🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit:
Nhất
Trước buổi tự học sáng hôm sau, tất cả các đại diện của mỗi môn học đều hét lớn thu bài tập. Tiền Ý Ý ôm túi sách ngẩn người.
Cô nhớ tối hôm qua mình và Lương Quyết Thành vất vả học tập suốt mấy tiếng đồng hồ, mắt cũng chả mở ra được, căn bản không nhớ được có bài tập về nhà.
Cho nên toàn bộ bài tập cô chưa có làm.
Tiền Ý Ý nhìn chỗ ngồi bên cạnh.
Buổi sáng lúc cô rời giường thì trong nhà đã chẳng còn ai.
Chỉ có một cuốn bài tập đã được sửa qua được đặt trên bàn, trừ cái đó ra, thì chẳng còn dấu vết nào của anh cả.
Chẳng lẽ bạn học Lương mắc chứng sạch sẽ và ám ảnh cưỡng chế?
Tiền Ý Ý nghĩ không thông, nhưng cô biết Lương Quyết Thành sẽ không đi học, cô bây giờ phải tìm người cứu mạng.
"Kha Kha, Kha Kha," Tiền Ý Ý chọc chọc lưng Nhậm Kha, "Giang hồ cứu gấp, cho mượn vở bài tập cái coi."
Nhậm Kha đưa mu bàn tay ra phía sau, kín đáo đưa vở cho Tiền Ý Ý.
"Chép nhanh lên, coi chừng không kịp đấy."
Tiền Ý Ý cầm lấy vở bài tập Nhậm Kha đưa tới, vùi đầu vào chép.
Nhậm Kha là một trong số ít học sinh lớp 11 chăm chú học bài, bài tập của cậu lúc nào cũng trong khuôn mẫu. Trong trường hợp xấu nhất đa số cả lớp đều chép bài của cậu, nên tất cả lỗi sai đều giống nhau, chọc tức giáo viên đến nỗi ai cũng méc lão Trương.
Tiền Ý Ý múa bút thành văn, bộ dạng khắc khổ dụng tâm, còn rất điêu luyện sửa lại hai bài.
Ngoài cửa lớp mười một, Tiền Mân Văn đang ôm đống bài tập dừng bước, nhìn Tiền Ý Ý đang copy bài qua tấm cửa sổ trong suốt.
"Em gái cậu à?"
Cùng Tiền Mân Văn đến giao bài tập là lớp phó ban nhất, một nam sinh đeo mắt kính.
Ban nhất và ban mười một xung đột, nguyên nhân lớn nhất đều lo do hai chị em mới chuyển trường tới.
Một người là học sinh ưu tú lớp một, một người ở cuối xe lớp mười một, mặc kệ Lưu Nhã có đúng chuẩn quy tắc giáo viên hay không, chỉ bằng thân phận giáo viên của mình đứng chửi bới Tiền Ý Ý nhiều lần trước lớp đã gây ấn tượng với học sinh ban một, tạo thành mặt trái.
Hai lần xung đột trước đó càng làm cảm giác này trở nên rõ ràng.
Nam sinh ban nhất nhìn thoáng qua động tác chép bài của Tiền Ý Ý, hơi khinh thường, "Em gái của cậu đang chép bài tập của người ta, đúng là hết thuốc chữa."
"Cô ta muốn thi qua hạng 30 của lớp mình, dựa vào gì chứ, dựa vào chép bài sao?"
Nam sinh dời ánh mắt.
Tiền Mân Văn như có điều suy nghĩ.
"...Chắc không đâu."
"Ai biết được, cô ta bây giờ đang ở lớp 11, lớp 11 gồm những thành phần nào cậu biết mà. Cô ta chắc chắn sẽ không học hành được gì, học tật xấu còn dễ dàng hơn."
Nam sinh hạ thấp Tiền Ý Ý xong, nâng Tiền Mân Văn lên: "Cậu ưu tú như vậy, nên tránh xa em gái cậu ra thì hơn."
