nam mười bảy, mười tám tuổi, đẹp trai soái khí, lúc hắn cười rộ lên có chút lười biếng. Bộ dáng không để ý đến ai kia lại càng hấp dẫn hơn.

Một nam sinh vừa đẹp trai lại vừa có tiền, ở trong trường đích xác chính là tiêu điểm của toàn bộ nữ sinh. Đặc biệt là sau khi hắn cùng Tiễn Ý Ý tạo ra vài chuyện liền gây nên một tầng gợn sóng trong trường.

Hắn tựa hồ như một đạo ánh sáng chiếu xuống đây vậy.

Nhưng người được chú ý nhiều nhất phải kể đến Lương Quyết Thành. Chỉ có điều vì quá khứ của anh nên phần lớn các nữ sinh trong trường đều chỉ lặng lẽ mà ngắm nhìn nhan sắc của anh mà thôi. Phần nhiều đều là sợ hãi anh.

Nữ sinh của ban 1 đều là mấy học sinh ham mê đọc sách, rất ít khi chú ý đến mấy chuyện bát quái này. Chính vì thế nên ở trong lớp cũng không có nhiều nữ sinh bàn tán về chuyện của Diêu Nhất Nam.

Diêu Nhất Nam chính là bạch mã hoàng tử khó có được ở trường học hiên nay, chỉ mình hắn thôi cũng đủ để các thiếu nữ trẻ tuổi nằm mơ ảo tưởng đủ các thể loại.

Vậy mà người này lại thuộc về Tiễn Ý Ý.

Không, cũng không nhất định.

Hiện tại vẫn chưa phát sinh chuyện gì, tất cả đều còn có cơ hôi.

“Tớ nghe nói, cậu quen biết em gái tớ.” Tiễn Mân Văn đổi cách nói khác hợp lý hơn, “Tớ là lo lắng cậu sẽ bị lừa, cho nên mới tìm cậu nói cho cậu biết một sự thật.”

Diêu Nhất Nam bắt đầu hứng thú lên.

Nói gì nói gì?

Chuyện của Tiễn gia hắn cũng biết ít nhiều. Nhiều năm qua trong nhà đều chỉ có một mình đại tiểu thư là Tiễn Ý Ý, không biết từ đâu lại xuất hiện một cô chị sinh đôi này. Tiễn gia ở bên ngoài công bố chuyện là như vậy, rất nhiều người cũng chấp nhận cách giải thích này.

Nói cho cùng thì Tiễn gia có bao nhiêu đứa con gái cũng không liên quan tới bọn họ.

Cũng chỉ có hắn muốn cùng Tiễn Ý Ý thân thiết mới điều tra chuyện này một chút.

Diêu Nhất Nam cũng đoán được phần nào chuyện giữa hai chị em "sinh đôi" này, không ngoài dự đoán là sẽ rất máu chó. Một trong hai người có lẽ không phải là thân sinh, mà người không phải thân sinh thì cũng có thể đoán được rất dễ dàng.

Nhưng sau đó thì sao? Có vấn đề gì?

Người nào được Tiễn Thiếu Trầm coi trọng, người đó mới là đại tiểu thư Tiễn gia vừa có tiếng lại có miếng.

Vè phần người còn lại?

Không có liên quan gì đến hắn cả. Vị đại tiểu thư đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn bây giờ, cô ta muốn nói gì thái độ cũng đã biểu hiện rất rõ ràng rồi.

Hắn cùng Tiễn Ý Ý đang chuẩn bị qua lại với nhau, sắp tới sẽ thiết lập một cái quan hệ cả đời. Vậy mà cô ta lại nói hắn chỉ mới đang quen biết cô.

Diêu Nhất Nam không thể không hoài nghi, Tiễn Mân Văn có phải hay không muốn chen vào giữa?

Cười chết mất.

“Hử?”

Tim Tiễn Mân Văn đập bang bang từng nhịp.

Lúc trước cô ta không nghĩ sẽ công khai nói ra thân phận dưỡng nữ của Tiễn Ý Ý, nhưng hiện tại không nói thì không được.

Đối với cô ta, thân phận đại tiểu thư chân chính của Tiễn gia phải thuộc về một mình mình.

Tiễn Ý Ý chỉ là một đứa thay thế, là một thứ hàng giả.

“Em gái tớ, Tiễn Ý Ý không phải con gái ruột của cha mẹ tớ.”

Tiễn Mân Văn còn nhấn mạnh ba chữ "cha mẹ tớ".

Phải, cô ta mới là đại tiểu thư chân chính của Tiễn gia, không phải con ranh Tiễn Ý Ý kia.

Cô cùng với Tiễn gia không hề có quan hệ gì.

“Tớ không biết Tiễn Ý Ý đã nói gì với cha mẹ, nhưng kỳ thật người cậu phải thực sự qua lại là tớ mới đúng.”

Tiễn Mân Văn nói dối, ánh mắt cô ta lóe lên một cái.

“Khả năng trước đó Ý Ý đã biết một số chuyện, không biết đã làm gì mà người đó lại biến thành em ấy.”

