Chương 26: Chọn mua

Sự thật chứng minh dù Mục Loan Loan được một tấc lại tiến thêm một thước (có voi đòi tiên) nhưng cũng không bị Tông thúc chán ghét. Tuy ngoài mặt ông ta ra vẻ ghét bỏ nhưng vẫn cực kỳ nghiêm túc tiếp nhận nửa gói hạt giống mà Mục Loan Loan đưa tới, chỉ cần nhìn lướt qua một cái liền nói: "Đây chỉ là hạt giống rau dưa bình thường mà thôi."

Mục Loan Loan nhếch khóe miệng. Chính nàng cũng biết là Ngao Khâm không có khả năng đưa đồ tốt cho nàng. Nhưng không sao, có hạt giống rau dưa bình thường, sau này nàng cũng có thể trồng một chút rau ở trong sân.

"Tông thúc, không biết cửa hàng của người có loại hạt giống linh thực nào có linh lực tương đối dồi dào một chút để bồi bổ thân thể không?" Mục Loan Loan dè dặt hỏi. Nàng thực sự muốn mua một ít dược liệu tốt để bồi bổ cho Long tiên sinh, mà những loại thuốc đó đều là đồ đắt, nàng căn bản không mua nổi một thứ. Vì thế hiện tại nàng rất hi vọng có thể tìm được một loại hạt giống hữu ích.

Khi nàng nói xong câu này, liền cảm thấy ánh mắt Tông thúc ôn hòa hơn, nhưng ngữ khí của ông ta vẫn lạnh tanh như thế: "Nhìn cấp bậc của ngươi có thể gieo trồng được Bích Tinh thảo cấp một, thứ này tuy khó nuôi cho mau lớn, nhưng dùng để bồi bổ lại rất hiệu quả, mà cũng rất quý. Một hạt giống Bích Tinh thảo tương đương với năm đồng bạc."

Tông thúc cảm thấy hoàn cảnh của nàng cũng giống mình, liền nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Nếu ngươi trồng được Bích Tinh thảo cấp một, ngươi cũng có thể mang đến chỗ ta đổi linh thạch, bốn cây Bích Tinh thảo ta sẽ đổi cho ngươi một khối linh thạch cấp thấp."

Nghe xong, hai mắt Mục Loan Loan lập tức sáng lên, nếu tính như vậy, so với Nhiên thảo, gieo trồng Bích Tinh thảo càng có lợi hơn, vừa có thể kiếm được nhiều tiền vừa có thể bồi bổ thân thể cho Long tiên sinh.

Nàng lấy cái túi tiền cũ nát ra, bắt đều đếm...

Tiền tiêu vặt một tháng của nàng là một linh thạch trung cấp và ba đồng bạc. Nhưng Phất Liễu đã ăn chặn một ít, nàng vừa mới cho Hồng Diệp một khối linh thạch cấp thấp, Long tiên sinh dùng một khối, còn dư lại tám linh thạch cấp thấp. Lúc vào cổng chợ, nàng mất phí một đồng bạc, bỏ thêm hai đồng bạc mua rau dưa, nên tiền đồng bạc nàng đã dùng hết rồi.

Bởi vì linh thạch tương đối hiếm nên một linh thạch cấp thấp nàng có thể đổi được mười hai đến mười lăm đồng bạc. Mười ngày nàng có thể ra ngoài một lần, thế nên dùng một linh thạch cấp thấp để mua hạt giống Nhiên thảo là đủ dùng trong mười ngày rồi.

Nhưng một đồng bạc chỉ có thể mua được hai hạt giống Bích Tinh thảo... Mà thường ngày Long tiên sinh cũng cần phải dùng linh thạch để trị thương.

Mục Loan Loan tính toán một lúc, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm dùng một linh thạch cấp thấp để mua hạt giống Bích Tinh thảo, nếu nàng có thể gieo trồng được Bích Tinh thảo, nàng vừa có thể kiếm tiền vừa có đồ bổ cho Long tiên sinh.