Tiền Mân Văn nhịn không được nở nụ cười.
"Mình biết rồi."
Hàng cuối cùng của lớp 11, sau khi đám người Tào Khung chuyển đi thì trống một mảng lớn, Vu Tiếu và Lão Ba đang nằm chơi game. Bọn họ đều bị người lớn trong nhà đuổi đến trường, thực hiện hành động chép bài không chính đáng.
Đối thoại giữa Tiền Mân Văn và nam sinh kia vừa vặn nghe thấy.
Động tác trên tay trượt một cái, nhân vật lập tức lên bảng điểm số.
"Mẹ nó, đám người lớp một dám đứng trước cửa lớp mình chửi bạn mới."
Vu Tiếu ném điện thoại hùng hổ đứng dậy: "Cái loại chị gái kia cũng chả phải thứ gì tốt, kẻ xướng người họa nói xấu em gái mình, cái quái gì thế!"
Lão Ba mê mang để điện thoại xuống, ngẩng đầu. Hồi này cậu chơi chuyên tâm quá, không chú ý tới việc khác.
"Đi, chúng ta đi đòi công đạo cho bạn mới."
Lão Ba liếc mắt nhìn Tiền Ý Ý đang múa bút thành văn, hơi do dự: "Tiếu Tiếu, như vậy không hay đâu."
"Sao lại không hay?"
Vu Tiếu xoăn tay áo, quệt mũi, lé mắt, bộ dáng muốn dệt chuyện.
"Bạn mới và anh Lương..." Lão Ban nhỏ giọng:" Có biến."
Vu Tiếu vui vẻ nói: "Đừng có nói nhảm, nếu không phải do biết bạn mới và tiểu Lương Lương có biến, chúng ta sao có thể chính trực như vậy được."
"Cho nên," Lão Ba để điện thoại xuống,"Cậu có cảm thấy việc này mình không nên làm không?"
Vu Tiếu bừng tỉnh chuyện lớn.
"Hiểu rồi! Cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân nên để cho anh Lương."
Vu Tiếu tranh thủ lấy điện thoại ra, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Vu Tiếu.
Giang hồ kêu một tiếng: "Anh Lương, có tình huống muốn gửi cho anh gấp! Có một tạp chủng ban nhất và chị gái của bạn mới đứng trước cửa lớp mình nhục nhã cậu ấy."
Vu Tiếu nhìn chằm chằm điện thoại suốt tiết học, nhưng không thấy hồi âm.
"Cái ý này là gì?"
Qua ba tiếng nữa, đến giờ nghỉ trưa, Vu Tiếu cũng chưa nhận được tin nhắn gửi đến. Vu Tiếu đứng ngồi không yên, lắc lắc Lão Ba: "Bình thường anh Lương hai tiếng sẽ tỉnh một lần, đáng lẽ nên thấy tin nhắn rồi mới đúng. Với lại chuyện này còn liên quan đến bạn mới, sao cậu ta còn chưa trả lời lại."
Hai người hai mặt nhìn nhau.
Hình như không giống bình thường...
Chẳng lẽ, Lương Lương không hứng thú với bạn mới?
Trong một khu dân cư xa xôi, Lương Quyết Thành cứng rắn không ngủ một đêm đang lăn lộn trên giường ngủ ngon lành.
*
"Dì ơi, hôm nay làm đồ ngọt đi dì, làm thêm bánh quy nữa."
Tan học, Tiền Ý Ý đứng trước cổng trường chờ Lương Quyết Thành đến đón mình. Gọi cho dì một cuộc điện thoại thì nhận được tin nhắn Lương Quyết Thành gửi đến, anh tầm mười phút nữa mới đến, Tiền Ý Ý và Tô Á Na đến quán trà sữa.
Quán trà sữa sau giờ tan học rất đông, Tiền Ý Ý cùng Tô Á Na vất vả lắm mới mở được một con đường máu chiếm được hai chỗ tại nơi hẽo lánh.