“Nhưng chung quy lại, so với Ý Ý, người sáng suốt đều biết được ai mới là người ưu tú hơn.” Tiễn Mân Văn cắn môi dưới, ánh mắt lóe lóe, “Ý Ý là học sinh mà lại gian lận trong thi cử, lần này cũng vậy. Em ấy từ nhỏ đã có cái tật xấu này. Tớ lại không biết, chỉ nhìn vẻ đơn thuần bề ngoài kia, đến cùng là có bao nhiêu người sẽ bị em ấy lừa nữa.”

“Tới lúc em ấy bị nhà trường công khai phê bình, tớ hi vọng cậu đừng quá kinh ngạc. Chung quy lại, em ấy có thể làm ra nhiều chuyện hơn thế nữa.”

“Tớ nói cái này không vì cái gì cả, chỉ muốn cho cậu biết sự thật mà thôi.” Tiễn Mân Văn nâng cằm lên.

“Kỳ thật tớ cũng không muốn cùng người mình không thích thân cận với nhau. Cũng phải cảm ơn cái tâm tư này của Ý Ý, làm tớ cũng dễ dàng hơn. Tớ chỉ muốn nói vậy thôi, tớ đi trước đây, hẹn gặp lại.”

Tiễn Mân Văn gật gật đầu với Diêu Nhất Nam, xoay người.

Một bước, hai bước…

“Chờ chút.” Diêu Nhất Nam ở phía sau gọi cô ta lại.

Ha!

Đáy mắt Tiễn Mân Văn không áp chế được sự hưng phấn, mấy một lúc bình phục lại, vừa quay đầu chính là một mảnh mê mang trên mặt.

Diêu Nhất Nam muốn cười thành tiếng.

Cái đứa con gái Tiễn gia tìm về này, đúng là ngu xuẩn hết sức.

Ở trước mặt hắn giả bộ như thế liền cho rằng có thể hấp dẫn ánh mắt của hắn sao?

Sau đó thì sao? Khiến hắn cảm thấy người hắn nên chân chính qua lại là Tiễn Mân Văn, do đó liền đổi qua hẹn hò với cô ta?

Đùa người, hắn không ngu như thế.

Một chút tiểu tâm tư đó của Tiễn Mân Văn, làm sao có thể giấu được dưới ánh mặt trời cơ chứ.

Còn có, cô ta vừa mới nói Tiễn Ý Ý gian lận?

Lúc thành tích môn Ngữ Văn phát xuống, trong lớp không ít người đều nói Tiễn Ý Ý học thật sự kém. Nhưng không biết thế nào mà bài thi tiếng Anh của cô có thể thi được max điểm, có người trong lớp nói là bài thi đó do Lương Quyết Thành làm hộ cô.

Giống như tất cả mọi người đều cảm thấy, Tiễn Ý Ý sinh ra là nên gian lận như thế này.

Diêu Nhất Nam không tiếp xúc nhiều với Tiễn Ý Ý, người khác nói gì hắn cũng không tin.

Cái gì chính mình nhìn thấy thì hắn mới tin.

Về phần "cô chị" Tiễn Mân Văn này nói…

Một chữ hắn cũng không tin.

Hai người có xung đột lợi ích lại đi nói việc của người kia ra cho người khác nghe, nhất là lại đi nói với hắn. Ai tin được?

Có điều.

Có chút thú vị nha.

Diêu Nhất Nam lười biếng cười: “Cậu tên Tiễn Mân Văn?”

Nói không chừng hắn có thể tìm một chút niềm lạc thú từ trên người cô ta để gϊếŧ thời gian đi.

Trường học này cũng quá là vô vị rồi, còn có cái tên Lương Quyết Thành kia làm tâm tình hắn rất không thoải mái, Diêu Nhất Nam quyết định tự tìm cho mình một chút trò hay để chơi.

Ví dụ như Tiễn Mân Văn chẳng hạn.

“Đi thôi, tôi mời cậu ăn cơm.”

Thuận tiện lại nghe thêm vài điều từ Tiễn Mân Văn luôn.

*

Đợi thầy Trương cho cả lớp tự học thì mọi người đều đã biết, bài thi Tiếng Anh của Tiễn Ý Ý là do Lương Quyết Thành làm hộ cô.

Bài thi max điểm 150, cũng chỉ có Lương Quyết Thành là làm được dễ dàng như thế.

Ban 1, hoặc là học sinh học giỏi môn này đi chăng nữa, điểm cao nhất cũng chỉ có 140 trở xuống, không ai có thể vượt được Lương Quyết Thành.

Hiện tại thì không giống, Tiễn Ý Ý cầm bài thi max điểm như thế, bảo ai tin cô được đây?

Nghe nói đã có không ít học sinh lặng lẽ đi tìm thầy cô tố cáo.

Hoặc là Lương Quyết Thành giúp cô làm bài, lại cố ý làm thiếu một câu để cô được điểm cao nhất; hoặc là chính cô trộm được đáp án. Vô luận là cái nào thì học sinh trong trường cũng không chấp nhận được.