"Tông thúc, ta muốn dùng một linh thạch cấp thấp mua hạt giống Nhiên thảo, một linh thạch cấp thấp khác mua hạt giống Bích Tinh thảo."

Tông thúc tiếp nhận hai linh thạch cấp thấp Mục Loan Loan đưa cho, rồi đến bên giá gỗ chọn đủ số hạt giống, gói lại đưa cho nàng.

"Cảm ơn Tông thúc." Mục Loan Loan nhận lấy hai túi hạt giống nhỏ xíu, cẩn thận cất đi, rồi tính toán muốn đi đến tiệm thuốc.

"Tiểu nha đầu từ từ đã." Tông thúc thấy nàng chuẩn bị đi, bỗng nhiên gọi lại. Ông ta đi ra phía sau quầy lấy ra một cái túi màu xám hơi bẩn rồi đưa cho nàng, "Ngươi rắc đất này lên trên mặt đất bình thường, có thể tăng tỷ lệ thành công."

Mục Loan Loan vui mừng khôn xiết, hai tay cẩn thận nhận lấy rồi cất đi. Nàng nhìn Tông thúc rồi nói lời cảm ơn.

"Không có gì, cùng hoàn cảnh, không có gì."

Tông thúc không biết nghĩ tới cái gì, giọng có chút cô đơn.

Mục Loan Loan đoán là có liên quan đến người ở đằng sau tấm rèm vải kia, nhưng nàng không dám hỏi nhiều, chỉ cảm ơn vài câu rồi cùng anh em Lam Nhi rời đi.

Ra khỏi cửa hàng, Phong đưa giỏ rau dưa cho Mục Loan Loan.

"Cái giỏ này cho ngươi." Phong hơi mím môi, nghiêng đầu, rời tầm mắt đi nơi khác: "Thứ này nhà ta có rất nhiều, hơn nữa nó cũng không đáng bao nhiêu tiền, chỉ một hai đồng xu thôi."

Giọng hắn lạnh lùng, Mục Loan Loan cũng không tiện từ chối ý tốt của hắn, tầm mắt nàng nhìn đến cái mũ áo choàng lỏng lẻo của Lam Nhi, trong lòng đã có chủ ý.

"Vậy, cảm ơn ngươi." Mục Loan Loan một tay nhận lấy giỏ rau dưa có hơi nặng một chút, một tay khác sờ sờ đầu Lam Nhi, lặng lẽ đặt một linh thạch cấp thấp vào mũ choàng của cô ấy.

Nàng làm rất cẩn thận, Phong không phát hiện ra, nhưng Lam Nhi lại thấy mũ choàng bỗng nhiên nặng hơn một chút, thì ngẩng đầu nghi hoặc nhìn nàng.

Mục Loan Loan vỗ vỗ đầu nàng ấy, phất phất tay, "Hôm nay thực sự cảm ơn hai người, hi vọng có ngày gặp lại."

Nàng không phải là người hào phóng, nhưng lần này nếu không có Phong giới thiệu, tuy nàng vẫn có thể tìm được người bán hạt giống cây Nhiên thảo, nhưng chắc chắn không mua được giá rẻ như thế, càng không thể mua được hạt giống Bích Tinh thảo.

Tuy Phong và Lam Nhi đồng ý dẫn nàng đi gặp Tông thúc, nhưng nàng không thể coi những việc làm này là việc đương nhiên được.

Một linh thạch cấp thấp, trả cho việc nàng được giới thiệu với Tông thúc, cũng coi như thực sự đáng giá.

Mục Loan Loan đeo giỏ rau dưa lên lưng, tâm tình nàng rất tốt. Hôm nay nàng đã thu hoạch được khá nhiều thứ. Tiếp theo, nàng tính toán đi qua tiệm thuốc, đúng rồi, thuận tiện đi xem giá cả quần áo, nàng muốn mua quần áo cho Long tiên sinh.