"Ý Ý, tớ hỏi cậu một vấn đề nhỏ."
Tô Á Na hút trà sữa, trên tay cầm điện thoại, ánh mắt mang ý dò xét nhìn Tiền Ý Ý, giọng điệu cẩn thận: "Trong nhóm lớp nói cậu và Lương Quyết Thành đang quen nhau, có thật không?"
Cái chuyện bát nháo giữa Tào Khung và Lương Quyết Thành xảy ra ở nhà ăn đã chuyển đi khắp trường.
Nhưng do dính đến Lương Quyết Thành nên không ai dám mở miệng. Ngay cả trong nhóm nặc danh cũng chỉ cẩn thận nói mò, lớp 11 Tiền Ý Ý và Lương Quyết Thành có chút quan hệ thân mật.
Tiết thể dục hai ngày trước, ban nhất và lớp 11 xảy ra xung đột, không ai để ý Lương Quyết Thành ra mặt trả thù cho Tiền Ý Ý. Qua cả buổi trời, mọi người mới nhớ lại.
Lúc giáo viên Đường chủ nhiệm lớp 1 xem thường Tiền Ý Ý, đúng là Lương Quyết Thành đứng ra giúp.
Lương Quyết Thành đó!
Đó là học bá không để sinh vật nào trong mắt, sẽ không vì nữ sinh khác mà xuất đầu đâu.
Lúc đầu ai cũng rụt rè, không dám nói gì. Đợi một ngày, một người trong nhóm ẩn danh lặng lẽ hỏi.
"Tiền Ý Ý của lớp 11 chẳng lẽ đang tốt đẹp với Lương Quyết Thành?"
"Không thể nào, tôi thấy cô ta cũng bình thường. Sao Lương Quyết Thành có thể vừa ý được?"
"Tiền Ý Ý lớn lên vừa thanh thuần vừa đáng yêu, tôi cảm thấy Lương Quyết Thành không hề xứng đáng với cô ấy, tên tội phạm gϊếŧ người!"
Lương Quyết Thành lớn lên rất tốt, cho dù trên người anh có quá khứ hay tin đồn nào, làm cho người ta thấy sợ hãi, không dám đến gần,
nhưng vẫn có không ít học sinh nhìn anh từ xa xa, YY một phát.
Trong tình huống dùng tên thật không ai dám nói gì, nhóm nặc danh thoải mái hơn nhiều, không ít người dùng giọng điệu chỉ trích phê bình Tiền Ý Ý.
Mà từ lúc Tiền Ý Ý nhập học đến nay được rất nhiều người nhắc đến. Không riêng gì do quan hệ chị em với Tiền Mân Văn, mấy lần gặp chuyện không hay, chủ yếu là do cô lớn lên rất xinh đẹp.
Nam sinh liếc mắt nhìn cũng có thể YY ra một số thứ bậy bạ, nhưng tên của cô xuất hiện trong miệng đám con trai lại rất thấp.
Trong nhóm ẩn danh không ai quản lý, nam sinh điên cuồng diss Lương Quyết Thành.
"Một tên tội phạm gϊếŧ người mà đám các người lại đặt một chỗ với Tiền Ý Ý ư?"
"Ăn hϊếp người nhỏ yếu, hễ chút là lại đánh nhau, đúng là lũ bạo lực rác rưởi."
"Mấy người cảm thấy cậu ta lớn lên đẹp trai? Gương mặt đó cũng chả có gì đặc biệt, bôi chút phấn lên khác gì money boy (
chém đó).Bầy nữ sinh ẩn danh không chịu được, lập tức phản bác, nữ sinh và nam sinh bắt đầu chửi nhau điên cuồng.
Mắng, chửi, mắng, chửi, có không ít người bên trong trêu chọc khıêυ khí©h.
"Một đám chó ngu ngốc chỉ biết liếʍ nhan sắc."
Người này vừa xuất hiện, hỏa tiễn càng nổ to hơn gấp mấy lần.