Đây là không công bằng.

Mấy bài thi tiếp theo tiếp tục được trả xuống.

Đầu tiên là Toán học.

Người đứng đầu cả khối vẫn là Lương Quyết Thành, 150 điểm, max.

Cái này là chuyện bình thường, học sinh trong lớp đều quá quen thuộc rồi. Đến nhìn nhiều một chút cũng chẳng có ai.

Mọi người đối với bài thi max điểm của Lương Quyết Thành không có nửa điểm hứng thú, lòng hiếu kỳ toàn bộ đều dừng lại ở trên người Tiễn Ý Ý.

Ngữ Văn 98 điểm, Tiếng Anh 150 điểm, vậy còn Toán học thì sao?

Ba môn có một môn max điểm, hiện tại cộng lại đã hơn 200 điểm. Mà trong trường đồn rằng trước đây cô thi chỉ được đến 200 điểm, vậy mà bây giờ lại có thể cao hơn thế rất nhiều.

Hay là nói, làm thế nào cô gian lận được đáp án của môn Toán?

Thầy giáo môn toán đang ở trên bục giảng phát bài thi.

“Tiếp theo, bạn học Tiễn Ý Ý, 99 điểm, thiếu chút nữa là được 100 điểm. Cần tiếp tục cố gắng.”

Thầy ấy đọc điểm của Tiễn Ý Ý lên.

Bạn học trong lớp cũng chờ thành tích của cô. Điểm số 99 này vừa được đọc ra, không ít người đều ồn ào hết cả lên.

“Tại sao không phải max điểm?”

“Lại trên điểm liệt nha?”

“Thành tích này cũng không tệ lắm, cái này là cậu ta tự làm sao?”

“Có phải trộm được đáp án không?”

Trong phòng học ồn ào thành một nhóm, thầy giáo Toán học vỗ vỗ mặt bàn.

“Im lặng, tất cả im lặng.”

Đáng tiếc lời thầy ấy nói không có bao nhiêu trọng lượng, chẳng có học sinh nào thèm nghe, vẫn như cũ tranh luận ầm ĩ.

Tiễn Ý Ý bên cạnh vừa nằm sấp xuống làm xong cái tư thế chuẩn bị ngủ, đột nhiên Lương Quyết Thành lại ngồi thẳng người lên, sắc mặt anh âm trầm, ngón tay đặt ở trên mặt bàn gõ gõ hai tiếng.

Thanh âm rất nhỏ, nhưng lại làm cho đám học sinh trong lớp từ ồn ào dần trở nên im lặng.

Sau vài giây, cả lớp đều không một tiếng động.

Tóc trên trán anh lay lay thổi, trong con ngươi ngậm hai phần không kiên nhẫn.

“Ồn ào.”

Thanh âm của anh ẩn chứa một loại khó chịu, như là điềm báo cho sự tức giận sắp xảy đến. Cái biểu hiện này y hệt biểu hiện của mấy lần trước khi nổi giận, trong lòng bọn họ đều run lên, sợ bởi vì tiếng ồn của mình làm anh tức giận.

Mười mấy con người trong lớp đồng loạt an tĩnh lại, toàn bộ phòng học lặng ngắt như tờ. Im ắng đến cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Một bên khác, ánh mắt Diêu Nhất Nam đang nhíu lại, nhìn Lương Quyết Thành một chút rồi dời mắt đi, khẽ cười một tiếng.

Chỉ là một giáo bá* dựa vào bạo lực để duy trì chính mình mà thôi. Trừ việc học giỏi một chút thì cũng không có gì đặc biệt.

*Giáo bá: Đại ca của trường, mấy anh hay bạo lực đánh người trong trường học ấy.

Thầy giáo đang khẩn trương cũng nhẹ nhõm thở phào một hơi, nhanh chóng nhân cơ hội trả tiếp những bài thi còn lại.

Nửa sau quá trình phát bài thi, cả lớp y như là đang làm một cái nghi lễ gì trọng đại, im lặng không hề có tiếng động.

Tiễn Ý Ý thi được 99 điểm, đã đứng trong top 10 của lớp với môn Số học.

Đứng vị trí đầu chính là Lương Quyết Thành với max điểm.

Tiễn Ý Ý mở bài thi của mình ra, sai rất nhiều. Cô nhìn từ đầu tới cuối một lần, đem những chỗ sai viết lại ra vở, sau đó chọc chọc cánh tay Lương Quyết Thành.

Lương Quyết Thành cầm lấy vở của cô, tay đặt xuống viết.

Trên quyển vở còn có kẹp một tờ ghi chú.

Tờ ghi chú màu hồng nhạt có viết một hàng chữ.

[Lương ca, cậu không vui sao? Tớ dỗ cậu có được không?]

Mặt sau còn vẽ một hình trái tim to đùng.

———

Tác giả có lời muốn nói:

Ý Ý: Dỗ là dỗ nào.

Lương Lương: Đều đã không phải là một đứa con nít nữa, đi kèm dỗ là phải hôn một cái, ôm một cái mới được cơ.