Ngăn tủ trong phòng chỉ có quần áo, chăn do nàng mang đến, còn vật dụng cá nhân của Long tiên sinh thì thiếu thốn đến đáng thương. Ai nói rồng tham tiền, thích đồ vật óng ánh như vàng bạc đá quý chứ. Trong tẩm cung của Long tiên sinh, thứ đáng giá nhất chính là cái giường!

À, nàng còn có một nghi vấn tế nhị, Long tiên sinh hiện tại đã tu thành chính quả, tuy rằng vẫn là hình dáng nửa người nửa rồng, nhưng nàng lại không thấy... Cũng không phải là nàng muốn thấy nhưng nàng thực sự rất tò mò.

Truyện cũng chưa kết thúc, mà trong cốt truyện cũng không viết Long tiên sinh có như vậy như vậy cùng Bạch Thủy Dao không... Chỉ đề cập đến việc Long tiên sinh yêu Bạch Thủy Dao mà không có được, nên cũng không biết hắn có phải thực sự không có năng lực ở phương diện kia hay không, chẳng lẽ truyền thuyết rồng có hai cái...là gạt người?

Mục Loan Loan vừa đi mua quần áo vừa lo lắng cho sức khỏe sinh lý của Long tiên sinh, lúc tinh thần phục hồi trở lại, thì hai tai đã đỏ bừng rồi. Nàng lắc lắc đầu, cảm thấy mình thật đen tối, nhưng vẫn quyết định đi mua vải dệt để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào có thể xảy ra.

Cuối cùng nàng chọn một cửa tiệm có giá cả tương đối rẻ và mua một tấm vải bông cực lớn. Lão bản kia cũng rất phúc hậu, trả lại cho nàng tám đồng bạc (ý là đưa cho lão bản 1 linh thạch cấp thấp, vì lúc này Mục Loan Loan đâu còn đồng bạc, lão bản trả lại 8 đồng bạc, tính ra nàng mua tấm vải to như thế mà chỉ mất 4-5 đồng bạc).

Mục Loan Loan cẩn thận cất đồng bạc đi rồi đến tiệm thuốc nhìn một chút. Tiệm thuốc kia bán toàn đồ quý giá, ngay cả thứ có chất lượng kém như Bách Trân quả cấp hai cũng phải mất hai linh thạch cấp thấp để mua, nàng cảm thấy không mua còn hơn. Cuối cùng nàng chỉ dùng một đồng bạc mua một lọ thuốc giảm đau của phàm nhân. Chân cùng bụng dưới của nàng vẫn còn rất đau, thuốc mỡ của Long tiên sinh chỉ có một chút như thế, hai người dùng sẽ không đủ.

Khi nàng mua xong đồ những đồ cần thiết thì thời gian đã gần đến trưa rồi, nhiều người bán hàng rong cùng các cửa hàng bắt đầu lục tục bán đồ ăn. Ở hiện đại, nàng không bao giờ bị bánh bao và bánh nướng hấp dẫn, nhưng giờ phút này, hương thơm của bánh bao lại làm nàng chảy nước miếng.

"Bánh bao có nhân được làm từ linh thịt lợn cấp một, năm đồng xu một cái!"

Lão bán hàng hét to đến nỗi Mục Loan Loan chỉ có thể nuốt nước miếng vào, tầm mắt bắt đầu không kiểm soát được.

Bánh bao nhân thịt, nhân dùng Linh thịt lợn để làm, vỏ mỏng, nhân nhiều. Linh thịt lợn mềm, tươi và có vị mặn. Cắn một miếng, nước sốt nóng hổi chảy vào trong miệng. Vỏ làm bằng bột mì trắng. Nghe thì có vẻ hơi dầu mỡ nhưng nhân thịt to như thế đủ làm thỏa mãn cơn thèm ăn của người ta...