Nhưng bên trong cũng không có ít cô gái kiên nhẫn nâng Tiền Ý Ý và Lương Quyết Thành lên.
Tô Á Na không đưa cho Tiền Ý Ý xem, bên trong nói chuyện quá bẩn, giống như một con quỷ đội dưới lớp da người.
Tiền Ý Ý hút trà sữa, bình tĩnh gật đầu.
Chuyện này cần phải để cho người bên cạnh biết.
Nếu có người tra ra, người bên cạnh sẽ là nhân chứng.
Nhân chứng và bằng chứng đều có, cha mẹ Tiền không thể không tin.
Tô Á Na hít vào một hơi.
"Thật sao...Ý Ý, cậu có biết quá khứ của Lương Quyết Thành không?"
Tiền Ý Ý:" Chẳng lẽ không phải là một đứa bé chính trực tinh tế tỉ mỉ sao?"
Tô Á Na nghẹn mặt.
Tô Á Na hơi do dự: "Tớ biết cậu ấy không cố ý nhưng thật sự cậu ấy gϊếŧ người, còn đánh người đến nhập viện, còn có..."
Tiền Ý Ý buông trà sữa, thở dài...
"Na Na, bên ngoài đồn rất nhiều chuyện khó nghe, đại bộ phận đều là bảo sao nghe vậy. Tất cả mọi người đều bảo cậu ấy là tội phạm gϊếŧ người, nhưng không ai biết cậu ấy chỉ vì bảo vệ em gái và mẹ mình, cậu ấy là anh hùng."
"Tiếp theo, bạn học Lương cũng chưa ác ý chọc tức ai bao giờ, mọi người tránh cậu ấy còn chưa kịp. Rõ ràng là do bọn họ đoán mò đoán non, lạnh lùng bạo lực, đặt cậu ấy sang thế đối lập, còn làm người bị hại, biến cậu ấy thành yêu ma quỷ quái, sau đó lại giống như người tốt mà chửi mắng, sĩ nhục cậu ấy."
"Những kẻ bắt nạt thật sự chính là những người nhóm lửa lên chuyện này."
Tiền Ý Ý buông câu tổng kết: "Tóm lại trong mắt mình, cậu ấy chính là người như vậy."
Nhân vật phản diện sở dĩ là nhân vật phản diện đều là do thiết lập quá thảm. Lương Quyết Thành rất thông minh, nếu như Diêu Viễn không hại mẹ anh, hại anh, bi kịch bắt đầu từ đây thì sau này lớn lên anh sẽ trở thành một người tươi sáng đầy mong chờ.
Những chuyện xảy ra trên người Lương Quyết Thành nếu đổi thành người khác, chỉ sợ không ai chịu được.
Ánh mắt Tô Á Na thay đổi dần.
"Ý Ý... không ngờ cậu thích cậu ấy đến vậy."
Ánh mắt không biết nói dối. Khi nói đến Lương Quyết Thành, ánh mắt Tiền Ý Ý rất kiên quyết, tuyệt đối tín nhiệm và đau lòng cho Lương Quyết Thành.
Tô Á Na tin tưởng lời nói của cô.
"Chúng ta biết cũng chẳng được gì, mấy người kia biết mới được."
"Những người khác có biết hay không, cậu ấy tự quyết định được. Na Na, cậu là bạn của tớ, thời gian về sau còn rất dài, các cậu không hiểu lầm là được rồi."
Tô Á Na khoác tay áo: "Không có mà, lần trước cậu và Kha Kha nói tớ đã biết rồi. Cậu yên tâm, bạn trai cậu chắc chắn tớ sẽ không hiểu lầm."
"Nếu đúng là bạn trai cậu, thì có nên làm đúng quy tắc mới bọn tớ ăn một bữa không nhỉ?"
Tô Á Na cười nói.
Tiền Ý Ý không biết đại lão có thói quen ăn cơm cùng người khác không, hơi do dự.
"Có thể."
