Chương 42

Mục Loan Loan không kềm được thương tiếc kêu ba tiếng "rồng của ta" xong thì cũng nguôi ngoai bớt, nước mắt cũng chậm rãi ngưng lại, nhưng ánh mắt lúc đó của bé Long tiên sinh không thể nào phai nhòa trong lòng cô, làm cô cảm thấy ngực đau thật sự.

Tuy rằng người này không phải là bé Long tiên sinh, không phải cái con rồng con vì chưa từng thấy trứng rồng, cũng chưa từng được ăn linh trứng gà cho nên ngây ngốc đem linh trứng gà thành trứng rồng.

Nhưng cô nhất thời vẫn cứ không quá muốn buông Long tiên sinh ra, thậm chí còn nghĩ ——

Nếu cái giấc mơ thập phần chân thật mà cô vừa mới trải qua kia thật sự không phải mộng, mà thật sự là quá khứ mà Long tiên sinh đã trải qua, vậy Long tiên sinh cũng quá đáng thương rồi.

Thậm chí còn đáng thương hơn cả bé Long tiên sinh nhiều.

Khi còn nhỏ đã trả qua tuổi thơ bi thảm đến vậy, trưởng thành rồi còn biến thành rồng thực vật _(:з" ∠)_

Khi còn nhỏ cái sừng đẹp cùng tuy rằng vẫn luôn bị thương nhưng vẫn còn cái đuôi nhỏ thật đáng yêu. Khi trưởng thành thì cái gì cũng đều không có, còn nói không chừng là bị trúng nguyền rủa gì đó nữa, cứ như một người bị số phận treo lên đánh, thật sự quá đáng thương vừa buồn cười.

Mục Loan Loan nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, cảm giác được độ ấm từ trên người hắn truyền đến, bộ dáng của bé Long tiên sinh trong đầu càng lúc càng rõ ràng, tâm của cô mới bình tĩnh lại một chút.

Cô vẫn không có buông ra, vì thế độ ấm của Long tiên sinh liền bắt đầu tăng cao lên vùn vụt một cách đáng sợ. Khuôn mặt tuấn tú tà dị của hắn như được đánh thêm một lớp phấn, thần thức cũng lòng vòng vài vòng ở nơi Mục Loan Loan nhìn không thấy, sau đó thực không biết xấu hổ chậm rãi tiến đến bên người cô ——

Bởi vì khoảng thời gian trước chăn bị làm dơ, giặt sạch nhưng vẫn chưa có khô, cho nên ngày hôm qua bọn họ cũng ngủ chung.

Hơn nữa hắn vừa mới khôi phục ý thức, nói không chừng đêm qua, nàng thật ra đã tựa vào bên người hắn từ rất sớm rồi. >w2

Long tiên sinh cảm thấy tim mình đập có vẻ hơi mau, hắn vừa mới liên kết được miếng Nguyên Hạch thứ tư, khôi phục ước chừng thực lực khoảng tam giai, thật ra mỗi ngày có thể tỉnh lại đến hai canh giờ, tuy rằng vẫn là không thể hoàn toàn hoạt động, nhưng đã có thể mở mắt ra, thân trên cũng có thể động.

Nhưng lúc này, hắn chỉ có thể làm bộ mình vẫn đang hôn mê.8

Thậm chí cơ bắp của Long tiên sinh đều hơi căng chặt ——

Rốt cuộc vạn nhất hắn đột nhiên cử động doạ phu nhân giật mình thì làm sao bây giờ?

Đã bao nhiêu ngày nay, trong mắt nành hắn vẫn luôn là hôn mê, lúc này, nếu nàng vừa ôm ôm hắn một cái, hắn liền tỉnh lại, chẳng phải có vẻ hắn là một con rồng không đủ thanh thuần sao.1

Kỳ thật Long tiên sinh hiện tại cũng không biết mình rốt cuộc suy nghĩ đến cái cớ gì rồi, chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều chỉ còn lại có hơi thở và độ ấm của nàng, bên tai ầm ầm ầm đều là tiếng tim mình đập.

