Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật

Chương 92

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phu nhân của hắn đang ngồi xếp bằng trên cái đệm đặt trên mặt đất, trên người mặc một bộ quần áo khác của hắn, cổ tay áo màu trắng đυ.c bị nàng săn lên, lộ ra một ít hoa văn li ti bên trong.

Nàng một đầu tóc đen tán loạn, cây trâm thanh tâm ngọc bị nát thành mấy miếng, mất đi màu sắc.

Mùi hương đan dược tứ giai thật nồng đạm trên chóp mũi càng ngày càng rõ ràng, thần thức của hắn phảng phất như được một bàn tay vô hình nhẹ nhàng an ủi, những mệt mỏi căng chặt trong thần thức cũng dần dần thả lỏng ra.

Nhưng Long tiên sinh lại nắm chặt chặt, nhíu chặt mày, ánh sáng dạ minh châu đang chiếu sáng trong hang động cũng phảng phất ảm đạm lại.

Từ chỗ hắn đang đứng có thể thấy nàng lộ ra một phần cánh tay trắng như ngó sen, trên đầu ngón tay linh lực óng ánh xanh đang lay động, còn có vết máu nhàn nhạt.

Thời gian càng kéo dài càng áp bách, làm thân thể của nàng khó có thể gánh nổi.

Lòng ngực vừa ngọt vừa ẩn ẩn đâu, anh rồng cảm thấy đôi mắt đã có chút xót.

Hắn không phải là loại rồng hay khóc, nhưng đôi mắt thật không nghe lời, lúc nào cũng tự nó xót lên.

Hắn trầm mặc như là một cái bóng, nhìn chăm chú vào bóng dáng của Mục Loan Loan, một con rồng lớn như vậy lại thật cẩn thận tránh sau mành.

Thật ra lúc Long tiên sinh tiến vào, Mục Loan Loan cũng đã đã nhận ra.

Nàng biết hắn đã trở lại, nhưng tinh thần không muốn bị phân tán, niềm tin muốn luyện xong cái đan dược này quá mức cường đại, đến nỗi dù do linh lực của nàng có chút chịu đựng không nổi, nàng cũng không muốn từ bỏ.

Tạp chất bị dời đi, dung dịch thuốc màu trắng hoàn hoàn toàn toàn dung hợp vào bên trong viên Cố Thần Đan rồi.

Vốn dĩ là ba viên Cố Thần Đan, hiện tại lại chỉ còn lại có một viên đan dược màu trắng ngà.

Mồ hôi lạnh rỉ ra từ trán chảy đến trên lông mi, Mục Loan Loan hít sâu một hơi, không do dự, ngay khoảnh khắc sắp thành đan, linh lực nâng Thăng Linh thảo tam giai lên, một cái tay khác bắt lấy mấy khối linh thạch, muốn tiến hành đột phá cuối cùng.

Động tác của nàng phi thường nhanh chóng, trước khi anh rồng kịp phản ứng lại, quanh thân đã tản ra một hào quang màu xanh lục lóng lánh.

Long tiên sinh nhìn máu tươi từ đầu ngón tay nàng chảy xuống, đáy mắt áp không được sự sợ hãi.

Trong đan đỉnh dần dần phát ra thanh âm như tiếng rít, đan dược sắp thành đan phát ra chấn động kịch liệt, như là muốn đột phá ra khỏi sự giam cầm của Đan Dược sư, nhất định có linh tính.

"Ngưng."

Mục Loan Loan cắn chặt môi, dưới đáy lòng dùng sức niệm ra cái từ này.

Trong nháy mắt tiếp theo, nàng chỉ cảm thấy gần như toàn bộ linh lực trong đan điền của mình tất cả đều theo đầu ngón tay nàng, bị hút vào bên trong viên đan dược tròn vo màu trắng ngà kia.

Trước mắt có điểm mơ hồ, nhưng thần thức lại giống như đánh vỡ cái màn chắn gì đó làm nàng nhìn không tới, có cái gì đó cùng loại với "tinh thần lực" mà trước đây nàng vẫn luôn mơ mơ hồ hồ cảm giác được nó tồn tại, tại một khắc này cũng trở nên dần dần rõ ràng lên.