Người trả lời không phải Tiền Ý Ý.
Cô giật mình ngẩng đầu, Lương Quyết Thành mặc đồng phục, chọc tay vào túi đứng sau lưng cô.
Không biết đến từ lúc nào rồi.
Tô Á Na vừa hưng phấn vừa rụt rè: "Được thôi."
Lương Quyết Thành gật đầu với Tô Á Na, sau đó ánh mắt quay lại người Tiền Ý Ý.
Ánh mắt của anh bây giờ rất khác với lúc trước, cụ thể là ở đâu thì Tiền Ý Ý không nói lên được.
Tiền Ý Ý dậy cầm cặp sách: "...Về nhà?"
"Ừ."
Lương Quyết Thành giơ tay giành cầm cặp trước.
Cặp học sinh của thiếu nữ rất khéo léo đáng yêu, phía trên có một con thỏ bông nhỏ, cầm lên giống như một món đồ chơi.
"Na Na, bọn mình về trước đây, mai gặp lại nha."
"Ngày mai gặp lại."
Tô Á Na cười vẫy vẫy tay, nhìn bóng hai người rời đi, dáng tươi cười bỗng nhiên cứng đờ, hít khí lạnh.
"Bọn mình? Về nhà? Clgt?"
*
Trong phòng sách, kim đồng hồ đã chỉ hơn 23 giờ, Tiền Ý Ý duỗi lưng đầy mỏi mệt, lau nước mắt.
"Xong rồi."
Hôm nay Lương Quyết Thành đưa cô mấy bài toán, toàn bộ đều là bài đã dạy lúc trước.
Đề không khó, nhưng cũng không đơn giản. Tiền Ý Ý phải sửa nháp đến mấy bài, choáng váng đầu óc.
Lúc cô đang làm bài, thì Lương Quyết Thành lại cúi đầu xem điện thoại.
Tiền Ý Ý làm xong đề rồi anh mới ngẩng đầu lên.
Do ở nhà nên cô đã thay bộ đồng phục ra, mặc đồ bình thường ở nhà. Nhưng cô vẫn rất lịch sự, mặc áo dài quần dài, tóc buộc nhẹ sau đầu.
Lương Quyết Thành cầm vở bài tập tới, xem nhanh như gió, ngòi bút không ngừng đánh dấu. Trong nháy mắt đã chấm xong đống bài tập.
"Bài này sai rồi."
Lương Quyết Thành hỏi: "Có khó không?"
Tiền Ý Ý rụt cổ.
"Nếu tớ nói rất khó thì cậu sẽ không khinh bỉ tớ chứ?"
"Sẽ không."
Lương Quyết Thành đưa mấy bài sai ra, bình tĩnh nói: "Vốn đã khó sẵn rồi."
Tiền Ý Ý: "...."???
Tiền Ý Ý bay bay trong gió chốc lát, hỏi lại: "Độ khó thế nào?"
Lương Quyết Thành sửa lại mấy bài sai, thuận miệng nói: "Cao hơn ban một."
Tiền Ý Ý: "..."
Cô khϊếp sợ.
Đại lão, lúc anh nói lời này không thấy lương tâm mình đang cắn rứt sao?
Tôi mới là tân thủ mà anh cho tôi cái tên lửa phóng lên trời luôn rồi?!!
Có lẽ do vẻ mặt Tiền Ý Ý quá thảm, Lương Quyết Thành nghĩ nghĩ, giải thích: "Độ khó đối với cậu cũng không cao."
"Sao thế được?" Tiền Ý Ý nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Tớ chỉ mới tới sơ cấp, sao bài này lại không cao được?"
"Nhậm Kha," Lương Quyết Thành nhắc nhở, "năm nào cũng top 50."
Biểu cảm của Tiền Ý Ý dần cứng lại.
Cô chỉ biết Nhậm Kha là một học sinh nghiêm túc trong lớp, nhưng không ngờ cậu ta lại là học bá?
Cho nên cô đang đi theo tiến độ của Nhậm Kha?