"Phanh", "Phanh", "Phanh", thật là làm ồn quá mà.

Thần thức chậm rãi, thẹn thùng, trượt một đường ái muội tử trên sợi tóc đen dài của Mục Loan Loan xuống, khi chạm đến đến khóe mắt còn chưa lau khô nước mắt của nàng, bỗng nhiên dừng lại.

Những cảm xúc kiều diễm đó giống như bị gió lạnh thổi tan, trong lòng Long tiên sinh chậm rãi dâng lên một suy đoán không tốt lắm, thần thức có điểm sốt ruột trượt xuống phía dưới, đυ.ng tới vết thương trên cổ nàng do bị con chim gầy gò kia mổ, bỗng nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ấn ký của cỏ Trí Huyễn trên da đã không có, xem ra nàng không phải bởi vì đi vào giấc mộng bị nguyên hình của mình dọa khóc.

Cũng đúng, nếu bị dọa khóc hẳn sẽ không nằm gần mình như vậy.

Long tiên sinh mới vừa nhẹ nhõm một hơi, lại nghĩ tới cái gì, lỗ tai lại run run ——

Sao trên cổ nàng lại có vết thương?

Thần thức tỉ mỉ, lần đầu tiên không hề có chút tạp niệm nào lưu luyến ở miệng vết thương trên cổ nàng:

Nho nhỏ, không tính rất lớn, miệng vết thương cũng không thâm, cũng không chạm đến kinh mạch gì, máu đã ngừng, đã được xức một chút thuốc mỡ kết vảy, nhìn qua giống như là một cái dấu môi ái muội.

Sau khi xác nhận phu nhân không có gì, Long tiên sinh lại một lần nữa thấy chua chua, làm ra miệng vết thương như thế này khẳng định không phải là cái đồ vật linh tinh gì, dựa theo cá tính của phu nhân, cũng không có khả năng là người nào, chỉ có thể là con gì mà thôi.

Cổ của nàng hắn đều còn chưa có chạm qua đâu!

Long tiên sinh hơi chua chua, nhưng cứ nghĩ là hiện tại phu nhân đang nằm tròn ổ chăn của hắn.

Long tiên sinh lén giật giật một cánh tay khác mà Mục Loan Loan không có ôm, trên bàn tay đều là máu.

Bị nàng ôm có hơi nóng, nhưng Long tiên sinh vẫn hy vọng thời gian có thể trôi qua chậm một chút, lại chậm một chút.

Sau khi tim đập vững vàng rồi, phòng cũng hình như lập tức yên tĩnh lại, bên ngoài ánh mặt trời đã lên từ lâu, theo cửa sổ rọi vào phòng một chút. Chiếu vào sàn nhà sạch sẽ trơn bóng làm phản xạ ra chút quầng sáng ấm áp, giống như ở nhắc nhở người trong phòng, nhanh lên thức dậy mau, mặt trời đã rời giường lâu rồi đấy.

"Pi!"

Lúc ánh mặt trời chiếu vào trên mặt đất, Manh Manh liền mở bừng mắt, cái cánh nhỏ của nó đã thẳng ra được và tốt hơn rất nhiều, hai ngày nay dưới sự chăm sóc của Loan Loan cũng khôi phục một ít tinh thần, tính tình cũng không văn tĩnh như lúc mới gặp mà bắt đầu trở nên có chút làm ầm ĩ.

Nó hình như bất mãn một mình nó cô đơn tịch mịch tỉnh lại, bắt đầu phát ra sóng âm công kích vô tình.

"Pi pi!"

"Pi! Pi!!"

"Pi ~!"

Âm thanh như tiếng réo giòn giòn, chui vào lỗ tai Mục Loan Loan, làm cô một chút buồn ngủ cũng bay biến mất.