- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật
- Chương 123: Ngoại truyện 2: Rồng con (1)
Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật
Chương 123: Ngoại truyện 2: Rồng con (1)
Nếu một người một rồng đã hạ lời thề dưới sự chứng kiến của đại đạo, những hình thức hay bề ngoài gì đó cũng không còn có gì quan trọng nữa.
Ánh sáng dần dần phai nhạt lại, Mục Loan Loan cùng Long tiên sinh bị mọi người ồn ào nho nhỏ bắt hôn một cái, sau đó cùng nhau đi ăn hỉ yến.
Long tiên sinh có khi là một con rồng phô trương lãng phí, nguyên liệu nấu ăn trong hỉ yến của bọn họ, ngay cả phối liệu đều không thấp hơn tam giai, trên bàn trang trí cũng là dùng linh thạch cùng đá quý thật, liếc mắt một cái vọng liền thấy tất cả đều sáng lấp lánh, phô trương cũng đủ lớn.
"Tiền của Long tộc." Long tiên sinh nắm tay nàng, dùng thanh âm nho nhỏ chỉ có hai người mới có thể nghe thấy nói.
Mục Loan Loan: "......"
Nếu là tiền của Long tộc, vậy...... vậy vẫn cứ tiêu đi.
Hỉ yến sang trọng như vậy, thủ lĩnh liên minh các sinh mệnh đặc thù dù có ý định đến đây giữ thể diện cho đồ nhi cũng không lời gì để nói.
Hắn mang theo mấy lão bằng hữu càng ăn thống khoái, "Phu quân này của đệ tử ngươi quả thật tìm không tồi nha, con bé Trì Yên khi nào mới thành thân vậy?"
Thủ lĩnh bị lão bằng hữu khen như vậy, cảm thấy có chút mặt mũi, sờ sờ râu, "Ai biết nó."
Trước khi Trì Yên bái sư từng có một phu quân là Nhân tộc, mấy cái lão bằng hữu này của hắn cũng không biết.
Hỉ yến chưa ăn bao lâu, mọi người đều không phải người không có nhãn lực, mắt thấy ánh trăng sắp ló ra, liền sôi nổi cáo từ.
Vốn dĩ dựa theo ý tưởng của Long tiên sinh, hắn muốn làm tiệc rượu nửa tháng luôn, bất quá nếu tiết kiệm được chút thời gian tụ tập vô ích mà ở bên cạnh phu nhân, cũng là một chuyện vô cùng vui sướиɠ, cũng không ngăn trở mọi người lục tục rời đi.
Trước khi bọn người Vân thẩm rời đi, còn nán lại chút dặn dò riêng Mục Loan Loan mấy lời, cũng hẹn luôn qua chút thời gian sẽ đến đây thăm Manh Manh, xong liền rời đi.
Làm Mục Loan Loan có hơi ngoài ý muốn chính là, Cửu Khuynh lần này rời đi cũng âm thầm lặn lẽ không nói với nàng tiếng nào giống như khi trước.
......
Cửu Khuynh xác thật có điểm khác thường, kỳ thật nàng cũng không biết mình đây là cảm thấy như thế nào, chỉ là khi ở trong một bầu không khí tân hôn hạnh phúc vui sướиɠ này, nàng không thể khắc chế mình nhớ lại đoạn hôn nhân thất bại cùng Ngao Tuyết kia.
Bọn họ cũng đã từng như vậy, cũng hạnh phúc giống như đôi tân nhân này, cho dù không có tất cả mọi mọi người chúc phúc, cũng không có đại đạo chứng kiến.
Nói đến cùng, vẫn do nàng nhìn rồng không rõ, mới có thể bị thương tổn nhiều năm như vậy.
Đối với Mục Loan Loan, ngay từ đầu nàng đã không hy vọng nàng ấy đi lên một con đường giống như mình. Sau này, nàng thiệt tình chúc phúc cho bọn họ, chỉ là nghĩ đến bản thân mình, rốt cuộc vẫn là có chút thổn thức, không có cách nào duy trì thể diện.