Mục Loan Loan nghiến răng, năm đồng xu một cái, thật là đắt. Mua bánh làm gì, chẳng thà trực tiếp mua linh thịt lợn hầm canh cùng Long tiên sinh uống!

Nàng chạy về phía quầy thịt lợn hỏi.

"Ông chủ, một cân linh thịt lợn bán bao nhiêu?"

"Năm đồng bạc một cân."

Đôi mắt Mục Loan Loan liếc sang nhìn xương lợn được đặt ở một bên, bắt đầu mặc cả, "Ông chủ, ta mua nửa cân thịt và cho thêm ta một ít xương được chứ?"

"Ha ha, ngươi tính thật tốt, một cân xương bán một đồng bạc, không mặc cả." Ông chủ sảng khoái cười lớn.

Mục Loan Loan nghiến răng: "Năm đồng bạc, nửa cân thịt, bốn cân xương."

"Không mặc cả" Ông chủ từ chối, nhất định không nhân nhượng.

Cuối cùng, đại chiến giá cả không thuốc súng này cũng kết thúc mà không có người chiến thắng. Mục Loan Loan tốn ba đồng bạc mua một ít thịt cùng hai cân xương. Nàng nghĩ Long tiên sinh hiện tại chỉ có thể nuốt theo bản năng, không thể ăn thịt, nên chỉ cần mua thêm xương.

Khi nàng ra khỏi chợ với chiếc giỏ nặng thì trời đã là buổi trưa rồi. Ra khỏi cổng, nàng nhìn thấy Hồng Diệp đang đứng đợi bên ngoài.

"Phu nhân, ngươi đã mua đủ đồ cần mua rồi chứ?" Hồng Diệp một tay cầm dây thừng dắt bò, mắt nhìn vào cái giỏ có vẻ nặng ở trên lưng Mục Loan Loan.

"Đủ rồi." Mục Loan Loan trả lời, đem cái giỏ đặt cẩn thận lên xe "Chúng ta trở về thôi."

Long tiên sinh còn đang ở nhà chờ nàng.

"Vâng." Hồng Diệp cũng không nói nhiều, chờ Mục Loan Loan ngồi ngay ngắn trên xe, liền đánh xe bò trở về.

Mục Loan Loan dùng nắm tay đấm đấm lên hai chân đau nhức vì phải đi bộ liên tục trong mấy giờ liền, nhìn chợ Tinh Linh tộc ngày càng xa, trong lòng liền buồn bã, cuộc sống sau này của nàng, cũng không biết sẽ đi đâu về đâu.

Đường từ chợ về phủ bạo quân có hơi xa, Mục Loan Loan đi bộ cả buổi sáng cũng thấm mệt, nàng ôm giỏ đồ ngủ thϊếp trên xe bò, khi tỉnh lại thì đã đi qua kết giới phủ bạo quân và sắp đến tẩm cung.

"Phu nhân đi thong thả."

Sau khi tạm biệt Hồng Diệp, Mục Loan Loan liền đeo giỏ lên lưng, lấy chìa khóa mở cánh cửa lớn của tẩm cung bạo quân.

Mở cửa ra, một mùi hôi thối trong không khí ập tới, nàng liền cảm thấy có gì đó không đúng. Phản ứng đầu tiên của nàng là linh thịt heo hỏng rồi, nàng vừa mới mất ba đồng bạc để mua chỗ thịt này đấy, nàng thật muốn mắng ông chủ tiệm thịt là kẻ lừa đảo. Nhưng khi nàng kiểm tra thì thịt không hề hỏng.

Không xong rồi!

Mục Loan Loan nghĩ tới cái gì đó, vội vàng buông giỏ, đóng cửa lại rồi chạy vội vào trong phòng.

Thời điểm nàng không có ở đây, tên Ngao Khâm kia lại đến làm khó Long tiên sinh nhà nàng đúng không?

_____________o0o___________

Cập nhật ngày 24/1/2020 tại Việt Nam Overnight

Editor: hồng trà hoa quế

Beta: yuri318, kimnana