Đôi mắt sắp không thấy rõ đan đỉnh hay đan dược gì đó nữa, nhưng lại có cái đồ vật vô hình gì đó, rõ ràng tình hình trong đan đỉnh hiển lộ ở trước mặt nàng.

Ngay một khắc toàn bộ linh lực đều bị hoàn toàn hấp thu, viên đan dược tròn vo kia dần dần lan tràn ra một hoa văn màu tím nhạt.

Là thứ chỉ có đan dược tứ giai trở lên mới có được ——

Đan văn.

Bên môi hiện lên một mạt ý cười, Mục Loan Loan muốn nâng cánh tay lên, cất đan dược vào trong bình ngọc, lại thấy cái viên đan dược như có được linh tính đó đang sắp sửa bỏ trốn, mùi đan dược trải rộng toàn bộ hang động.

Mục Loan Loan muốn đứng lên đi bắt nó lại, nhưng dưới chân mềm nhũn, chật vật ngã vào lòng anh rồng.

Viên đan dược không ngoan ngoãn kia cũng bị Long tiên sinh bắt nhốt vào bình ngọc, cầm trên tay.

Hắn còn chưa tắm, trên người còn mang theo mùi nước biển cùng một chút mùi tanh nhàn nhạt.

Linh lực trong đan điền bị rút cạn, hơn nữa thần thức được mở rộng, Mục Loan Loan đau đến nhíu mày, dưới chân mềm nhũng, cả khuôn mặt đều tái nhợt.

Đừng nói kêu nàng đứng thẳng, ngay cả muốn đẩy anh rồng thân thể lạnh lẽo lại có mùi không mấy dễ nghe ra cũng chưa biện pháp.

Long tiên sinh lần này không biết sao, lúc trước động tác rất nhẹ nhàng, lần này có vẻ có hơi thô bạo.

Mục Loan Loan lần đầu tiên ý thức được hoá ra cái anh rồng thực vật ngày nào, bé Long tiên sinh thoạt nhìn yếu ớt như vậy, hiện giờ thực sự có sức lực lớn như vậy.

Hắn đưa cánh tay ướt dầm dề hữu lực giam cầm eo nàng, Mục Loan Loan chỉ có thể dựa vào ngực hắn.

Gò má là nước biển lạnh băng cùng thân nhiệt cơ thể của hắn, nàng thực không thoải mái, chỉ có thể vươn nắm tay mềm như bông đấm đấm sống lưng hắn.

"Buông ra......" Nàng hữu khí vô lực, thanh âm cũng như thỏ thẻ trong không khí, cái sức lực này đánh vào phía sau lưng Long tiên sinh, đừng nói không có cảm giác đau đớn gì, quả thực cào ngứa hắn cũng không biết được không.

Long tiên sinh thường ngày trên cơ bản ngoan ngoãn phục tùng nàng, lúc này đây sau khi phu nhân rõ ràng nói muốn hắn buông ra, lại cố chấp hai giây, mới buông lỏng tay ra.

Lực xiết trên eo nàng biến mất, Mục Loan Loan còn chưa kịp thở ra một ngụm khí, cánh tay liền bị nắm chặt lấy.

Mồ hôi trên trán nàng chảy ướt cả lông mi, tầm nhìn không phải rất rõ ràng, thật vất vả sinh ra một chút thần thức cũng ngay lúc vừa mới luyện đan xong toàn bộ đều dùng hết, cho nên Mục Loan Loan hiện tại thật sự từ "Loan Tổng" biến thành phu phân nhỏ bé ngọt ngào tay không trói gà nổi của anh rồng.

Nàng chỉ cảm thấy mình bị ném vào một thân thể cứng ngắc ngạnh, ướt đẫm làm quần áo của nàng cũng bị ướt theo, "Chàng, chàng...... làm gì?"

Cái con rồng này hôm nay bị kí©h thí©ɧ gì sao?

Trước kia lúc nào cũng chỉnh chu, sau khi bơi ra biển về đều nhất nhất phải rửa sạch tay chân thay quần áo, bằng không sẽ không tiến vào.
« Chương TrướcChương Tiếp »