"Đừng chạy nhanh như vậy a." Phía sau truyền đến một thanh âm hơi có chút hài hước, Cửu Khuynh không quay đầu lại, nàng hiện tại có hơi chật vật, tuy rằng không khóc nhưng hốc mắt vẫn đỏ hồng, giọng Vô Cẩn dễ nhận ra như vậy, nếu như bị hắn thấy mình đứng đây rớt nước mắt, nhất định sẽ cười nhạo một phen.
"......" Vô Cẩn thấy Cửu Khuynh vốn dĩ đang bay từ từ, sau khi nghe được giọng hắn bỗng nhiên bắt đầu tăng tốc, lòng có chút bất đắc dĩ.
Vô Cẩn chậm rãi thở dài, lắc mình về phía trước, không đến ba giây đã lập tức tới bên cạnh Cửu Khuynh, lại thò tay ra, giống như trò đùa dai của hắn khi còn nhỏ, kéo lấy góc áo nàng.
Cửu Khuynh thực phiền, bị hắn lôi kéo như vậy, hỏa khí liền bốc lên, quay đầu hung tợn trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt đào hoa đỏ một vòng, "Buông ra!"
Vô Cẩn cười vô lại túm vạt áo nàng, bộ dáng ta chính là không buông tay, làm Cửu Khuynh tức đến mức muốn trực tiếp động thủ.
Nàng lại tránh hai cái, Vô Cẩn vẫn không buông nàng ra, cái bộ áo váy này là bộ mà nàng thích nhất gần đây, không muốn làm hư đâu, Cửu Khuynh thật sự phát hỏa, "Ngươi muốn làm gì?"
Vô Cẩn nhìn tiểu công chúa ngày xưa cường thế, một lời không hợp liền đánh, hiện tại bị hắn túm vạt áo, cũng bất quá chỉ ấm ức tức giận nhìn hắn, trong lòng tê rần. Mới chỉ qua mấy năm, chắc trong lòng nàng vẫn còn tổn thương rất nhiều.
Thế cho nên hiện tại đã thu khởi tính tình, ngoan ngoãn không thể tưởng tượng.
Cái dạng này của Cửu Khuynh làm hắn không thể sinh ra bất luận ý niệm gì như trước kia, dùng ngôn ngữ châm chọc hấp dẫn sự chú ý của nàng, chỉ buông tay ra, hơi hơi nghiêng khuôn mặt thập phần yêu nghiệt, "Ta có cái này cho ngươi."
Cửu Khuynh sửa sửa vạt áo, "Cái gì?"
"Đi cùng ta." Vô Cẩn muốn giữ chặt tay nàng như khi nãy, lại bị Cửu Khuynh tránh thoát.
Hắn cũng không so đo, chỉ mang theo nàng tới một chỗ an tĩnh, sau đó đem đồ vật lúc trước thật vất vả tìm được đưa cho nàng.
Cửu Khuynh nhìn thấy đoạn đuôi được giữ gìn hoàn hảo, chấn kinh rồi, "Ngươi tìm được ở chỗ nào vậy?"
Sau khi trận chiến với Phệ Nhật Thử tộc kết thúc, nàng có thử đi tìm, nhưng tìm hai ngày không thấy tin tức liền từ bỏ, rốt cuộc đoạn đuôi đứt này đã không có bất luận cái tác dụng gì.
Vô Cẩn có hơi đắc ý, "Từ trên người một tên vương tộc của Phệ Nhật Thử tộc đang chạy trốn tìm được, ngươi không phải nói, không có cái đuôi thực xấu sao?"
Nghe hắn nói như vậy, Cửu Khuynh có chút ngượng ngùng, Vô Cẩn thiên phú cũng không kém, khi còn nhỏ bọn họ đánh nhau, Cửu Khuynh ngẫu nhiên sẽ đánh không lại hắn, lúc ấy nàng sẽ thực quá đáng mà châm chọc hắn là con hồ ly không có đuôi, thực xấu.
Hiện tại nhìn lại, trước kia nàng thật sự thật không tốt.
"Cảm ơn ngươi." Cửu Khuynh nhận lấy đoạn đuôi, biến ra bảy cái đuôi lông xù xù to, dưới ánh mắt trở nên kỳ quái của Vô Cẩn đem đoạn đuôi gắn lên, gắn lên chỉ là nhìn cho có mỹ quan, trên thực tế không có tác dụng gì, nên đau vẫn đau.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật
- Chương 123: Ngoại truyện 2: Rồng con (1)