Nghĩ đến cô chép bài Nhậm Kha nhưng vẫn hoài nghi người ta, Tiền Ý Ý bỗng nhiên cảm thấy không chân thực.
"Tiếp tục."
Lương Quyết Thành nói lại bài sai của Tiền Ý Ý một lần nữa.
Tiền Ý Ý ôm đầu, muốn nổ tung.
"Bạn học Lương, cậu cảm thấy tớ có qua nổi top 50 không?"
Lương Quyết Thành dừng bút.
"Có thể."
Lương Quyết Thành cất bút.
"Lần sau."
Tiền Ý Ý thở dài.
Nói như thế chính là không thể nào.
Còn một tháng nữa lận mà.
Hôm nay kết thúc sớm, vừa mới 12 giờ
Hôm nay phòng khách đã được dì sửa soạn lại, theo lời Tiền Ý Ý mua thêm một bộ quần áo xanh xám giặt sạch sẽ, đặt chỉnh tề ngay đầu giường.
"Bạn học Lương, ngủ ngon."
Tiền Ý Ý ngáp một cái, vẫy vẫy tay trở về phòng ngủ của mình.
Lần đầu tiền Lương Quyết Thành bước vào phòng giành cho khách.
Phòng rất lớn, thiết bị lắp đặt rất đơn giản, một chiếc giường hai mét và một t
ủ quần áo sáu cánh. Sau cánh cửa kéo đẩy chính là sân thượng.
Hai tay Lương Quyết Thành chống lan can, gió đêm lạnh thổi vào người làm cho da lạnh như băng.
Anh nheo mắt.
Bên cạnh chính là sân thượng của phòng Tiền Ý Ý.
Phòng ngủ hai người gần sát nhau, chỉ có một bức tường che chắn.
Phòng cô vẫn còn sáng đèn.
Tóc Lương Quyết Thành bị gió thổi hơi mất trật tự, anh không quan tâm lắm vuốt lại tóc.
Trong đêm yên tĩnh, anh rất dễ nhớ đến lời Ý Ý trong quán trà sữa, Vu Tiếu cho anh nghe qua điện thoại.
Tiếng trong điện thoại rất ồn ào, nhưng giọng Tiền Ý Ý rất đặc biệt đến nỗi anh có thể nghe thấy ngay.
Lời của cô nói anh đều nghe thấy được.
Thì ra trên đời này có một người sẽ vô điều kiện đau lòng cho mình.
Loại cảm giác này như một nhịp đập mới, tràn đầy khát vọng với sinh mạng.
Lương Quyết Thành để gió thổi một lát, rồi trở về phòng.
Anh rửa mặt, thay áo ngủ màu lam xám.
Áo ngủ rất phù hợp với dáng người.
Cô rất quan tâm đến anh đó chứ.
Lương Quyết Thành nghĩ đến bộ đồ ngủ màu hồng nhạt của cô, khóe miệng nhẹ nhạng giơ lên.
Suy nghĩ của cô rất đơn giản, dễ thương, anh có thể thỏa mãn suy nghĩ của cô.
Lương Quyết Thanh đặt điện thoại vào tủ đầu giường. Lúc kéo ngăn kéo ra, cả người anh cứng lại.
Trong tủ đầu giường, có đặt một chai "sản phẩm Đỗ gia", một lọ chất lỏng không rõ ràng.
Lương Quyết Thành mặt không biểu cảm đẩy mạnh ngăn kéo về..
Rốt cuộc Tiền Ý Ý đau lòng cho anh hay muốn ngủ với anh đây?
Xóa bỏ ý nghĩ trong đầu, suy nghĩ đơn giản gì đó... Lương Quyết Thành cảm thấy bây giờ mình không thỏa mãn cô được.
Hôm nay Nhất mới đọc một topic của bộ truyện này mà thấy TYY bị chửi quá trời nên hơi buồn. Mà buồn nên làm ngồi edit cho bớt buồn.